AAVN

SONE Community
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[PIC][05-08-2017]SNSD trở thành khách mời cho ‘'아는 형님 Knowing Bro” của kênh JTBC Thu Aug 17, 2017 10:35 pm
[PIC][11-08-2017]SNSD trở thành khách mời trên chương trình "Running Man" Wed Aug 16, 2017 7:51 pm
[PIC][27-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Thái Lan để tham gia Concert - "PERSONA in BANGKOK" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:52 pm
[PIC][21-04-2017]Tiffany khởi hành đi LA – Mỹ để tham dự "The 15th Korea Times Music Festival 2017" vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:51 pm
[PIC][24-12-2016]Tiffany tham dự và biểu diễn tại “2016 KBS Entertainment Awards” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:49 pm
[OTHER][12-12-2013]SELCA MỚI CỦA SUNNY Sun Aug 06, 2017 9:47 pm
[PIC][20-07-2017]Sunny trở thành khách mời trên chương trình của kênh SBS - "백종원의 푸드트럭 Baek Jongwon Food Truck" Sun Aug 06, 2017 9:46 pm
[PIC][18-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Đài Loan để biểu diễn tại 3 đêm Concert “PERSONA” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:45 pm
[PIC][12/13/14-05-2017]Hình ảnh mới nhất từ Solo Concert thứ 2 của TaeYeon tại Seoul Sun Aug 06, 2017 9:44 pm
[PIC][18-04-2017]TaeYeon tham dự sự kiện ra mắt dòng "KT Galaxy S8/S8+" tại Gwanghwamun KT Square vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:43 pm
[PIC][03-03-2017]Hình ảnh mới nhất từ chuỗi hoạt động quảng bá cho "MY VOICE" của TaeYeon Sun Aug 06, 2017 9:42 pm
[PIC][22-05-2017]TaeYeon trở về Hàn Quốc vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:41 pm
[PIC][25-03-2017]TaeYeon tham dự buổi Fansign cho dòng mỹ phẩm "Banila Co." vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:40 pm
[OTHER][28-09-2016]TaeYeon trở thành gương mặt đại diện mới của dòng mỹ phẩm "Banila Co" Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany - HyoYeon và SeoHyun tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "PUSHBUTTON" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][16-04-2017]TaeYeon – Sunny – Tiffany – HyoYeon và SooYoung tham dự buổi Fansign cho “G-SHOCK CRAZY TOUGHNESS” vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:38 pm
[PIC][14-07-2017]SNSD khởi hành đi Osaka – Nhật Bản để tham dự “SMTOWN LIVE WORLD TOUR VI IN OSAKA” vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:37 pm
[PIC][13-01-2017]SooYoung tổ chức Buổi hòa nhạc Từ thiện - "Beaming Effect" + Tiffany tham dự với vai trò khách mời vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany và HyoYeon tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "KYE" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][19-06-2017]TaeYeon - Tiffany - HyoYeon và YoonA khởi hành đi Jeju để tham dự "SMTOWN FRIENDS WORKSHOP IN JEJU 2017" vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:34 pm


Share
 

 [Fanfic-Oneshot] Lá Thư Không Bao Giờ Gửi - JeTi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
soshi5999
Newbie


Post : 6
Coins : 3830
Thanked : 0
Join date : 04/12/2013

[Fanfic-Oneshot] Lá Thư Không Bao Giờ Gửi - JeTi Empty
Bài gửiTiêu đề: [Fanfic-Oneshot] Lá Thư Không Bao Giờ Gửi - JeTi   [Fanfic-Oneshot] Lá Thư Không Bao Giờ Gửi - JeTi EmptyMon Apr 28, 2014 1:23 am

Ngày 05 Tháng 04 Năm 2014
Gửi đến cậu người con gái mà mình yêu,
Tiff, cái tên này mình đã muốn dùng nó để gọi cậu từ lâu rồi vì cậu biết mà, mình không muốn đụng hàng với ai cả. Giống như chuyện cả nhóm mình đa số đều dùng Instagram, Twitter, UFO Town thì một mình mình chơi Weibo đấy.
Nhưng có điều, mình không muốn mọi người nhận ra điều gì đặc biệt giữa chúng ta. Đó là lí do mình vẫn gọi cậu là Fany như bọn họ, hay thỉnh thoảng là Nấm Ú như Sowon.
