Chap 9: bữa tiệc từ thiện
Tối hôm ấy Donghae nguyền rủa, thề rằng sẽ không bao giờ muốn gặp lại Jessica nữa, kết quả là tối hôm sau không thể
không gọi điện để cầu cứu cô. Điều đó chẳng khác nào tự tát vào mặt mình cả. Jessica vô cùng ngạc nhiên khi nhận được điện
thoại của anh ta: “Có phải là chú Lee muốn cầm đao chém anh không? Donghae đáng thương, em sẽ lập tức đến cứu anh,
hãy cố gắng gượng, Donghae…”
Lee donghae thản nhiên nói ra ý định của mình: “Làm bạn gái của anh nhé!”
Jessica than thở: “Lee Dong hae, anh ……”
“Chín trăm đô một giờ thôi mà”, Donghae ngắt lời, tỏ vẻ hào phóng, xua tay và nói tiếp: “No vấn đề, không thiếu một xu”.
Jessica thuận ý, nói tiếp : “Donghae ơi Donghae, sau khi nghe những lời giáo huấn rất đỗi đúng đắn của anh tối qua, em cũng
thấy việc này là không thỏa đáng. Anh nghĩ mà xem, với thân phận của em thì làm sao có thể trả tiền như vậy được chứ?”
Donghae nghe thấy vậy cũng gật đầu lia lịa, không ngừng phụ họa theo: “Ừ ừ, em nghĩ được như vậy là tốt, vậy lát nữa anh đi
đón…” Anh ta vẫn chưa nói hết câu, nào ngờ Jessica quay ngoắt 180 độ, cất cao giọng nói: “Quá rẻ”.
“Cái gì? Rẻ?” Anh có cảm giác não của mình không phản ứng kịp.
“Đúng vậy, cái giá ấy quá rẻ, hoàn toàn không xứng đáng với thân phận của em, vì vậy em quyết định trên cơ sở giữ nguyên
giá cũ, chỉ thay đổi một chữ, điều chỉnh thành chín triệu đô, bắt đầu thực hiện từ ngày hôm nay”.
Donghae không nói được gì.
“Donghae, vậy tý nữa anh có đến đón em không? Donghae… a lô a lô…”
Lee Donghae tức đến nỗi dập máy luôn.
Vốn dĩ chuyện này đã được sắp xếp rất ổn thỏa, buổi vũ hội từ thiện tối nay anh ta cùng em gái Qri đến dự, nhưng không ngờ
em gái không những đã tự chuẩn bị váy dạ hội mà còn chuẩn bị cả bạn trai, mang theo một anh chàng đẹp trai về nước. Đến
tận sáu giờ tối, cái thằng đẹp trai tên là Richard ấy đến đón em gái mình thì Lee Donghae mới biết mình bị em gái bỏ rơi một
cách vô tình. Đến giờ này rồi, bảo anh đi tìm ai đi cùng cơ chứ?
Nếu không đi thì chắc chắn ông già sẽ nổi điên lên, ngay cả ông ta còn phải tham dự.
Lee Donghae tìm danh bạ điện thoại suốt một hồi mà không tìm thấy người nào thích hợp, anh cuống đến toát mồ hôi. Anh hận
cái thằng cha Richard đến thấu xương, sau đó lại trách em gái không chịu thông báo trước. Không còn cách nào khác, đành
phải gọi điện lại cho Jessica.
Lần này anh ta chưa kịp mở miệng thì Jessica đã nói trước: “Xin lỗi Donghae, em không giúp được anh rồi. Em đã nhận lời với
người khác. A, chuông cửa reo rồi, chúc anh may mắn”.
Donghae ức chế dập máy.
Anh du học nước ngoài từ khi còn nhỏ, sau khi trưởng thành liền ở châu Âu lo kinh doanh khách sạn, vì vậy bạn bè chủ yếu là
ở bên ấy. Tuy trong nước cũng có bạn nhưng những người thực sự thân quen thì chẳng được mấy người. Chỉ có điều, dù gì thì
anh cũng là Lee Donghae, chuyện này không gây khó dễ cho anh được. Chỉ có điều sợ ông già không vui mà thôi, nhưng anh
cũng bị tình thế bắt buộc nên mới phải làm thế.
