Tim
Author: Silent (not me)
Couple: TaeNy
Rating : cái này không rành, ai cũng đọc được :D
Sự ghen tuông có thể là cành lá, nhưng chính niềm tin mới là cội rễ của tình yêu
“Cậu dành bao nhiêu phần trăm trong trái tim cậu cho tớ, Kim Tae Yeon...”
Câu hỏi của cô ấy văng vẳng trong đầu tôi trên suốt dọc đường chúng tôi đến studio chụp hình quảng bá cho solo concert. Hỏi tớ dành bao nhiêu phần trăm trong tim tớ cho cậu àh, sao cậu ngốc thế chứ, Nấm ngơ...
.............................................
Nửa tiếng trước đó...
- Mọi người chuẩn bị xong hết chưa, 10’ nữa manager oppa sẽ đến đón chúng ta đấy!
Tôi dạo qua khắp các phòng hối thúc lũ nhóc, Yuri đang make-up cho Sica; Yoon – với con Keroro trên tay – chạy loạng xạ khắp phòng mặc Seohuyn đuổi theo và ... năn nỉ “Unni trả lại em đi mà, em yêu unni nhìu hơn Keroro, chịu chưa?”; Soo và Hye đã chuẩn bị xong và đang tâm sự trong nhà bếp; Sunny có điện thoại của oppa PD Invincible Youth xin lỗi nhóc ấy do thời lượng không cho phép nên đã cắt mất một số phần của nhóc “Dạ không sao anh ạh, em hiểu mà! Còn chuyện kỹ năng bắt gà của em học từ ai ấy ạh, hehe, bí mật đấy, em không nói đâu ^^”... 7 nhóc đã chuẩn bị xong, còn một nhóc nữa, sao phòng ốc gì mà đóng cửa im lìm thế này? Tôi gõ cửa phòng Fany nhưng không ai trả lời, đành mở cửa vào trong. Cô ấy ngồi đó, đối diện màn hình netbook, thế mà không ừ hử lấy một câu, thiệt là...
- Nấm àh, cậu chuẩn bị xong chưa, chúng ta sắp đi rồi đấy...
Tôi choàng tay ôm cô ấy từ phía sau, nhưng Nấm vẫn như một bức tượng sáp nặng nề và khó chịu, không phản ứng, mắt vẫn nhìn chằm chằm netbook, giọng lạnh tanh – gương mặt cũng lạnh tanh, hỏi tôi:
- Cậu... được nhiều người yêu quý quá nhỉ...
Tôi ngạc nhiên nhìn qua màn hình, một dòng tít lớn kèm theo ảnh minh họa của anh Yang Hyun Jung hôm diễn ra Kia Tiger Concert: “Pitcher số 1 của Hàn Quốc trốn viện vì Taeyeon”...
- Bị cúm... đang điều trị cũng có thể trốn viện vì cậu... cậu quả là có sức hút đặc biệt đấy... Kim Tae Yeon àh...
- Tớ...
Gạt tay tôi ra khỏi người, cô ấy đứng lên toang bước ra khỏi phòng.
- Nhưng người tớ yêu là cậu mà!!!
Tôi hét lên, lấy hết sức bình sinh mà hét lên như thể sợ nó nhỏ quá cô ấy sẽ không nghe thấy... Fany dừng bước, quay lại phía tôi:
- Vậy... cậu dành bao nhiêu phần trăm trong trái tim cậu cho tớ, Kim Tae Yeon...
- Tớ...
Một khoảng lặng đáng sợ bao trùm hai chúng tôi, một người chờ đợi câu trả lời, một người ngớ ra như kẻ ngốc không biết trả lời thế nào cho câu hỏi trước giờ mình chưa nghĩ đến... Phải, tôi chưa từng nghĩ đến tôi dành bao nhiêu phần trăm trái tim mình cho cô ấy, bởi vì...
- Yah, hai cậu làm gì trong đó thế hả, oppa manager đến rồi này, chúng ta đi thôi!