Tiff, mình biết gần đây cậu đã rất mệt mỏi. Và gánh nặng ấy không thuyên giảm chút nào vào hôm qua, cái ngày mà trên khắp tất cả mặt báo nói về việc cậu hẹn hò cùng...Nichkhun.
Cậu có biết không? Ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau, mình đã không có mấy thiện cảm với cậu. Cậu ồn ào, hoạt bát và nói rất nhiều trong khi mình là một đứa ít nói, trầm tính. Mình đã nghĩ rất nhiều về việc mỗi ngày đều bị cậu phá bĩnh, gây rắc rối và làm phiền. Mình đã tìm đủ mọi cách để cậu tránh xa mình, càng xa càng tốt, mình cầu nguyện từng đêm ah không từng phút từng giây về điều đó. Nhưng ở thời điểm ấy, Chúa đã không nghe thấy lời cầu xin của mình và ngay lúc này mình vô cùng cảm ơn ngài ấy vì đã không nghe thấy nó.
Cậu bước vào cuộc đời mình theo cách riêng của cậu và không biết từ lúc nào mình mới nhận ra cái thứ tình cảm quái quỷ ma mị được gọi là tình yêu kia len lỏi trong tim mình. Có lẽ tình cảm này xuất phát từ những kỉ niệm tưởng chừng như nhỏ nhoi giữa chúng ta. Hay đơn giản là tất cả những điều thuộc về cậu. Tớ đã từng nghĩ chúng ra thật khác biệt và hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng tớ đã quên một điều nam châm chỉ hút nhau khi khác cực và chúng ta đã không thể thoát khỏi quy luật đó. Nhưng đôi khi mình nghĩ bản thân lại là một mảnh kim loại bé nhỏ trong khi cậu là một cái nam châm khổng lồ thu hút tất cả mọi thứ.
Nếu đột nhiên cậu hỏi sao mình yêu cậu vì mình luôn nói giữa chúng ta không có điểm chung nào, thì mình sẽ trả lời rằng tình yêu thật sự không phải vừa gặp đã yêu mà là lâu ngày sinh tình, mình và cậu ở quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, cậu tốt như vậy, cậu dễ thương như vậy, cậu ngọt ngào như vậy, tim mình có băng giá đến đâu, đầu óc của mình có nhạt nhẽo đến đâu, cũng vì cậu mà tan chảy hết rồi. Không phải Yuri từng nói mình là một tảng băng ấm áp sao? Điều đó một phần là nhờ cậu đấy.
Đã hơn mười năm mình bên cạnh cậu, mình có thể hiểu rõ tất cả cảm xúc được cậu âm thầm giấu kín qua đôi mắt nâu kia. Mình đã thật sự muốn chạy đến bên cạnh cậu những khi cậu buồn, động viên cậu khi cậu khó khăn, ôm cậu khi cậu lạnh, lau nước mắt cho cậu khi cậu khóc, bảo vệ cậu những khi cậu sợ, làm bờ vai cho cậu tựa khi cậu yếu đuối, cho cậu lời khuyên khi cậu cần, hay đơn giản là chọc cậu cười và mang niềm vui cho cậu.
Nhưng tất cả, tất cả những việc đó mình mãi mãi không thể làm được.
Những lúc cậu buồn, Soon Kyu sẽ đến nói chuyện với cậu.
Những khi cậu gặp khó khăn, Yuri sẽ bỏ tất cả để vựt cậu dậy.
Những lúc trời trở lạnh và đầu gối cậu đau đến độ không thể đi được, Soo Young sẽ không ngần ngại bỏ bữa mà chạy đi tìm cậu để rồi khi tìm được sẽ ôm cậu vào lòng và lau nước mắt cho cậu.
Những lúc côn trùng vây quanh cậu hay là nhưng lúc cậu lo sợ khi xem phim ma, Yoona sẽ dũng cảm bước đến đuổi chúng đi hay che mắt và tai cậu lại, ân cần vỗ về cậu.
Rồi những ngày cậu có lịch trình dày đặc, cậu mệt mỏi trở về, sẽ luôn có một Kim Tae Yeon ngồi ở phòng khách chờ cậu để cho cậu bờ vai.
Những khi cậu đắn đo lựa chọn, em út Joo Hyun sẽ là người cho cậu những lời khuyên bổ ít.
Và cuối cùng sau tất cả, Hyo Yeon luôn là người có thể chọc cậu cười bằng những trò trẻ con hài hước của cậu ấy.
Còn mình thì sao? Cậu thắc mắc mình đã ở đâu trong những trường hợp trên đúng không? Mình ở ngay sau cậu đấy thôi. Mình là một đứa hèn nhát nên mình đã không thể làm gì cho cậu.
Mình sợ lạnh, sợ đói, sợ mệt nên đã không thể đến lau nước mắt cho cậu, ôm cậu vào lòng rồi cõng cậu về, mặc dù mình đã đứng khuất bên gốc cây ngay sau băng ghế cậu ngồi.
Mình sợ đám quái vật nhiều chân như sợ dưa chuột và cái gan mình quá bé nhỏ so với những thứ giả tưởng kinh dị trên TV ấy, nên mình đã không thể bảo vệ cậu như mong muốn, mặc dù mình đã đứng sau cậu cùng với mấy thứ lỉnh kỉnh diệt côn trùng và bùa chú này nọ rồi run lên cầm cập.
Mình đã không thể thức trắng đêm như Tae Yeon để chờ cậu về và cho cậu tựa đầu lên vai, vì mình sợ sẽ không ngủ đủ 18 giờ, mặc dù mình đã đứng sau tấm vách ngăn với phòng khách mà tựa đầu gục lên gục xuống chỉ để nghe tiếng cậu mở cửa, tiếng bước chân của cậu.
Mình sợ sẽ không đủ kiêng nhẫn và phải từ bỏ sở thích mua sắm khi rãnh rỗi để ngồi hàng giờ đồng hồ như Soon Kyu và Yuri để nghe cậu tỉ tê rồi kéo cậu trở lại với thực tại, mặc dù mình đã ở lì trong nhà vào ngày nghỉ duy nhất của mình rồi đứng sau cánh cửa phòng cậu nghe cậu tâm sự.
Vốn từ ngữ của mình không phong phú như Joo Hyun càng không suy nghĩ chính chắn như em ấy; cũng chẳng có khiếu hài hước như Hyo Yeon nên mình cũng không thể cho cậu lời khuyên hay làm cậu vỗ tay bôm bốp rồi híp mắt cười như được mùa, mặc dù mình đã phải thức trắng đêm suy nghĩ nên làm trò hề nào cho cậu vui và khuyên nhũ cậu thế nào để cậu bớt lo lắng.
Hơn hết mình không muốn bầu không khí giữa cậu và mình thay đổi vì những câu bình luận không đầu đuôi làm đóng băng tất cả của mình. Mình đơn giản không giúp gì được cho cậu. Cậu cũng chưa bao giờ dựa dẫm vào mình, chưa bao giờ mở lời yêu cầu mình giúp cậu. Mình vô dụng quá phải không?
Mình yêu cậu, mãi mãi yêu cậu. Mình muốn dành tất cả tình cảm và cuộc đời này cho cậu. Nhưng mình sợ, cái xã hội này tàn ác lắm, nguy hiểm lắm. Khó khăn luôn vây quanh như đám côn trùng kia, paparazzi và anti fan thì rình rập đeo bám để tìm ra những sơ sót của chúng ta. Nên dù có yêu cậu mấy thì mình vẫn phải đóng tròn vai một đứa bạn thân.
Mình chỉ có thể bày tỏ cảm xúc thật sự khi hát mà thôi. Những bản nhạc phim ấy mình đều đặt cậu vào đó và hát hết lòng, hay gần đây nhất là nắm lấy tay cậu, ôm cổ cậu, đặt một nụ hôn lên má cậu. Cậu có biết tim mình đã nhảy loạn lên như thế nào không? Và suốt đêm đó mình đã không ngủ được mặc dù mình là một con sâu ngủ. Mình mong chờ những concert của nhóm để được công khai "yêu" cậu mà không phải lo lắng này nọ.
Mình đã thật sự phát điên vì hạnh phúc, nhảy cẫng lên trong khi lướt web và nhìn thấy ảnh fan chụp chúng ta. Đọc những comments và fanfic họ làm về JeTi, xem video moments để rồi không thoát ra được nên cứ phải ôm lấy ôm để cái điện thoại như là mình đang hẹn hò gì với nó vậy. Tiff này, liệu mình đã nói mình cực kỳ thích cái cách cậu cười rồi gọi mình là Jessie khi cậu gửi tin nhắn video cho mình trong lần chúng ta quay bộ All About Girls' Generation: Paradise in Phuket chưa? Nếu chưa thì lần này mình sẽ nói là mình yêu nó mất rồi.
Cậu cũng biết mình chụp rất nhiều hình nhạy cảm của các cậu phòng trường hợp nhóm tan rã đúng không? Nhưng nói thật trong đó hình nhạy cảm thì ít nhưng hình sinh hoạt hàng ngày của cậu thì chiếm tất cả dữ liệu máy của mình. Đến nổi mình phải liên tục đổi điện thoại.
Cậu đó, mọi người nói cậu ú nên cậu không thèm ăn uống gì, nhưng cậu có biết trong mắt mình, cậu gầy còn hơn mình không? Cậu nên ăn nhiều một chút, mình không thể suốt ngày bên cạnh cậu, chăm lo từng li từng tí cho cậu, mình không có khả năng tranh thức ăn với Choi Shikshin và Him Yoona để chừa phần cho cậu sau đó.
Cậu cũng nên tự biết cách chăm sóc mình đi, bệnh thì phải uống thuốc liền chứ đừng chờ đến khi không đi được mới chịu uống.
Đừng cuồng màu hồng và Totoro nữa, không có ai đủ can đảm mở rộng hầu bao cho cậu chi đâu. Cũng đừng lớn tiếng quá, phải giữ giọng để hát nữa biết không.
Ước mơ của cậu là được đứng trên sân khấu, được cất cao giọng. Mình không muốn vì mình mà cậu mất tất cả mọi thứ cậu đã dùng cả thời gian trưởng thành của cậu để đánh đổi. Mình hời hợt với cậu trước mặt mọi người nhưng không vì thể mà mình không quan tâm cậu. Những khi cậu bên cạnh Tae Yeon, fan hét ầm lên TaeNy is real làm mình nổi điên lên được. Mình đã muốn chạy đến nắm lấy tay cậu rồi hô hoán lên rằng JeTi is more than real nhưng mình đã không làm vậy.
Mình một mình ôm lấy tình yêu đơn phương này. Mình đã cố kìm nén cảm xúc đang ngày một lớn dần trong tim, dồn ném đến tận nơi sâu thẩm nhất. Để rồi một ngày cậu trở về vui vẻ khoe với cả nhà rằng cậu đồng ý làm người yêu của ai đó. Lúc ấy tim mình như vỡ ra từng mảnh, nó đau lắm, nó chảy máu, nước mắt mình như sắp tuông ra nhưng tất cả đã bị lí trí mình ngăn lại. Mình cười chúc mừng cậu, cậu ôm lấy mình miệng tíu tít cảm ơn. Nhưng trong thâm tâm, có lẽ mình đã chết rồi.
Còn nhớ lúc ấy, mặt Tae Yeon tối sầm lại. Mình và cậu ta thuộc hai type người khác nhau. Mình để ý mọi thứ nhưng ít nói ra và tỏ thái độ không quan tâm, bất cần đời. Còn cậu ta luôn quan tâm để rồi bận lòng và ôm tất cả vào mình. Mình biết cậu ta cũng yêu cậu, yêu cậu không thua gì mình, cậu ta được fan công nhận là xứng đôi với cậu hơn mình nên khi nghe tin cậu có người yêu, fan công kích cậu ta, quan tâm cậu ta hơn mình.
Mình thật là ích kỉ đúng không? Trong khi cậu đang gặp rắc rối thì mình lại ngồi đây so đo với Tae Yeon. Nhưng Tiff ah, nếu mình can đảm một chút, mạnh mẽ một chút, kiêng định một chút, dám đấu tranh một chút, liệu cậu sẽ là của mình? Cậu và mình chúng ra chẳng có thú gì gọi là một đôi cả. Nếu cậu nói là cặp nhẫn tớ từng nhắc đến khi reply cho Sowon thì nó có được lưu tâm và trở thành tên một cộng đồng fan lớn của SNSD như ổ khoá và chìa khoá của cậu với Tae Yeon không? Câu trả lời là không Tiff.
Tae Yeon và Nichkhun cái gì cũng hơn mình. Một người hát hay hơn mình, một người rap giỏi hơn mình. Một người lùn hơn mình, một người cao hơn mình. Một người trắng hơn mình, một người nam tính nhưng dễ thương hơn mình. Cả hai ấm áp hơn mình, lãng mạn hơn mình. Mình cái gì cũng chẳng bằng họ. Nhưng có lẽ mình yêu cậu không kém họ đâu. Chỉ là cách của mình không thể đến được trái tim cậu theo nghĩa của một người yêu.
Tiff, tâm trạng của mình lúc này như lời bài hát That One Person, You vậy.
Không lẽ đây là tình yêu? 
Càng yêu thì càng đau đớn hơn. 
Càng tiến tới thì trái tim mình càng trở nên sợ hãi hơn.
Cậu đã trở thành, một người rất quan trọng với mình. 
Người không thể để mất lần nữa. 
Thế là đủ rồi. 
Sự thật là mình yêu cậu, người dù đang nhìn mình vẫn không nhận ra mình, người dù mình có gọi cũng không nghe thấy. 
Cậu có nhớ mình không? 
Cậu có nghĩ về mình không? 
Làm ơn, dù chỉ một lần thôi. 
Tình yêu thì chỉ có nước mắt.
Nhưng mình vẫn chỉ chờ đợi cậu như đứa ngốc. 
Xin hãy đến bên mình.
Hãy đến bên mình như vậy. 
Đó là mong ước cuối cùng của mình. 
Một người như cậu.
Mình là một người nhỏ bé đối với cậu.
Một người mà cậu quen biết. 
Mình đã trở nên như thế. 
Thế là đủ rồi. 
Lý do để nói tiếng yêu, người dù đang nhìn mình vẫn không nhận ra mình, người dù mình có gọi cũng không nghe thấy. 
Cậu có nhớ mình không? 
Có nghĩ về mình không? 
Làm ơn, dù chỉ một lần thôi. 
Tình yêu duy nhất của mình là cậu.
Chỉ có cậu là tình yêu của mình. 
Cậu không thể hiểu được tình cảm của mình.
Tình yêu của mình dành cho cậu cứ một phút một giây là thêm đau khổ. 
Dù mình có nhắm mắt lại thì người vẫn hiện ra.
Dù mình đang trong giấc mộng thì người vẫn luôn bên cạnh.
Cậu có nhớ mình không? 
Có nghĩ về mình không? 
Làm ơn hãy nhớ mình. 
Tình yêu thì chỉ có nước mắt. 
Nhưng mình vẫn chỉ chờ đợi cậu như đứa ngốc. 
Xin hãy đến bên mình.
Hãy đến bên mình như vậy. 
Đó là mong ước cuối cùng của mình.
Tiff, mình Jessica Jung Soo Yeon, là người thành công trên con đường nghệ thuật mình chọn, nhưng đã thất bại trước con đường mang tên Stephanie Young Hwang.
Khoảng cách giữa mình và cậu là bao xa? Gần ngay trước mắt xa tận chân trời? Đưa tay sẽ chạm được nhưng không thể với tới? Mình cũng không rõ nữa. Chỉ biết rằng cậu bước đi mang theo trái tim mình; bên cạnh người đàn ông có bờ lưng rộng, cánh tay rắn chắc, có thể che chở cả bầu trời cho cậu.
Bốn tháng qua, ah không có lẽ là còn nhiều hơn thế nữa. Mình sống mà như cái xác không hồn, đến thở mình cũng cảm thấy rất khó khăn. Không khí của mình đã không còn nữa.
Mình nói nhiều như vậy, viết nhiều như vậy nhưng có khi trái đất này ngừng quay lá thư này cũng sẽ không đến tay cậu.
Tiff, người mình yêu. Mình biết cậu là một cô gái mít ướt nhưng rất kiên cường. Cậu dù không có mình vẫn có thể thẳng lưng mà đối diện với tất cả. Nhưng một khi không thể trụ vững, một khi không ai bên cạnh cậu nữa, hãy nhìn về phía sau, Jung Soo Yeon sẽ ở phía sau chống đỡ, che chở cậu.
Có những người đến và đi trong cuộc đời mỗi chúng ta, ai đó cũng đều mang cho riêng mình một sứ mệnh. Và sứ mệnh của mình là bảo hộ cậu. Nhưng mình hy vọng rằng mình mãi mãi sẽ không bao giờ có thể để cậu nhìn lại phía sau, không muốn cậu ngã người tựa vào chờ mình bảo vệ.
Mình thật mâu thuẫn và ngốc nghếch mà.
Có người từng nói cuộc đời này cho ta rất nhiều cơ hội, nhưng cơ hội quý giá nhất đời mình là quen được cậu. Nụ cười của cậu, vầng trăng khuyết xinh đẹp của cậu là món quà quý giá Chúa Trời đã tặng cho mình. Giọng nói trầm ấm ngọt ngào của cậu, là một thứ thanh âm gì đó mà suốt đời này dù ở xa đến đâu thì mình vẫn có thể nghe được nó. Cậu là một thiên thần với đôi cánh vô hình được ẩn giấu sau lưng cậu, cậu sưởi ấm trái tim mình. Dù không thể bên cạnh cậu, mình vẫn mong rằng cậu vẫn sẽ giữ mãi được những thứ quý giá ấy ngay bây giờ, sau này và mãi mãi.
Cậu bước qua đời mình rồi lưu lại cho mình những hoài niệm. Nhưng mình không bao giờ trách cậu cả vì bản thân mình đã tự tay đóng lại cái cơ hội giữ cậu lại bên đời của mình. Mình trước giờ không tin vào cái gì gọi là định mệnh, là duyên phận an bày, yêu nhau rồi xa nhau đều đã được sắp đặt. Nhưng thực tế đúng là như vậy, nhân duyên là do trời định nhưng nắm bắt nhân duyên hay không là do bản thân mình. Trong cuộc đời vô thường này, luôn luôn có những cuộc gặp gỡ rồi đi qua nhau, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên sự gắn kết bền chặt, cũng không có nghĩa là sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. Có lẽ cậu sẽ nghĩ mình nói nhăng nói cuội hoặc là không muốn cậu và anh ta vui vẻ bên nhau, nhưng những điều mình nói đều là sự thật. Nhưng giờ phút này mình còn có thể nói gì được nữa.
Mình từ trước luôn muốn nói với cậu,
Ba chữ "Mình yêu cậu," nhưng từ ngữ ấy đã đến đầu môi rồi lại bị mình giữ lại
Ba chữ "Mình cần cậu," nhưng mình vạn lần không thể nói ra.
Ba chữ "Mình nhớ cậu," với mình là một điều xa xỉ.
Để rồi cuối cùng mình đành lòng nói ra
Ba chữ "Luôn mĩm cười," với giọng điệu vui vẻ nhất từ trước đến nay.
Ba chữ "Mãi hạnh phúc," với giọng điệu dõng dạc thốt lên một cách rõ ràng.
Và ba chữ "Mình ở đây," với sự tự tin để khẳng định với cậu.
Mình luôn nói với bản thân mình cầm lên được thì bỏ xuống được, yêu không được thì nên buông tay.
Mình cam tâm tình nguyện buông tay, nhưng sao nơi này, nơi ngực trái này vẫn đau lên từng cơn như vậy?
Tae Yeon từng nói "Nếu yêu ai thật lòng sẽ tự biết cách buông tay," mình giờ đây đang học theo như vậy. Nhưng thì ra nó khó hơn mình tưởng rất nhiều. Dù biết rằng cần phải buông nhưng bởi vì mình vẫn còn đang chờ đợi điều không thể xảy ra, nên mình đã tự làm đau mình thêm nhiều lần như vậy. Lừa người dối mình, bám víu vào cái mộng tưởng một ngày nào đó cậu trở về, trở về bên cạnh mình như ngày xa xưa ấy. Để mình có thể mạnh dạn nói vớ cậu tình cảm của mình, chứ không phải sống trong sự hối hận như lúc này. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều chìm đắm trong hối tiếc, những hình ảnh, âm thanh cứ tua đi tua lại trong đầu. Bất lực, đau đớn nhưng lại biết rằng không gì có thể thay đổi sự thật đó.
Tiff,
Có những thứ mình không muốn xảy ra nhưng phải chấp nhận, những điều mình không muốn biết nhưng vẫn phải học, người mình không thể sống thiếu nhưng vẫn phải để họ ra đi, và đôi khi điều đúng đắn nhất và điều khó khăn nhất là cùng một thứ.
Mình dù không có được cậu theo nghĩa của một người yêu. Nhưng mình đã có được cậu theo nghĩa của một người bạn. Mình không muốn tình yêu đơn phương của mình phá tan tình bạn của chúng ta vì sự tồn tại của cậu chính là một phần quá khứ, hiện tại và tương lai của chính mình.
Vì vậy đoạn tình cảm sai trái của mình cũng sẽ như lá thư này. Chìm sâu vào dĩ vãng, suốt đời vẫn không gửi đi, suốt đời không có người nhận.
Đời người có được mấy cái mười năm, mình đã yêu cậu mười năm rồi, thêm nhiều cái mười năm nữa mình vẫn sