AAVN

SONE Community
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[PIC][05-08-2017]SNSD trở thành khách mời cho ‘'아는 형님 Knowing Bro” của kênh JTBC Thu Aug 17, 2017 10:35 pm
[PIC][11-08-2017]SNSD trở thành khách mời trên chương trình "Running Man" Wed Aug 16, 2017 7:51 pm
[PIC][27-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Thái Lan để tham gia Concert - "PERSONA in BANGKOK" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:52 pm
[PIC][21-04-2017]Tiffany khởi hành đi LA – Mỹ để tham dự "The 15th Korea Times Music Festival 2017" vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:51 pm
[PIC][24-12-2016]Tiffany tham dự và biểu diễn tại “2016 KBS Entertainment Awards” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:49 pm
[OTHER][12-12-2013]SELCA MỚI CỦA SUNNY Sun Aug 06, 2017 9:47 pm
[PIC][20-07-2017]Sunny trở thành khách mời trên chương trình của kênh SBS - "백종원의 푸드트럭 Baek Jongwon Food Truck" Sun Aug 06, 2017 9:46 pm
[PIC][18-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Đài Loan để biểu diễn tại 3 đêm Concert “PERSONA” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:45 pm
[PIC][12/13/14-05-2017]Hình ảnh mới nhất từ Solo Concert thứ 2 của TaeYeon tại Seoul Sun Aug 06, 2017 9:44 pm
[PIC][18-04-2017]TaeYeon tham dự sự kiện ra mắt dòng "KT Galaxy S8/S8+" tại Gwanghwamun KT Square vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:43 pm
[PIC][03-03-2017]Hình ảnh mới nhất từ chuỗi hoạt động quảng bá cho "MY VOICE" của TaeYeon Sun Aug 06, 2017 9:42 pm
[PIC][22-05-2017]TaeYeon trở về Hàn Quốc vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:41 pm
[PIC][25-03-2017]TaeYeon tham dự buổi Fansign cho dòng mỹ phẩm "Banila Co." vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:40 pm
[OTHER][28-09-2016]TaeYeon trở thành gương mặt đại diện mới của dòng mỹ phẩm "Banila Co" Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany - HyoYeon và SeoHyun tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "PUSHBUTTON" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][16-04-2017]TaeYeon – Sunny – Tiffany – HyoYeon và SooYoung tham dự buổi Fansign cho “G-SHOCK CRAZY TOUGHNESS” vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:38 pm
[PIC][14-07-2017]SNSD khởi hành đi Osaka – Nhật Bản để tham dự “SMTOWN LIVE WORLD TOUR VI IN OSAKA” vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:37 pm
[PIC][13-01-2017]SooYoung tổ chức Buổi hòa nhạc Từ thiện - "Beaming Effect" + Tiffany tham dự với vai trò khách mời vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany và HyoYeon tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "KYE" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][19-06-2017]TaeYeon - Tiffany - HyoYeon và YoonA khởi hành đi Jeju để tham dự "SMTOWN FRIENDS WORKSHOP IN JEJU 2017" vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:34 pm


Share
 

 [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
ken_love_snsd
Member 5
Member 5


Post : 539
Coins : 4754
Thanked : 108
Join date : 09/08/2012
Age : 23

[FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full Empty
Bài gửiTiêu đề: [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full   [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full EmptySat Apr 27, 2013 2:22 pm

Tác giả: Dạ Hạ Nhan Sắc
Editor: Bạch Bạch



Cre: vnsharing


Bản gốc: [You must be registered and logged in to see this link.]


Cover: Ken ( thử cover lần đầu ^^)


- - - -


Văn án


Nhan sắc của nàng, khuynh quốc khuynh
thành, câu hồn nhiếp phách…

Bảo kiếm của nàng, thiên hạ vô song, quét ngang ngàn quân…

Hai người họ, nhất định kiếp này, hữu duyên vô phận…

“Ngươi thật sự phải gả cho hắn?”

“Phải”

“Trở thành nữ nhân của hắn đều không có kết cục tốt đẹp”.

“Ta biết”.

“Vẫn còn muốn đi?”.

“….”

“Một khi như vậy, tùy ngươi !”.

“Tú Nghiên tâm ý đã quyết, xin tướng quân bảo trọng ”.

Nàng ngẩng mặt lên, một dung nhan tuyệt thế rực sáng dưới ánh mặt trời nhưng thần
thái lại vô cùng ảm đạm.

“ Tự lo cho chính mình đi !”. Nói xong, nữ tử mặc hắc y xoay người rời khỏi, giống
như một trận gió, lại giống như một đoàn sương mù, đến nhanh, tan cũng nhanh.

Nàng xem không rõ thân ảnh người đó, thấy không rõ bước chân của người đó, chính
là nàng biết rõ, tình yêu của người đó dành cho nàng sâu đậm đến nhường nào.

Giống như nàng.

“Trái tim ta vĩnh viễn thuộc về ngươi ”. Nàng yên lặng thì thầm…


[Đệ nhất chương]




Hỉ bào đỏ thẫm trải rộng trên giường, nàng cầm vạt áo lên nhìn ngơ ngẩn. Đã
từng thật yêu, thật khát vọng mong một ngày có thể mặc vào nó, làm tân nương
của người kia. Khóe miệng chua sót nhếch lên, mỉm cười thản nhiên. Chù dù trong
lòng có bao nhiêu đau đớn, chỉ cần nghĩ đến người kia, vẫn luôn thấy ngọt ngào.