Tiếng gọi của Sunny cắt ngang sự im lặng trong căn phòng, chấm dứt sự chờ đợi nhưng đồng thời dấy lên sự tổn thương trong lòng một người... Fany khẽ mỉm cười bước đi, và hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trên khuôn mặt ấy trước khi cánh cửa phòng khép lại là đôi mắt ngân ngấn nước... Fany àh, tớ xin lỗi, tối nay khi đã hoàn thành tất cả lịch trình, tớ sẽ cho cậu biết, cậu ở đâu trong tim tớ...
.............................................
- Mọi người sắp xếp đội hình đứng nào, từ trái sang phải so với màn hình máy ảnh sẽ là Taeyeon, Fany, Jessica, Yuri, Yoona, Seohuyn, Sooyoung, Hyo và Sunny nhé!
Tiếng anh photographer giục chúng tôi xếp một hàng ngang chụp ảnh nền cho poster, banner và ticket của solo concert, do đã hợp tác nhiều lần với nhau, anh ấy nhớ kỹ vị trí yêu thích của từng thành viên trong nhóm, cũng là vị trí giấu đi sự chênh lệch về chiều cao giữa các thành viên, nhưng một sự thay đổi nhỏ-mà-không-nhỏ đã xảy ra... Fany yêu cầu được đổi chỗ với Hyo, và chưa cần đến sự đồng ý của anh photographer, cô ấy đã di chuyển sang phía bên kia hàng trong sự ngạc nhiên của tất cả chúng tôi... 7 nhóc ái ngại nhìn tôi như dò hỏi, còn tôi chỉ nghiêm nghị lắc đầu nói mọi người cứ tập trung vào việc trước đã... Cái con người khờ khạo ấy, không làm lòng tôi rối lên thì không được sao...
- Eh... vậy thứ tự sẽ là Taeyeon, Hyo, Jessica, Yuri, Yoona, Seohuyn, Sunny chuyển vào trong tránh đứng cạnh Sooyoung, Fany và Sooyoung đứng cuối, ok? Chúng ta bắt đầu thôi, cười thật tươi lên nào các cô gái!
Một ngày làm việc và luyện tập cứ như thế trôi qua, Fany lảng tránh tôi trong lúc luyện thanh, tập vũ đạo, ăn trưa... tất tần tật đều là sự lạnh lùng đáng sợ mà không ai trong nhóm – trừ tôi – biết nguyên nhân. Tôi biết mình phải giải thích sớm với cô ấy thôi, không thể thế này mãi được...
.............................................
- Tạm biệt unni, mau xong việc về lại dorm với tụi em nhé!
- Bye Taengoo, hôm nay lên sóng vui vẻ nhé!
7 đứa nhóc vẫy chào tôi trước khi lên xe trở về dorm, còn tôi chuẩn bị đến MBC Chin Chin Radio như mọi hôm. Nhìn theo đến khi chiếc xe của 8 đứa nhóc khuất bóng, tôi cố tìm một cái ngoáy đầu và vẫy tay chào từ một người, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng... Tôi mở điện thoại, nhắn tin vào máy của Fany: “Chờ tớ ở nhà, tớ sẽ cho cậu câu trả lời, nhất định phải chờ tớ và ngừng suy nghĩ về những điều ngốc nghếch đến khi tớ về, nhất định đấy!”
.............................................
...1h đêm, chương trình của tôi kết thúc cách đây 3 tiếng nhưng một sự cố giao thông đã xảy ra trên đường về khiến cả dòng xe bị gián đoạn, tôi cũng cùng chung số phận. Điện thoại hết pin, đường bị chặn, tôi chưa bao giờ nóng lòng chờ đợi đến thế này, tôi muốn về nhà, tôi phải về nhà và gặp cô ấy ngay! Một ngày là quá đủ cho cái đầu nhỏ bé đó suy nghĩ vẩn vơ rồi!
- Em phải về dorm trước ạh, em có việc quan trọng phải giải quyết, khi nào đường được thông trở lại anh cứ về nhà nghỉ nhé, chúc anh ngủ ngon!
Tôi vừa chào manager oppa vừa chạy như bay khỏi xe làm anh ấy chẳng hiểu mô tê gì, chỉ kịp gọi với theo bảo tôi cẩn thận. Tôi sẽ cẩn thận chứ, vì tôi còn phải gặp một người mà... Cứ đi, cứ chạy, khi không thể đi hay chạy được nữa thì dừng lại một chút thở hùng hục, rồi lại đi, lại chạy, không bỏ phí một phút giây nào... Fany àh, chờ tớ về!
Cuối cùng cũng về đến dorm, tôi mở cửa bước vào khi 7 nhóc kia gần như đang loạng cả lên vì lo lắng.
- Ahhhhh, Taengoo về rồi này, yah, cậu đi đâu thế hả?
- Manager oppa nói cậu bỏ về trước, làm chúng tớ lo chết được!
Tôi quăng túi và áo khoác xuống salon, chỉ kịp nói “Mình ổn!” rồi xông thẳng đến phòng Fany. Nấm àh, mình về rồi đây!
Tôi mở cửa phòng, tất cả tối om không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng nhấp nháy phát ra từ chiếc điện thoại LG Chocolate cô ấy đang cầm.
- ... 43 cuộc gọi nhỡ... 19 tin nhắn chưa được gửi đến số của... Mario...
Fany đã ngủ quên bên điện thoại sau khi gọi cho tôi trong vô vọng, tôi biết cô ấy đợi tôi mà, tôi biết hơn ai hết cô ấy là người lo lắng cho tôi mà, Nấm của tôi...
- Fany àh, tớ về rồi đây...
Tôi khẽ lay cô ấy dậy... Dụi dụi mắt, nhướng mày lên nhìn thật kỹ trong bóng tối, ngay khi xác định được người đối diện mình hiện giờ là tôi, cô ấy ôm chằm lấy tôi như thể đứa trẻ ôm chặt mẹ trong ngày đầu tiên đến trường.
- Taetae, cậu đã đi đâu thế hả, tại sao lại bỏ manager oppa mà đi một mình như thế hả, cậu làm mình lo lắng lắm có biết không...
Tôi ôm chặt cô ấy, cảm nhận hơi ấm từ những giọt nước mắt của cô ấy đang rơi trên vai mình, nước mắt này không phải của nỗi buồn, nước mắt ấm nóng bởi tình yêu và hạnh phúc...
- Mình đã về đây, vì mình còn nợ cậu một câu trả lời mà...
- Mình không cần câu trả lời gì cả... mình chỉ cần cậu... chỉ cần cậu thôi... mình xin lỗi vì những hành động hôm nay... sẽ không có lần sau nữa đâu... chỉ cần cậu ở đây... bên cạnh mình... những thứ khác mình không quan tâm...
Cô ấy lắc đầu quầy quậy như cái cách trẻ con phân bua mỗi lần bị mắng, càng ôm chặt tôi hơn.
- Nhưng tớ lại cần, tớ muốn cho cậu biết rõ, cậu ở đâu trong trái tim tớ...
Nhẹ nhàng buông cô ấy ra, tôi nắm bàn tay cô ấy đặt lên ngực trái mình:
- Mỗi người đều có một trái tim bên ngực trái để thở, để sống, để yêu thương và oán hận. Trái tim đó chứa đựng rất nhiều thứ từ gia đình, công việc, bạn bè đến những góc khuất khác trong cuộc sống. Bởi vì nó đã chứa quá nhiều nên tớ không thể chứa thêm cậu ở đấy nữa... Bình tĩnh, đừng rút tay lại, nghe tớ nói tiếp này...
Tôi đặt bàn tay cô ấy sang ngực phải mình...