Sau một hồi tự an ủi mình, anh mở một trang web, lướt qua các tấm ảnh, sau đó gọi điện cho công ty môi giới, nói mình đang
cần gấp một người mẫu, bảo người đó nhanh chóng đến, tiền môi giới không vấn đề gì, có thể trả trước, điều kiện là cô người
mẫu đó phải đến khách sạn SM trước bảy rưỡi..
Donghae đỗ xe xong xuôi, nhìn đồng hồ, may mà chỉ đến chậm có vài phút. Màn đua xe vừa rồi của anh khiến cô bạn gái hờ
sợ tái cả mặt. Anh không kìm được bật cười, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?” Nhưng không chờ câu trả lời mà lập tức xuống xe
mở cửa cho bạn gái, rồi đưa cô ta vào phòng lớn.
Thực ra, buổi tối hôm nay là buổi tối của những người giàu có, những ngôi sao. Trong trường hợp này, dù là Donghae cũng có
cha che chắn ở trên, nhưng anh ta đến muộn cũng không gây chú ý đặc biệt.
Donghae vừa bước vào liền nhìn lướt một lượt toàn bộ hội trường. Khi nhìn thấy Jessica trong bộ váy dạ hồi màu nâu, trang
điểm nhẹ và người bạn trai đứng cạnh cô ta thì anh suýt ộc máu.
Người đó chính là bố anh ta – Lee Soo Man.
Không nhầm đấy chứ? Ông già quen biết bao minh tinh nổi tiếng, lại còn cướp bạn gái của anh, thật là chẳng ra làm sao cả.
Anh không kìm được rủa thầm, may mà cô bạn đi bên cạnh đang sung sướng ngắm nhìn Jiyeon, hoàn toàn không để ý đến
anh ta.
Donghae dõi theo ánh mắt của cô, người mà anh chú ý đến trước tiên không phải là Jiyeon mà là Kwon Yuri. Nhìn ánh mắt của
cô ta kìa, dù là đứng ở khoảng cách hơn chục mét thì vẫn đọc được sự khinh bỉ và chế nhạo đến cực độ trong đó, điều này
khiến Donghae càng căm hận Jessica và ông già mình.
Theo thường lệ là chủ tịch đọc lời khai mạc, toàn là những lời lẽ khách sáo, bay bướm, nói trắng ra là đòi tiền. Khó khăn lắm
mới nghe xong lời khai mạc dài dằng dặc, Donghae đến chỗ Jessica, khen ngợi rằng: “Người đúng là thiên tài”.
“Cám ơn”. Jessica không chút đỏ mặt mà ngược lại còn mỉm cười đón nhận lời chế nhạo của anh ta, sau đó quay sang khen
ngợi bạn gái của anh ta: “Cô gái này rất xinh đẹp, không biết phải xưng hô thế nào?”
Lúc ấy Donghae mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên cô ấy, may mà cô ấy tự giới thiệu về mình.
“Tôi tên là Park Ha Sun”.
“Tôi là Jessica, bạn của…” Cô vốn định nói là bạn của Donghae nhưng lời đến miệng rồi bỗng nhiên lại thay đổi: “bố Donghae”.
Thế chẳng phải là cố tình để người khác hiểu lầm sao?
Donghae ức chế, biết mình không phải là đối thủ của Jessica, quay sang nhìn Ha Sun, thấy cô ta có vẻ ngượng ngùng, liền
vòng tay qua eo cô ta rồi lạnh lùng nói với Jessica: “Xin lỗi đi trước”.
Jessica cố nhịn cười, may mà không bị nội thương. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Kwon Yuri, không biết cô ta đứng sau cô từ lúc
nào, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Cô Jung, tôi thật khâm phục cô, cô đúng là một người thủ
đoạn”.
Jessica cười thầm trong bụng, cố tỏ ra thẹn thùng: “Chẳng có cách nào cả, việc làm ăn khá thuận lợi”.
Yuri nghe vậy, dường như muốn bóp vỡ ly rượu trên tay: “Lee Soo Man biết tối qua cô hẹn hò với con trai ông ta không?”
Jessica nhẹ lắc ly rượu champagne trên tay, trả lời một cách mập mờ: “Chắc là không biết, mà có biết cũng chẳng sao”.
Yuri tỏ vẻ ngắm nghía cô một hồi (thực ra là đã ngắm nghía rất lâu rồi), rồi chế nhạo: “cô Jung cách trang điểm của cô thật
nhà nghề”.
“Thật sao?” Câu nói ấy khiến Jessica ngây người, khó hiểu.
“U ám nặng nề, chẳng phải rất hợp với Lee Soo Man sao?” Yuri nhếch mép.
Jessica bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng, thẳng hàng, dưới ánh đèn. Cô ngó nghiêng tìm bóng dáng của Jiyeon, sau đó
bước lên trước một bước, ghé sát vào người Yuri, cười rồi hạ thấp giọng: “cô Kwon, không phải là cô yêu tôi rồi đấy chứ?”
Yuri ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
Jessica nhìn thẳng vào mắt Yuri: “Nếu không thì… việc gì cô phải nói với giọng điệu chua chát như thế? Tôi qua lại với ai nào
thì có liên quan gì đến cô, chẳng phải sao?”
Yuri câm như hến.
Jessica cố tình thở dài một tiếng rồi nói: “Haizzz, thực ra con người cô cũng rất tốt, tôi cũng không quan trọng là nam hay nữ,
chỉ có điều… cái kẹp áo lần trước cô tặng tôi, viên kim cương trên đó… hơi nhỏ”.
Mặt Yuri tím đen như Bao Công.
Nhưng Jessica vẫn chưa nói hết câu: “Đúng thế, tôi cũng biết cô rất giàu có, nhưng giàu có thì có tác dụng gì cơ chứ? cô không
nỡ tiêu tiền vì phụ nữ…”
Yuri không kiềm chế được bản thân, nắm chặt tay Jessica.
“Suỵt!” Một làn hơi khẽ tỏa ra, mang theo hương thơm nhè nhẹ: “Đừng kích động thế cô Kwon, đây không phải là quán rượu
đâu đấy”.
Jessica bị Yuri nắm chặt tay, thấy ánh mắt vui vẻ lộ rõ, quét nhanh căn phòng dần tiến lại gần của Jiyeon, cô mỉm cười cất cao
giọng: “Rất vui được làm quen với cô, cô Kwon. Oh, cô Park, tôi là fan của cô, tối nay cô thật lộng lẫy”.
Yuri không khách khí lật mặt cô: “Cô thật giả tạo”.
“cám ơn đã khen tặng” Jessica cũng không khách khí nói lại
Jiyeon cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn cúi cháo quay sang Yuri
“Cảm ơn. Yuri, chúng ta đi sang bên kia chào một câu”.
Yuri từ từ buông tay Jessica gằn từng chữ: “Hẹn gặp lại, cô Jung”.
Jessica nhìn đôi mắt sâu của Yuri, bỗng nhiên cô thấy dường như chọc giận cô ta không phải là một việc làm sáng suốt.
Sau khi hàn huyên với những người trong giới kinh doanh, Lee Soo Man cầm ly rượu quay lại và nói: “ Cháu suy nghĩ kỹ chưa
Jessica, Kwon Yuri là một cô gái, đã vậy tíh tình còn không tốt, ta không nghĩ cô ta hợp với cháu, và phu nhân lão gia lại chắc
chắn không đồng ý chuyện này”.
Jessica uống một ngụm rượu rồi nói: “Cháu đâu có thích cô ta, chỉ là nhàm chán đùa chút thôi”.
Lee Soo Man khẽ cười: “Vậy sao? Sao chú thấy hai người có vẻ trò chuyện rất vui vẻ?”
Jessica đỏ mặt, cố ý nghiêm mặt ho khan một tiếng rồi nói: “Chú Lee…”
Lee Soo Man không cười nữa, cố ý ca than: “Già rồi nên thích nói nhiều, cháu đừng chê chú nhiều chuyện nhé, chú chỉ là lo cho
cháu!”
Jesssic cười rồi bỗng nhiên than thở: “Kwon Yuri lông bông, phóng túng, không phải là người hoàn hảo, nhưng chú Lee, cháu
đã gặp rất nhiều người và không gặp người nào tốt hơn”. Cô ngừng một lát rồi bổ sung: “Hơn nữa, trên thế gian này không tồn
tại người đúng đắn tuyệt đối”.
Lee Soo Man cũng khẽ thở dài: “Haizzz, chú thực sự rất mong các cháu hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là thứ rất khó nắm bắt, . …”
Jessica không muốn đẩy vấn đề về phía mình, nhân lúc ông ta than thở nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện: “Chú Lee,
cháu làm thuyết khách cho Donghae”.
Lee Soo Man thấy cô thẳng thắn như vậy, không kiềm chế được cười phá lên: “Chú cũng đoán ra rồi. Ha ha, nói như vậy thì
lần này nó quyết chí rồi sao? Sao nó không tự mình nói chuyện đó với chú?”
“Từ trước đến nay anh ấy rất sợ chú”.
“Dù thế nào đi nữa thì cũng tại nó cũng quá nghịch ngợm, không dạy được con là lỗi của bậc làm cha, ta sẽ không cho phép nó
theo cái nghề ấy”.
“Chú quá bảo thủ”. Jessica không hề khách khí.
Lee Soo Man nghiêm nghị nói: “Nhà họ Lee đời đời kiếp kiếp trung thành với nhà họ Jung, quy định trăm năm không thể bị hủy
hoại trong tay chú”.
Jessica thở dài nói: “Chú Lee, bây giờ người phá bỏ quy định là cháu. Cháu ủng hộ Donghae làm những việc mà anh ấy thích,
hơn nữa chế độ quản lý của khách sạn rất chặt chẽ, thay người khác cũng được, không nhất thiết phải là Donghae”.
Lee Soo Man thở dài” chú sẽ suy nghĩ sau”.
Jessica cũng không nói tiếp cô lướt nhìn toàn hội trường, những người lớn tuổi đứng thành nhóm, những người trẻ tuổi đứng
thành nhóm, rất rành mạch, không lẫn lộn. Người lớn tuổi thì đều là hai vợ chồng đến dự tiệc, kiểu như cô và chú Lee không
nhiều. Bạn trai hôm nay của Choi Sulli không phải là Kangin mà là một người đàn ông khác, cao hơn cô ta chừng bảy, tám
centimet. Đứng cùng họ là Park Gyuri và Victoria Song, hai người họ đều có vẻ không tập trung lắm, cứ nhìn chằm chằm về
phía Kwon Yuri.
Lại nói về Yuri, vốn dĩ tối nay cô định cùng Kwon Seohyun- em gái cô đến dự tiệc, bởi vì có quá nhiều người vây quanh không
biết chọn ai, vào những dịp mà mọi người có thể chạm mặt nhau thế này, cô chọn đi cùng em gái là hoàn hảo nhất. Đáng tiếc
là đến bữa tiệc chưa được bao lâu thì đã bị Jiyeon quấn chặt lấy. Người quản lý của cô ta lại kéo Seohyun đi chỗ khác. Quản lý
của cô ta rất có tài ăn nói, câu nào cũng khiến bạn thấy dễ chịu, không chỉ thế bạn còn khó mà biết được anh ta đang tâng
bốc mình. Seohyun còn trẻ, khó mà cưỡng lại được với những lời khen ngợi bùi tai như thế. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc
bốn người đổi bạn cho nhau, Gyuri và Victoria dĩ nhiên không thoải mái chút nào.
Yuri bị hai người họ nhìn như vậy, cảm giác tê cả da đầu, lại bị Jessica làm cho tức phát điên, lấy cớ vào phòng vệ sinh để yên
tĩnh một chút. Sau đó ra hàng lang ở phía trái để hóng mát, nào ngờ đã có người đứng ở đó.
Chàng trai nói: “Cô giận thật sao? Tôi rất xin lỗi”.
Cô gái im lặng một lúc rồi nói: “Cứ tưởng rằng cuối cùng cũng có cơ hội chụp ảnh quảng cáo, thì ra là thế này…”
Chàng trai vội nói: “Tôi sẽ trả toàn bộ số tiền cho cô…”
Giọng nói của cô gái toát lên vẻ thất vọng: “Anh Lee, thực ra không đơn giản chỉ là chuyện tiền nong…”
Chàng trai nói: “Vậy thì…”
Cô gái định nói nhưng lại thôi, bỗng nhiên chuyển sang giọng nói dứt khoát: “Thôi, không nói chuyện ấy nữa”.
Chàng trai không nói gì, xung quanh bỗng chìm trong tĩnh lặng.
Yuri càng coi thường Donghae.Thì ra bạn gái của anh ta là do anh ta thuê đến. Loại người như anh ta mà cũng được gọi là
chàng trai độc thân có giá sao? Nghe mà thấy chói tai.
Yuri vừa định nhấc chân bước đi thì lại nghe thấy cô gái nói: “Cô Jung ấy thật đáng yêu”.
Câu nói ấy khiến bước chân của Yuri sững lại.
Donghae cười nhạt: “Đáng yêu? Cô ta đáng ghét thì có”.
Khó khăn lắm Ha Sun mới tìm được chủ đề mới để phá tan bầu không khí tĩnh lặng, nhưng không ngờ Donghae lại có phản ứng
như vậy khiến cô cảm thấy rất khó xử.
Dường như Donghae cũng cảm nhận được điều đó, anh ho khan một tiếng, nhẹ giọng giải thích: “Haizzz, cô không biết cô ta
đáng ghét thế nào đâu, ngay từ nhỏ đã thích bắt nạt người khác, tội lỗi gì tôi cũng phải gánh chịu thay cô ta…”
“Ý, hai người quen nhau từ nhỏ à?”
“Tôi mong là mình chưa từng quen cô ta”. Donghae sục sôi lòng căm phẫn.
“Thế… vì sao lúc nãy cô ta nói là bạn của bố anh? Tôi cứ tưởng…” Cô ta không nói hết câu.
Dĩ nhiên Donghae hiểu ý cô ta, anh thở dài và nói: “Vì thế tôi mới nói cô ta đáng ghét. Làm như không đùa cợt người khác thì
cô ta sẽ chết không bằng”.
Ha Sun đành phải cười và nói: “Ha ha, cô ấy thật có cá tính,lại xinh đẹp”.
Donghae nói: “Nhờ vào khuôn mặt đó mà cô ta bày đặt đủ trò lừa bịp”.
Ha Sun đành im lặng. Kiểu nói chuyện như vậy càng nói càng thấy kỳ cục. Cô tự nhận thấy mình là người khéo giao tiếp, vậy
mà nói chuyện với anh ta sao lại không xuôi vậy nhỉ?
Nghe xong câu chuyện của họ, dường như Yuri hiểu ra vài phần.
Cô đã nói rồi mà, dù gì thì cô cũng là người biết thưởng thức cái đẹp, từ trước đến giờ chưa gặp người nào biến thái như cô ta,
thật là biến thái. Vừa chọc ghẹo cô xong, chắc chắn cô ta thấy hả hê lắm.
Niềm phẫn nộ của Yuri hóa thành ý chí chiến đấu. Thù này không trả thì không phải là quân tử.
Đúng vào lúc Yuri làm cái chuyện vô đạo đức nghe lén người khác nói chuyện thì Choi Sulli nhìn chằm chằm vào Jessica như
kiểu phát hiện ra châu lục mới vậy. Ha ha, xem ra cô ta đoán không sai. Con ranh này đã câu được Lee Soo Man, chả trách
Jung Ho và Kangin bị tống ra ngoài như một bao rác.
Cô ta đang ức chế thì bỗng nhiên nhìn thấy Jessica rời Lee Soo Man, đi về phía căn phòng ở phía sau tấm bình phong.
Cô ta do dự một lúc rồi vội theo sau.
Jessica không hứng thú với những người trong giới kinh doanh đến bắt chuyện với Lee Soo Man, hơn nữa đi giày cao gót đứng
suốt một buổi tối, quả thực rất mệt, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nào ngờ vừa đặt mình xuống sofa thì Choi Sulli xuất hiện,
bộ váy dạ hồi màu bạc cùng với dáng người của cô ta, quả là đồ sộ, khí thế.
Sulli cười khẩy: “Thì ra Lee Soo Man là chỗ dựa vững chắc của cô. Tôi không thấy lạ là vì sao cô lại hung hăng như vậy”
Jessica dựa đầu vào sofa, mắt nhắm hờ, không thèm để ý đến cô ta.
Sulli cao giọng: “Này, tôi đang nói chuyện với cô…”
Jessica uể oải đáp: “Xin lỗi cô Choi, tôi không nói chuyện với những người vô lễ”.
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Sulli như được đổ thêm dầu: “Cô là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi vô lễ. Chẳng qua cô chỉ là đồ ký
sinh trùng dính chặt trên người đàn ông mà thôi”.
Jessica cười phá lên: “Cô Choi, muốn làm ký sinh trùng cũng phải có bản lĩnh đấy”.
Sulli tức sôi lên: “Cô thật vô liêm sỉ”.
Jessica cười mỉa mai và nói: “Vậy thì cô Choi còn ở lại đây làm gì?”
Sulli bắt đầu run run: “Cô, cô thật hung hăng…”
Jessica thở dài ngao ngán: “Cô Choi, lượng từ vựng của cô thật nghèo nàn, xin hỏi cô đã tốt nghiệp cấp hai chưa?”
Vừa nghe thấy câu nói ấy, sắc mặt Sulli tái nhợt: “Cô…”
Jessica không hiểu rõ nội tình, vốn dĩ đó chỉ là một câu nói vô tình. Nhưng không ngờ lại đánh đúng chỗ hiểm, chọc đúng nỗi
đau của Sulli. Cô ta không có tài học hành, mười sáu tuổi vào nghề người mẫu, quả thực là chưa tốt nghiệp cấp hai. vì thế cô
ta luôn tự dày vò mình.
Bây giờ Jessica hỏi như vậy cũng đồng nghĩa với việc đặt cột mốc cho mối thù hằn giữa hai người.
Yuri sau khi nghe lén quay lại hội trường, nhìn khắp một lượt mà không thấy bóng dáng Jessica đâu. Lee soo Man thì đang
uống rượu trò chuyện, cười nói vui vẻ với chủ tịch Kim của quỹ từ thiện.
Cô tìm trong đám đông một lúc, không thấy Jessica mà lại chạm mặt Gyuri và Victoria, bỗng chốc bị quấn chặt lấy không rời
ra được. Tiếp theo là phần quyên góp, các minh tinh, đại gia đều lũ lượt chỉnh sửa quần áo cho thật rạng rỡ trước ống kính
nhưng cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Jessica. Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, cô ta cũng không lộ diện.
Yuri nghi ngờ không biết liệu có phải cô ta đã về trước rồi không. Tuy làm như vậy rất thất lễ nhưng loại người như cô ta thì có
chuyện gì không thể làm được?
Lee soo Man cũng thấy kỳ lạ, kéo con trai ra một góc rồi hỏi: “Donghae nhìn thấy tiểu thư không?”
Donghae ấm ức trong lòng, cố tình ánh mắt chớp chớp , trả lời câu hỏi của bố một cách hết sức khoa trương: “Không phải chứ?
Sao bố lại làm mất bạn gái của mình?”
Lee Soo Man trợn mắt, tỏ thái độ không hài lòng
Donghae vội thay đổi thái độ, mỉm cười và nói: “Chắc là về trước rồi”.
Lee Soo Man tỏ vẻ bối rối: “Sao không nói một tiếng nhỉ? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố lại lo bò trắng răng rồi, ở Seoul thì xảy ra chuyện gì được chứ? Cô ta không đi hại người là tạ ơn trời đất lắm rồi. À, đúng
rồi, lúc nãy còn nhìn thấy khoản tiền trên tấm ngân phiếu…”, bỗng nhiên anh ta hạ thấp giọng, “Khoản tiền lớn như thế là lấy
trong tài khoản của cô ta, đúng không ạ?”
Mặt Lee Soo Man biến sắc, giận dữ quát: “Mày dám coi thường bố mày?”
Donghae ngậm mồm, gục mặt xuống và nói: “Không dám”.
Lee Soo Man sờ cái cằm nhẵn bóng, chuyển từ giọng điệu giận dữ sang trầm lắng: “Tuy ta có tiền, nhưng khoản tiền lớn như
vậy, quả thực là kinh thiên động địa, không phải là tác phong của bố con”.
Donghae ngẩng đầu cười ha ha hai tiếng, nghĩ thầm: Con biết ngay mà. Sau đó họ cùng đi tìm Qri và về nhà.
Sau khi mọi người ra về hết, nhân viên phục vụ đến quét dọn thì thấy một quý cô đang nằm dựa trên sofa ngủ ngon lành, thế
là vội vàng tiến lên đánh thức cô ta dậy. Jessica tỉnh giấc, mơ mơ màng màng đứng dậy đi ra ngoài, đến tủ để đồ thì thấy
chiếc áo khoác da báo sang trọng quý giá và túi trang điểm không cánh mà bay.
Cô gọi nhân viên phục vụ đến hỏi.
Nhân viên phục vụ cũng biến sắc: “Là cô Choi cầm đi rồi ạ. Cô ấy nói là bạn của cô nên giúp cô cầm hộ quần áo”.
Jessica nghe vậy lập tức hiểu ra mọi chuyện, cô cười gượng: “Tuy tôi có quen cô ta nhưng quyết không phải là bạn”.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, tuy sắc mặt có biến đổi nhưng vẫn rất bình tĩnh. Cô ta mời cô đợi một chút, sau đó nhanh
chóng đi hỏi giám đốc. Sau khi biết chuyện giám đốc cũng thấy đau đầu. Cô Choi là con gái của ông chủ lớn, làm sao có thể
lấy đồ của khách được? Trò đùa quái đản, hay là ai đó đắc tội với cô tiểu thư này? Dù thế nào đi nữa thì chuyện này sẽ có ảnh
hưởng rất nghiêm trọng. Mất quần áo của khách là chuyện nhỏ, không cẩn thận để tiểu thư Choi mang tội danh ăn cắp thì đó
mới là vết nhơ lớn, vô cùng lớn, không thể đùa được.
Anh ta vội vã đến xem xét tình hình, quý cô này cũng xinh đẹp thật nhưng mặt rất lạ. Điều này khiến anh ta thấy nhẹ cả
người. Điều đó chứng tỏ cô ta không phải là người nổi tiếng, cũng không phải là minh tinh, chí ít thì anh không quen cô ta. Vậy
thì chắc chắn cô ta không phải là hội viên của hội quán, có lẽ là bạn gái của một đại gia nào đó? Nếu vậy thì việc này cũng dễ
giải quyết. Về nguyên tắc thì không phải là hội viên không được vào hội quán, nhưng nhờ có các đại gia, thỉnh thoảng cũng có
một số cô gái xinh đẹp được xuất hiện ở đây.
“Xin hỏi quý danh của quý cô?” Anh ta mỉm cười hỏi.
“Tôi họ Jung”.
“Cô Jung, xin hỏi thẻ hội viên của cô?”
“Tôi không phải là hội viên”.
Đúng như dự đoán, anh ta mỉm cười nói: “Vậy thì bạn của cô Jung là?”
“Lee Soo Man”.
Điều này khiến anh ta có chút ngạc nhiên, thì ra là chủ tịch hội đồng của khách sạn SM. Nhưng vì sao chủ tịch Lee không đưa
cô ta về? Trừ phi cô ta chọc giận chủ tịch Lee?
“Ông Lee bây giờ…”
Jessica không muốn lằng nhằng với anh ta, thẳng thắn nói: “Ông ấy về rồi, tôi cũng chuẩn bị về, nhưng áo khoác của tôi bị cô
Choi lấy mất rồi”.
Giám đốc vẫn mỉm cười: “Cô Jung, xin hỏi cô có nhìn thấy tận mắt không?”
Jessica hơi nhíu mày: “Là nhân viên phục vụ của các anh nói”.
Giám đốc quay đầu lại nhìn cô gái trẻ lúc nãy, mắt híp lại, hạ thấp giọng hỏi: “Cô có nhìn rõ không? Áo khoác của quý cô đây
có đúng là do cô Choi lấy đi không?”
Cô gái ấy cũng khá thông minh, nhìn thấy sắc mặt của giám đốc không đúng nên bỗng chốc mập mờ hẳn lên: “Dạ… tôi không
nhớ rõ lắm… hình như cô Choi chỉ lấy áo của mình”.
Giám đốc lập tức hỏi lại: “Vậy thì cô có nhớ là rốt cục cô Jung đây có mặc áo khoác đến hay không?”
Muốn lấp liếm thì phải lấp liếm đến cùng, dù gì thì họ cũng là hội quán cao cấp, quyết không thể xảy ra những chuyện như để
mất đồ của khách được. Muốn trách thì trách cô ta không phải là hội viên, đành phải chịu ấm ức thôi. Kể cả sau chuyện này cô
ta có đến tìm chủ tịch Lee khóc lóc nhưng nể mặt ông chủ Choi, Lee Soo Man cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa chủ tịch Lee
lại bỏ rơi cô ta ở đây mà về trước, ha ha
.
Giám đốc đã dự tính đâu ra đấy, dường như cô phục vụ cũng là giun đũa trong bụng anh ta, cả hai phối hợp rất ăn ý, kẻ tung
người hứng: “Hình như cô Jung không mặc áo khoác đến…”
Giám đốc lạnh lùng nói to: “Cái gì mà hình như? Rốt cuộc là có hay không?”
Cô gái lập tức nói dứt khoát: “Không ạ”.
Trời lạnh như thế này mà có người không mặc áo khoác ra ngoài, trừ phi người đó bị điên. Vốn dĩ Jessica cũng không quan tâm
đến chiếc áo ấy lắm, nhưng thấy hai người họ kẻ tung người hứng như vậy, trong lòng cũng không kiềm chế được muốn nổi
cáu. Nhưng nói thế nào thì đứng dưới nóc nhà người ta không thể không cúi đầu, cô chỉ có thể nén giận trong lòng.
Cô cố gắng kiềm chế: “Vậy thì phiền anh gọi giúp tôi chiếc xe, tôi phải về”.
Giám đốc mỉm cười nói: “Xin lỗi quý cô, cô không phải là hội viên nên chúng tôi không phục vụ việc này”.
Một số phụ nữ cứ tưởng mình có nhiều tiền nên cao cấp hơn người khác, bắt họ chạy đi chạy lại, tối mặt tối mũi, còn nhiều
chuyện hơn cả thiên kim tiểu thư thực sự. Cuối cùng thì hôm nay cũng được hả giận.
Thế là Jessica bước ra khỏi hội quán với tư thế hùng hồn, trong ánh mắt đắc chí của giám đốc. Hình ảnh ấy thật giống với “Gió
đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi… sẽ trở lại”*
(* Nhắc lại câu thơ của Kinh Kha năm xưa ngâm bên bờ sông Dịch Thủy trước khi vào đất Tần hành thích Tần Vương: Gió đìu
hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ ra đi không trở về, ngụ ý Jessica sẽ quay lại nơi này và rửa hận:”>)
chap này dài nè, tặng các rds hen, cám ơn đã ủng hộ mình, chụt chụt
[You must be registered and logged in to see this image.]