Nếu là trước đây, người kia nhất định đang luyện kiếm. Du Lợi một khắc không
rời kiếm, trân ái nó, thậm chí hơn cả tính mạng. Nàng hiểu được, Du Lợi là quân
nhân, kiếm đối với Du Lợi không chỉ là sinh mệnh, mà còn để ước định hạnh phúc
cả đời.

Chính là hiện tại đâu? Nàng ở đây, kiếm của Du Lợi cũng ở đây, nhưng hạnh phúc
của bọn họ đã không còn quan hệ. Du Lợi oán nàng, hận nàng, nàng đều biết.
Nhưng nàng không thể quay lại, bởi vì nàng là thiên kim của Tể tướng đương
triều, là nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, là nữ nhân sắp nước mất nhà
tan.

Nàng từng oán quá, hận quá. Nàng oán đám quân thần vô dụng của quốc gia này,
hận đám nam nhân giả dối nhu nhược, hận chính mình tuyệt lệ dung nhan.

Nàng muốn dẫn Du Lợi cao chạy xa bay, nàng nghĩ muốn cùng Du Lợi cao chạy xa
bay, chính là nàng không thể, bởi vì nàng là Trịnh Tú Nghiên. Cha mẹ, huynh đệ
sẽ vì nàng mà chết, giang sơn cũng sẽ theo đó mà diệt vong. Nàng, nhất định
phải ở lại, nhất định phải gả cho hắn – kẻ đang nắm giữ sinh tử cùng vận mệnh
của nàng và quốc gia này.

Nàng bắt đầu nhớ lại, những tháng ngày khoái hoạt không lo xưa kia…

“Tiểu thư, canh giờ sắp đến”.

Thanh âm của thị nữ đánh gãy dòng hồi tưởng của nàng. Nàng đóng lại cánh cửa kí
ức, đứng dậy, sửa sang quần áo, từng bước, từng bước đi tới mở cửa phòng.

“ Tiểu thư, hôm nay người đẹp quá!”, những tiếng lao xao ca ngợi vang lên.

Nàng hơi gật gật đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, bọn thị nữ đi vào hầu hạ,
xoay quanh nàng trái phải như những con ong đang chăm chỉ kiếm mật.. Trang điểm
xong, thị nữ giúp nàng trùm khăn hồng, đỡ nàng chậm rãi đi ra ngoài…

Suy nghĩ của nàng vẫn đang vướng bận về người kia. Hôm nay Du Lợi sẽ không đến
đây. Chính mình đã làm nàng thương tâm như thế, chắc sẽ không muốn nhìn thấy
mình nữa rồi?.

“Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải làm nữ nhân của ngươi.”, nàng cắn
mạnh môi, những giọt máu theo khóe miệng run rẩy chảy xuống, đọng ở trên hỉ
bào, như những đóa hoa màu đỏ tươi chói mắt.

“Tiểu thư, phải lên xe. Xin chú ý dưới chân”, thị nữ nhắc nhở.

Nàng yên lặng gật đầu, thật cẩn thận bước lên.

“Khởi !!!”, tiếng hô to vang lên, nàng cảm thấy thân mình choáng váng. Nàng
thật sự phải đi, cách Du Lợi càng ngày càng xa. Cuối cùng nàng nhịn không được,
gục xuống gối tựa, anh anh khóc không ngừng.

Trải qua chín ngày lữ trình, nàng có chút kiệt quệ. Mấy ngày nay ánh mắt khóc
đến sưng đỏ, chỉ cần hơi nghĩ đến người kia, nước mắt lại không cầm được. Nàng
còn hai ngày để điều chỉnh lại, nàng không thể mang theo khuôn mặt tiều tụy thế
này đi gặp hắn. Bởi vì, ở trên người nàng, đang trĩu nặng hi vọng của cả một
quốc gia.

Đêm dài, kéo theo mỏi mệt thân mình vừa tắm xong, nàng hướng giường đi đến.
Bước chân có chút không vững, tinh thần cũng thật uể oải. Nàng, lại nhớ đến
người kia…

Đột nhiên có một mùi hương quen thuộc ập đến, rót vào đáy lòng, trong nháy mắt
nàng thật mê hoặc, chẳng lẽ mình quá nhớ mong nên sinh ra ảo giác sao?. Chưa
kịp nghĩ nhiều thì đã bị kéo bổ nhào lên giường. Một đôi môi ấm áp thiếp lại
gần. Là người kia, người kia thật sự đến đây!.

“Du Lợi….” Tú Nghiên vừa mở miệng liền bị một cái hôn ngăn lại. Những nụ hôn
thật sâu mà bá đạo, Tú Nghiên theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng nàng lại không
thể nhúc nhích. Một ngọn lửa nóng cháy đang đem nàng nuốt trọn, nàng vô lực
kháng cự, chỉ có thể buông người triền miên theo ái nhân.

Da thịt như tuyết nổi lên nhiều điểm hồng xen lẫn những vết cào xước. Các nàng
cùng nhau phóng tứ trong tuyệt vọng. Đột nhiên toàn thân T1u Nghiên giật bắn
lên. “ Không được, nơi đó không được !”, Nàng gầm rú, giãy dụa. Nhưng Du Lợi
vẫn không dừng tay. “Không được, nơi đó thật sự không được”, nàng gầm thét, rít
gào, cắn xé, chính là vẫn không thể ngăn cản Du Lợi điên cuồng tiến tới.

“Tiểu thư?”, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Tiểu thư, bên trong xảy ra chuyện gì?”, thanh âm thị nữ có chút lo lắng.