- Bởi vì trái tim bên ngực trái đã chứa đựng quá nhiều, cả tốt lẫn xấu, cả vui lẫn buồn, nhưng tớ lại không muốn san sẻ vị trí của cậu cho bất cứ điều gì hay bất cứ ai, tớ muốn yêu cậu bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất tớ có, nên tớ sẽ để cậu ở đây, trái tim bên ngực phải của tớ... Nơi này chỉ có cậu và tình yêu, chỉ có cậu và niềm vui, chỉ dành cho cậu và mình cậu mà thôi... Cậu có trách tớ kỳ cục và điên khùng quá không... Tớ ngập ngừng khi cậu hỏi tớ dành bao nhiêu phần trăm trái tim mình cho cậu vì tớ chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó, vì luôn-luôn-và-mãi-mãi tớ đã dành cho cậu cả một trái tim rồi...
Nước mắt một lần nữa rơi... không mặn đắng mà rất đỗi ngọt ngào...
- Tớ hiểu rồi, tớ yêu cậu, TaeTae...
Nụ hôn dài kết thúc những giận hờn và nghi ngờ, cũng là bắt đầu cho sự tin tưởng và thẩu hiểu hơn của hai tâm hồn. Sự ghen tuông có thể là cành lá, nhưng chính niềm tin mới là cội rễ của tình yêu, một khi niềm tin đã hết, dù có cố gắng vun đắp thì cây tình yêu cũng không thể nào ra hoa kết quả. Fany àh, cùng với cậu, chúng ta sẽ trồng cả khu vườn cho chúng mình, đúng không ^^
Rầm! Cửa phòng Fany đổ ập xuống trong sự ngạc nhiên của 2 chúng tôi do không chịu nổi sức nặng của 7 kẻ “ít chuyện”, Sooyoung tiếp đất đầu tiên, tiếp theo là Hyo, Yul, Sica, Yoona, Seo và Sunny, trông họ “đẹp mặt” và “chuyên nghiệp” vô cùng khi xếp ngay ngắn lên nhau y như cái campfire của G7 ở ep 1 Invincible Youth, aigoo, cái lũ nhóc này!
- Hyo àh, vì trái tim bên trái của mình đã chứa quá nhiều, nên tớ sẽ chứa cậu ở trái tim bên phải nhé!
Sooyoung vừa xoa xoa bàn tọa vừa giả lại giọng tôi trong khi Hyo gật gật đầu ra vẻ cảm động; mấy đứa còn lại cũng hai người một cặp phụ họa theo, Sunny đứng đấy vỗ tay bôm bốp và nụ cười hiiiiiii đặc trưng của rùa con, ôi tôi điên lên mất!
- Yah, 7 người chơi trò phá đám đấy hả, tớ là nhóm trưởng, tớ ra lệnh tất cả ra ngoài!!!
Fany khúc khích cười khi thấy điệu bộ vừa thẹn vừa cố ra vẻ hùng hổ này của tôi, còn 7 kẻ “đẹp giai không bằng chai mặt” kia nhìn nhìn kiếm kiếm cái gì trên trần nhà cố tình như không nghe thấy.
- Trần nhà Fany đẹp ta, toàn màu hồng không kìa, có mấy ngôi sao lấp lánh nữa!
- Ừ, đẹp thiệt đó, Yul àh, lần nào cậu sang phòng tớ cũng chỉ biết ngủ và ngủ, ngày mai muốn ngủ thì hãy làm cho tớ cái trần nhà tương tự nhá!
Tôi xoắn tay áo lên, dốc toàn bộ sức lực của một đứa vừa ... lùn, vừa đói, vừa mệt xông vào bọn họ, nhưng cái sự đời, nó bất công lắm, chỉ biết trách sao hoocmon tăng trưởng của tôi không còn phát triển nữa thôi...
Vậy là một cảnh tượng xưa nay... thường xuyên thấy đã diễn ra, Sooyoung đứng đó, một tay chắp sau lưng, một tay đẩy mặt tôi ra xa, mặc cho tôi có giãy, có đạp, có đánh đấm lung tung hai tay hai chân vẫn không thể chạm tới 7 kẻ bọn họ; còn Nấm ngơ,cô ấy vô tư cười như một khán giả vô (số) tội được xem một vở kịch bất đắc dĩ ^^
- Yah, tớ đói lắm rồi, đình chiến đi cho tớ đi ăn!!!
END