Nhất thời, phòng trong hai người ngừng mọi động tác, trong đêm khuya có vẻ yên
lặng, âm trầm dị thường.

“Ừm, không có gì, chỉ là gặp ác mộng”, nàng nhẹ giọng nói, cố gắng khống chế
bản thân nghẹn ngào.

“Tiểu thư, người mở cửa đi, để cho nô tì hầu hạ”.

“Không cần, ta phải nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi”.

“Vâng. Tiểu thư nếu cần gì, xin cứ gọi nô tì”.

“Được rồi”.

Căn phòng yên ắng trở lại. Hai người có chút bối rối, như thể những gì điên
cuồng vừa qua chỉ là nằm mơ. Du Lợi nhúc nhích người, cúi sát mặt nhìn nàng.
Nàng ngược lại không hề né tránh, mà còn rướn người lên để hôn Du Lợi.

“ Nghiên nhi ?”, Du Lợi ngây ngẩn hỏi.

“Du Lợi, ta yêu ngươi”. T1u Nghiên lặng lẽ nói xong, vòng tay ôm lấy cổ nàng,
ôn nhu hôn lên hai má, hôn lên môi nàng.

“Nơi đó thật sự không được. Tuy lòng ta đã sớm thề vĩnh viễn là người của
ngươi, nhưng hiện tại thân thể này đã không còn thuộc về mình ta nữa, cho
nên…đừng ép ta.”, thanh âm của nàng dịu dàng, mềm mại, giống như nàng, như
nước, như mây…

Du Lợi vuốt ve thân mình nàng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua những dấu vết mình
vừa lưu lại, hỏi khẽ “ Đau không?”.

Tú Nghiên lắc lắc đầu, lẳng lặng tựa vào ngực nàng.

Du Lợi cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên khắp người nàng.

“Thật muốn đem ngươi khắc vào thân thể ta”, Tú Nghiên sâu kín nói, lòng nàng
bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng so với Du Lợi một chút cũng không ít hơn.

“ Ta sẽ không đem ngươi giao cho nam nhân kia!”, Du Lợi ác độc nói.

“Du Lợi, ngươi phải sống, sống thật tốt vì ta”, Tú Nghiên nâng mặt nàng xoay về
phía mình, nhìn chăm chú nói, “ Sát khí của ngươi quá nặng, đừng mặc hắc y nữa.
Từ sau đổi sang dùng màu sáng đi”, đôi mắt Tú Nghiên trong suốt, sáng lấp lánh
như ánh trăng.

“Chỉ cần ngươi nguyện ý đi cùng ta, sau này cái gì đều nghe lời ngươi”.

Tú Nghiên cười cười, vuốt ve mặt nàng, buồn bã nói: “Thật sự là đứa nhỏ ngốc”.

“Nghiên nhi, ta…”

“Hư, không nói chuyện nữa, để cho ta ngủ…”, Tú Nghiên nép vào người Du Lợi,
nhắm mắt lại rồi từ từ ngủ.

“Nghiên nhi…”, Quyền Du Lợi hôn hôn trán nàng, “Hoàng thượng đã đem Thập nhị
Công chúa gả cho ta”, nhưng Tú Nghiên tựa hồ đã ngủ thật say, không có chút
phản ứng.

Trong bóng đêm, truyền đến một tiếng thở dài sâu lắng.


[ Đệ nhị chương]




Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh không còn một bóng người, thật sự là mộng sao?

Trịnh Tú Nghiên vội vàng tìm kiếm hơi thở của Du Lợi, không thu hoạch được gì,
trong lòng đột nhiên trống rỗng. Phải rồi, Quyền Du Lợi làm sao lại đến đây?
Nàng hận còn không đủ, như thế nào sẽ đến chứ. Cho dù nàng có thật sự tới, cũng
sẽ không lưu lại một tia dấu vết, bởi vì nàng chính là Hắc tướng quân Quyền Du
Lợi ! Xuất thần nhập quỷ, vô ảnh vô tung.

Trịnh Tú Nghiên mất mác ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân mỏi đau, vén áo
lên thấy cổ tay chằng chịt những lằn đỏ. Là dấu vết của nàng!. Trịnh Tú Nghiên
vui sướng như điên, nàng hôn lên vệt hồng trên cổ tay, thật lâu không muốn rời…

“Tiểu thư, đã đến giờ”, thị nữ lại ở ngoài gõ cửa.

“Biết”. Trịnh Tú Nghiên có chút bực bội, những lúc nàng suy nghĩ đến Du Lợi,
không thích bị ai quấy rầy.

Lại là một ngày bôn ba, khi xuống xe nghỉ ở dịch trạm, nàng nhịn không được
ngẩng đầu nhìn không trung không một gợn mây, lác đác mấy ngôi sao, chỉ có vầng
trăng tròn thực viên mãn, nhưng tựa hồ vẫn không sáng rọi được như ở Huyền Nhạc
quê nhà.

“Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương”, có lẽ đúng thế thật, Trịnh
Tú Nghiên hơi hơi cười, cúi đầu đi vào…

Ngày mai, nàng sẽ tới bên người nam nhân kia, trở thành nữ nhân của hắn. Có vô
số khó khăn cùng khuất nhục đang chờ nàng, sợ hãi sao?.

Tâm đã chết, còn gì để sợ?.

Nếu hỏi nàng trong lòng còn gì vướng bận, như vậy trên thế giới này chỉ còn một
người đáng giá như vậy, Quyền Du Lợi, người duy nhất nàng yêu. Du Lợi là giấc
mộng của nàng, vĩnh viễn là giấc mộng không thành đẹp đẽ nhất. Nàng hi vọng, Du
Lợi có thể nhớ nàng mãi mãi…

“Hoàng thượng đã đem Thập nhị Công chúa gả cho ta”. Bên tai nàng vẫn quanh quẩn
lời của Du Lợi. Nàng đau lòng muốn chết, nhưng vẫn phải phản ứng như không hề
hay biết. Nàng là một con rối, một con rối thực thụ, không thể tự do yêu người,
không thể tự do nói rõ tâm ý, thậm chí ở trước mặt người mình yêu nhất, nàng
cũng phải vờ như không cần, lãnh khốc vô tình.

Nàng thật sự rất muốn rời đi, cùng Du Lợi lưu lạc bốn biển là nhà, khoái hoạt
trong thế giới của hai người. Nhưng nếu làm như vậy, nàng không chỉ hại Du Lợi
mà còn hại cả gia tộc, hại cả quốc gia.

Nếu nàng chết thì sao? Chết liền giải thoát tất cả. Nhưng Du Lợi sẽ không tha
thứ, sẽ hận nàng cả đời.

Nhưng hiện tại thì sao? Du Lợi đã hận nàng rồi, có cái gì khác nhau đâu?.

Nàng càng nghĩ càng đau đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa. Ngày
mai, ngày mai sắp đến…

Lại tỉnh dậy, nàng đột nhiên cảm thấy có chút dị thường. Dùng sức mở mắt, như
thế nào cũng không mở ra được. Sao lại thế này?. Thân thể nảy lên một cái, nảy
lên một cái, giống như đang ở trên xe ngựa. Ngày hôm qua mình đã vào dịch trạm
nghỉ ngơi, như thế nào lại ở trên xe ngựa?. Thị nữ cũng chưa tới đánh thức, còn
chưa có rửa mặt, đến tột cùng là làm sao?.

Nàng đột nhiên có dự cảm không lành. Bàn tay sờ soạng lên mặt, thì ra mắt nàng
bị người dùng khăn bịt kín. Giật mạnh tấm vải xuống, ánh sáng mãnh liệt ào tới
làm nàng có chút không thể thích ứng…

“Nơi này là?” nàng giãy dụa hỏi, rèm cửa bị xốc lên, một người nam nhân mang vẻ
mặt cương nghị, uy vũ dũng mãnh với hơi thở của sa trường tiến vào.

“Ngươi là..?” nàng cảm thấy người trước mặt có vẻ quen thuộc, nhưng vẫn chưa
nghĩ ra là ai.

“Tiếu tiểu thư, đã mạo phạm. Tại hạ là Thôi Tú Anh”.

“A, là ngươi!”. Nàng nhớ được rồi, Thôi Tú Anh, được mệnh danh Đột kích phi ưng
–Thôi tướng quân!. Cánh tay phải đắc lực của Hắc tướng quân Quyền Du Lợi.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?. Ta…ta…rốt cuộc là thế nào?”, nàng gấp gáp hỏi dồn.

“Tại hạ vâng mệnh Quyền tướng quân, thỉnh Trịnh tiểu thư không cần kinh hoảng.”

“Du Lợi, nàng ở nơi nào? Ta phải xuống xe, ta muốn gặp nàng!”.

“Quyền tướng quân đều có an bài, thỉnh Trịnh tiểu thư không cần khó xử tại hạ”.
Nói xong, Thôi Tú Anh hạ rèm che xuống, ra sức đánh xe chạy thật nhanh.

“Không! Để cho ta đi gặp nàng!”, Trịnh Tú Nghiên dùng sức toàn lực muốn xông ra
ngoài, nhưng Thôi Tú Anh đã giữ chặt cửa xe, nàng đánh thế nào cũng không mở…

-----------

Giờ phút này, đội ngũ đưa dâu đã tiến vào Chương Thành. Nhân dân toàn thành đều
đứng ở ngã tư đường hoan nghênh hoàng hậu tương lai của bọn họ, nhưng thật sự
thì người ta chỉ muốn nhìn thấy nữ tử được đồn đãi cười khuynh thành khuynh
quốc mà thôi…

Đoàn người chậm rãi đi vào hoàng cung, tân nương mặc hỉ bào lộng lẫy, cúi đầu
bước từng bước, nhờ thị nữ đỡ tay dẫn lên phía trước.

Trong đại điện rộng lớn, tân nương lẳng lặng đứng…

“Lớn mật, thấy quốc vương còn không mau quỳ!”, một võ tướng quát to.

“Trừ thiên địa cùng cha mẹ, không có người đáng để ta quỳ”, thanh âm kiên định
mà lạnh như băng…

“Lớn mật!”, có võ tướng đang muốn tiến lên, lại bị quốc vương trong đại điện ra
dấu dừng lại…

“Ngươi chính là Trịnh Tú Nghiên?”, Vương từ ngai vàng bước xuống hỏi…

“Phải”.

“Xoạt ~”, khăn trùm đầu bị hất tung. Một khuôn mặt thanh tú mà cương nghị xuất
hiện, ánh mắt ẩn chứa hào quang thần bí khó lường.

“Quả nhiên tuyệt sắc”, Vương gật đầu, “Bất quá cũng không khoa trương đến mức
như trong truyền thuyết”. Đột nhiên, Vương bắt lấy cổ tay của nàng, “Ngươi
không phải là Trịnh Tú Nghiên !”.

Nàng sửng sốt một chút, lập tức lộ ra một tia âm lãnh tươi cười, “Làm sao ngươi
biết?”.
“Trên tay có vết chai hình dạng như vậy, trừ bỏ là người luyện võ, một nữ tử
nhu nhược làm sao lại có?”.

“A, xem ra ta đã coi nhẹ ngươi”, Quyền Du Lợi đột nhiên cảm thấy thật thoải
mái.

“Ngươi có biết làm như vậy sẽ gặp hậu quả thế nào không?”, Vương cười lạnh
nói...

“Lần này ta đến đây, đã không tính toán có thể trở về”.

“Vậy sao?” Vương vừa cười, “Thật tốt, Du Lợi, ta nghĩ ngươi thật lâu”.

Quyền Du Lợi sắc mặt đại biến, “Ngươi làm sao biết….”

“A, trẫm là người duy nhất ở chiến trường gặp qua bộ mặt thực của ngươi mà còn
sống sót đến nay”.

Đồng tử trong mắt Quyền Du Lợi mở to,“ Hóa ra bảy năm trước người kia chính là
ngươi!”.

“Phải, khi đó trẫm chỉ là một cái Nhị hoàng tử nhỏ bé. Nhưng hiện tại, trẫm là
Vương của đế quốc cường đại này. Tất cả đều là của trẫm. Không có cái gì trẫm
muốn mà không đạt tới, kể cả ngươi ! Ha ha ha ha!”.

“Ngươi đã sớm biết tất cả…”.

“Đúng, trẫm biết ngươi không thể bỏ nàng ta, trẫm biết ngươi sẽ tự động đưa
thân đến tận cửa!”.

“Hỗn trướng!”, Quyền Du Lợi hai mắt đỏ sọc, trên đại điện binh khí tựa hồ đều
phát ra thanh âm u u, hung hăng muốn động. Nữ tử này chính là Thị huyết Hắc
tướng quân, cái danh hào đã khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.

“Đại vương cẩn thận!”, bọn thị vệ kinh hoàng la lên…

Vương chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì, không trốn tránh. Quyền Du Lợi rút ra
nhuyễn kiếm giấu ở đai lưng, đâm thẳng tới.

“Đại vương!”, quần thần hoảng sợ kêu thét…

“Phập ~” thanh âm của kiếm xuyên vào thân thể…

“Ngươi, ngươi không trốn…?”, Quyền Du Lợi muốn dừng kiếm nhưng đã quá muộn…

“Có thể vì ngươi, chết vẫn chưa đủ”, hắn mỉm cười, thân thể chậm rãi ngả về
phía sau. Trong vở hí kịch của âm mưu quyền thế, yêu hận phù hoa này, vai diễn
của hắn vĩnh viễn sẽ không còn xuất hiện nữa….

“Giết chết ả ta, thứ ma đầu bất nam bất nữ!”. Quần thần tướng sĩ thét chói tai
rít gào.

Quyền Du Lợi nhắm mắt lại, trong chốc lát xảy ra quá nhiều thứ, nàng đột nhiên
không biết nên làm như thế nào. Nên hận hắn sao? Vẫn là tha thứ hắn?. Nàng
không muốn nghĩ nữa, chỉ lẳng lặng, lẳng lặng…Nàng dường như thấy người đó mỉm
cười, đẹp là thế, ấm là thế. Trịnh Tú Nghiên, cười khuynh thành. Thật sự danh
bất hư truyền. Từ nay sẽ không còn nhìn được nữa…

Nàng nghe thấy tiếng của vô số mũi tên đang lao tới, loại thanh âm này không hề
xa lạ, trước kia mỗi ngày nàng đều làm bạn với nó…

Thật muốn gặp lại nàng, muốn nghe giọng nói của nàng, muốn… muốn....

Quyền Du Lợi ngã xuống, giống như bình thường ngủ say, còn giống như sẽ tỉnh
lại.

Nàng còn có thể tỉnh lại nữa không, không ai biết. Quyền DU Lợi đi rồi, Thị
huyết Hắc tướng quân đã trở thành một truyền thuyết vĩnh viễn lưu xuống…

--------------

Ni cô am, một nữ tử có khuôn mặt tuyệt đẹp đang ngồi trước Phật tượng.

“Tuyệt Tâm sư tỷ giỏi thật a. Mỗi ngày đều ngồi bất động những hai canh giờ”,
một tiểu ni cô chừng hơn mười tuổi ghé vào cửa nhẹ giọng nói.

“Nghe sư phụ nói, Tuyệt Tâm sư tỷ tuy quy y cửa Phật, nhưng trong lòng nàng vẫn
lưu giữ một người”, một tiểu ni cô lớn hơn chút xíu trả lời.

“Trong lòng làm sao chứa được người? Tuyệt Tâm sư tỷ có thể biến thật to sao?”.

“Đứa ngốc, không phải có một người thật sự”.

“Ngươi không phải nói là giữ một người sao?”.

“Ai nha, sao ngươi khờ quá vậy!. Quên đi, không nói với ngươi nữa!”.

“Ai, Tam sư tỷ, đợi ta với ~”.

Nữ tử bị xưng là Tuyệt Tâm sư tỷ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt.

“Đã muốn năm năm”, nàng như đang nói chuyện với người nào đó, “Du Lợi, ta rất
muốn ngươi”.

“Ta cũng nhớ ngươi”, gió nhẹ nhàng thổi tới, vi vút ở trên mặt, vương vấn tận
đáy lòng…


[Phiên ngoại]




Ta là Thập nhị Công chúa Lâm Duẫn Nhi, là tiểu công chúa được phụ vương sủng ái
nhất. Khi vừa sinh ra, phụ vương đã sai người bói mệnh cho ta. Người nọ nói,
con số mười hai là vận mệnh của ta, còn nội dung thế nào, hắn cũng không thể
tính rõ ràng. Có lẽ, cứ như vậy đi…

Lần đầu tiên gặp được nàng, ta tròn mười hai tuổi…

Ngày đó, ánh nắng tươi sáng, trời xanh gió nhẹ, ta đi tìm Tú Nghiên tỷ tỷ.
Người hầu nói Tú Nghiên tỷ tỷ ở trong sân, ta tự động đi vào mà không cho hạ
nhân thông báo, ta xăm xăm bước tới, muốn cho Tú Nghiên tỷ tỷ bất ngờ. Nào
biết, ta lại nhìn thấy một hình ảnh đẹp nhất cuộc đời này.

Bọn họ đang hôn nhau. Hai cái thân ảnh, một đen một trắng, gắt gao rúc vào cùng
nhau.

Sắc đẹp của Tú Nghiên tỷ tỷ cả nước đều biết, mới mười bốn tuổi nhưng đã diễm
lệ vô song. Còn người kia, tuy chỉ nhìn thấy vài lần, nhưng ta liếc mắt một cái
liền nhận ra hắn, Hắc tướng quân Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi là con trai thứ chín của Quyền gia, cũng là đứa con cuối cùng. Cả
tám người anh của hắn toàn bộ đều chết trận. Đoạn gia trung thành báo quốc, phụ
vương đối với Quyền gia vô cùng trọng đãi đồng thời cũng thật sâu áy náy.

Quyền Du Lợi luôn mặc một thân hắc y, mang mặt nạ la sát màu đen, dù khi chinh
chiến hay vào triều, hắn vẫn không thay đổi chút nào. Tuy tuổi còn rất trẻ, chỉ
mới xong lễ quá quan, nhưng hắn đã có hơn bảy năm chinh chiến sa trường.

Chính là hôm nay, hắn lại gỡ xuống mặt nạ, mà hắn, thế nhưng là nữ nhân!. Rốt
cục đã hiểu được, vì sao khi đàm luận về Quyền Du Lợi, Tú Nghiên tỷ tỷ lại mang
một ánh mắt mê hoặc khó hiểu. Thì ra, bọn họ đã yêu nhau!.

Đột nhiên ta có ác cảm đối với Tú Nghiên tỷ tỷ mà ta vốn luôn luôn yêu thích.
Các nàng làm sao có thể như vậy?. Đây là thứ ái tình bị cấm kị!...Nhưng, nếu
người được ôm trong ngực kia chính là ta, thì sẽ tốt biết bao…

Ta bị ý tưởng của mình làm cho hoảng sợ, bởi thế nên trong lúc bối rối đã bị
các nàng phát hiện…

“Sưu ~”, mũi kiếm xé gió đâm thẳng tới ta…

“A !”, ta nhịn không được hét lên...

“ Là ngươi?”, bảo kiếm dừng lại cách mi tâm của ta trong gang tấc. Ta chậm rãi
mở mắt, một khuôn mặt trắng nõn đang đối diện ta. Ta sợ ngây người, trong
truyền thuyết Thị huyết Hắc tướng quân – hung thần ác sát giết người như ma,
thế nhưng lại tuấn mỹ bức người đến vậy.

“Duẫn Nhi ?”, T1u Nghiên tỷ tỷ chạy tới. Mặt của nàng đỏ hây hây, trông thật
xinh đẹp.

“Tú Nghiên tỷ tỷ!”, ta nhào vào lòng nàng như kẻ chết đuối vớ được sợi dây cứu
mạng.

“Nghiên nhi, nàng….”

“Du Lợi, nàng là Thập nhị Công chúa”.

“Nàng đã nhìn thấy chúng ta…”

“Không có việc gì, nàng giống như muội muội của ta vậy!”.

“Nhưng…”

“Không có gì cả. Duẫn Nhi, muội sẽ giữ bí mật, phải không?”, Tú Nghiên tỷ tỷ
mỉm cười hỏi ta. Ta cố gắng gật gật đầu, quay mặt nhìn nàng, nàng lại ngoảnh đi
không xem ta, làm cho ta cảm thấy có gì đó mất mác trong đáy lòng. Chẳng lẽ,
ngươi khinh thường ta như vậy sao?.

“Ta đi trước”, nàng lạnh lùng buông lời rồi rời đi. Ta thật không cam tâm, ánh
mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, ta âm thầm nói với chính mình, một
ngày nào đó, ta phải khiến ngươi để ý đến ta giống như đối với Tú Nghiên, phải
thật sự coi trọng ta!.

Từ đó trở đi, ta không ngừng tìm kiếm, lưu ý mọi tin tức có quan hệ với nàng,
cũng thường xuyên nhàn rỗi chạy đến chỗ của Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên, không
biết từ khi nào, ta đã không muốn gọi nàng là tỷ tỷ mà trực tiếp gọi tên của
nàng. Tú Nghiên cũng không tức giận, nàng vẫn coi ta như tiểu muội muội chưa
hiểu chuyện, chăm sóc yêu thương ta.

Quyền Du Lợi trưởng thành liền có một số người muốn kết thông gia với Quyền
phủ, nhưng nàng cự tuyệt tất cả. Phải rồi, nàng là nữ nhân, nữ nhân làm sao có
thể cưới nữ nhân?. Nhưng ta nghĩ rằng, nếu ai mà gặp được bộ mặt thật của nàng
thì sẽ phải tìm vạn cách để cầu hôn thôi.

Ta không khỏi bắt đầu cảm tạ chiếc mặt nạ la sát cùng với truyền thuyết quỉ mị
về nàng. Đối với việc nhìn thấy dung nhan Du Lợi ngày đó, ta không biết mình
may mắn hay là bất hạnh?. Chỉ một lần gặp gỡ, đã làm cho ta chịu không nổi loại
tra tấn cùng giãy dụa này, giống như một con mãng xà quấn quanh toàn thân ta,
chậm rãi xiết chặt, xiết chặt, đau không muốn sống lại không thể thoát ra.

Ta nghĩ muốn nàng, ta muốn nàng…

Vô số ban đêm ta đều bị giấc mộng đó dày vò. Cho đến một ngày, ta tỉnh lại và
phát hiện trên giường có một mảnh màu đỏ tươi. Chẳng lẽ ông trời muốn ta chết?.
Ta hoảng sợ vạn phần, ta còn không có được đến nàng, ta làm sao có thể chết đi
được?. Không, ta không cần!!.

Ta như phát điên chạy đến Quyền phủ, tóc dài bay rối tinh, thân thể như muốn
gãy vụn. Ta phải gặp nàng, ta phải gặp nàng…

Cuối cùng nhìn thấy nàng, ngã vào ngực nàng, trái tim ta mới yên ổn trở lại.
Cho dù chết, ta cũng phải chết trong lòng ngươi.

Nàng sửng sốt, bị hành vi của ta khiến cho mờ mịt. Sau khi nghe bọn hạ nhân nói
rõ nguyên do, khóe miệng nàng thế nhưng lại lộ ra một tia mỉm cười.

“Nha đầu ngốc, ngươi lớn lên”, nàng nhẹ giọng nói bên tai ta.

Ta kinh ngạc thốt không nên lời, giống như nhìn đến lúc nàng ôn nhu cùng Tú
Nghiên. Nàng đang nói với ta, chỉ nói với ta, đúng không?

Ta vui sướng, ta điên cuồng. Rất muốn cười to một tiếng, nhưng nước mắt lại rầm
rầm đổ xuống..

“Không cần sợ, có ta ở đây”, nàng thấp giọng an ủi. Ta nép sát trong lòng ngực
nàng, thỏa sức khóc lớn. Ngươi nghe thấy sao, nghe thấy ta nói ta yêu ngươi sao
không, Du Lợi?

Sau đó, quan hệ của ta với nàng tựa hồ có sự thay đổi. Nàng không còn lãnh đạm
giống như trước kia, ngẫu nhiên ở Hoàng cung gặp ta đều dừng lại, hơi hơi gật
gật đầu.
Ngươi có biết, không phải ngẫu nhiên, mà là ta cố ý chờ ngươi ở nơi này từ rất
sớm không, Du Lợi?

Những trao đổi nho nhỏ như vậy, lúc đầu ta còn chấp nhận, nhưng sau một thời
gian dài, ta thấy bất mãn vô cùng. Ta muốn tiến thêm những bước trao đổi nữa,
tiến từng bước tiếp xúc hơn nữa. Ta muốn làm cho nàng ôm chặt ta, thân hôn ta,
thậm chí tra tấn ta. Thân thể của ta kêu gọi nàng, nhưng lại không có nửa điểm
hồi âm. Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng!.

Cơ hội đã đến. Hạp Quốc liên tục tấn công phá hỏng rất nhiều tuyến phòng ngự
của nước ta. Du Lợi vẫn y nhiên không dao động, kiên trì giữ vững trận tiền.
Phụ vương sao có thể như vậy!. Quốc gia này giờ đã hoàn toàn dựa vào nàng một
mình chống đỡ, vậy những gã vỗ ngực xưng là nam nhân thì đang làm gì?!

Ta đột nhiên cảm thấy nàng trả giá thật vô nghĩa, sinh ở một quốc gia bại hoại
như vậy, làm một thần tử tận trung như vậy, vì cái gì ngươi lại không theo đuổi
hạnh phúc cho chính mình?. Có lẽ, nếu thua, tất cả sẽ chấm dứt.

Thay đổi trang phục, ta lẻn ra ngoài đi gặp hắn.

“Ngươi chính là Thập nhị Công chúa Lâm Duẫn Nhi?”, nam nhân ngồi cao cao trên
ngai vàng hỏi.

“Phải”.

“Có chuyện gì quan trọng đến mức phải nhọc nhằn tối sủng ái Thập nhị Công chúa
đến đây?”.

“Tốt cho chúng ta”.

“Hả?”.
………

Thần không biết, quỷ không hay. Lặng lẽ trở lại nội cung. Nghĩ lại cuộc gặp gỡ
vừa rồi, ta không khỏi mỉm cười. Quyền Du Lợi, ta lập tức giúp ngươi giải
thoát…

Không lâu sau, nước ta thua trận, thương vong vô số. Bất quá, nàng bình an, thế
là được rồi. Ta chỉ cần ngươi bình an.

Nam nhân kia đã giữ lời, chỉ cần Trịnh Tú Nghiên - con gái của Tể tướng, gả cho
hắn, hắn liền ngừng tất cả chinh chiến, cùng nước ta kết đồng minh. Đây chính
là kết quả mong đợi của không ít người.

Nhưng Quyền Du Lợi lại không ổn, nàng thống lĩnh quân đội đại bại, phụ vương
muốn giáng tội nàng. Làm sao có thể, ta tuyệt đối không cho phép phát sinh điều
này.

Quả nhiên phụ vương vẫn yêu thương ta nhất, nói mấy câu ngọt ngào lấy lòng liền
khiến phụ vương thay đổi chủ ý. Cuối cùng, ta lớn mật nói ra giấc mộng vẫn ấp ủ
lâu nay, “Nhi thần, nhi thần phải gả cho Quyền Du Lợi”.

Phụ vương khiếp sợ, “Ngươi phải gả cho hắn?. Gả cho cái ma đầu giết người không
chớp mắt kia?”.

Ta cười nhạt nhưng dị thường kiên định, “ Phải, nhi thần phải gả cho hắn”.

“Vạn nhất, vạn nhất hắn đối với ngươi không tốt, ngươi bảo phụ vương làm sao an
tâm?”.

“Phụ vương, nhi thần tâm ý đã quyết. Thỉnh phụ vương thành toàn”.

Phụ vương ngạc nhiên nhìn ta, một lúc sau bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Ai, thôi
thôi, tùy ngươi đi”.

“Tạ phụ vương”.

Ta dập đầu lui ra, không khỏi có tia bi thương. Nàng vì ngài ra sống vào chết,
vì ngài bảo vệ giang sơn, thế nhưng trong mắt ngài, nàng lại là một ma đầu giết
người khát máu.

Du Lợi, Du Lợi của ta, ngươi thật đáng thương. Bất quá, đừng lo lắng, ta sẽ
thật yêu ngươi, cho dù cả thế gian đều chống lại ngươi, ta cũng sẽ bảo hộ
ngươi, ở bên ngươi trong suốt cuộc đời này.

Ta mặc vào hỉ bào đẹp nhất, lòng tràn đầy vui mừng chờ mong. Bình minh, trời
sáng, hoàng hôn, bầu trời tối đen. Ngươi không có đến. Ngươi đã đi theo nàng
rồi, phải không?

Nàng sẽ trở thành hoàng hậu của hắn, sao ngươi lại ngốc như vậy?...

Trong mắt của ngươi, vì cái gì sẽ không có ta?.

Không khóc, đã quá đủ rồi. Ta không đợi nữa, ta biết, ngươi sẽ không bao giờ
trở lại.

Ngươi thuộc về nàng, ngươi là của nàng.

Còn ta, ta sai lầm rồi sao?. Con số mười hai quả nhiên là số phận của ta. Từ
mười hai tuổi năm ấy gặp ngươi, tất cả đã được định đoạt.

Ngươi đem đoản kiếm tùy thân gửi cho ta, là vì muốn thanh kiếm này cùng ta ra
đi phải không?

Được rồi, như vậy cũng coi như có ngươi làm bạn.

Yết hầu ngọt ngào, nóng nóng.

Dần dần nhiệt độ này lan đến toàn thân thể, như đang được ngươi ôm vào, vô cùng
ấm áp.

Mười bảy tuổi, tuổi đẹp như hoa…người cũng như hoa...đều điêu lạc…

Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ lựa chọn được gặp ngươi, ta vẫn sẽ yêu ngươi như
vậy…

Du Lợi của ta...

Du Lợi của ta...



------------- Hoàn ------------
Về Đầu Trang Go down
http://www.wattpad.com/user/ken_love_snsd_yulsic
15NDM08
Vip Member 5
Vip Member 5


Post : 3562
Coins : 6955
Thanked : 677
Join date : 23/07/2012
Age : 29

[FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full   [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full EmptyMon Apr 29, 2013 11:07 am

có vẻ hay
nhưng không thích cái câu "hữu duyên vô phận" chút nào

chắc drama nặng lắm hả au, mình sợ drama lắm :gau39:
Về Đầu Trang Go down
kimi_lovely23
Member 3
Member 3


Post : 331
Coins : 4617
Thanked : 20
Join date : 23/07/2012

[FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full   [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full EmptyMon Apr 29, 2013 11:32 am

Hixxxxxxxxxxxxx sao dra đờ ma nặng dị hở au :gau2: :gau2: :gau2: cực thích fic được viết theo thể laoij cổ trang lun... ủng hộ au nha :nam7:
Về Đầu Trang Go down
ken_love_snsd
Member 5
Member 5


Post : 539
Coins : 4754
Thanked : 108
Join date : 09/08/2012
Age : 23

[FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full   [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full EmptyMon Apr 29, 2013 12:07 pm

Đây là BHTT mình chỉ cover thành Yulsic thôi. Tới đây là end rồi
Về Đầu Trang Go down
http://www.wattpad.com/user/ken_love_snsd_yulsic
kimi_lovely23
Member 3
Member 3


Post : 331
Coins : 4617
Thanked : 20
Join date : 23/07/2012

[FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full   [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full EmptyMon Apr 29, 2013 1:20 pm

Hoá ra au cũng là fan của thể loại BH à..... :gau16: hehe có người giống mình ùi
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full   [FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[FANFIC-ONESHOT] Khuynh Quốc Khuynh Thành | Yulsic Ver | Full

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [FANFIC-ONESHOT] Cao thượng - Yulsic (full)
» [FANFIC - ONESHOT] Tae Ah ~ - Taeny [NC - 17] [Full]
» [Fanfic - Oneshot] NGHI ÁN: Con chó, Con Mều và Con Nai | YoonSic | Full
» [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full
» [FANFIC-ONESHOT] Chỉ Vì Một Lời Hứa | Yulsic | K | END

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AAVN  :: Thư viện :: Fan Fiction-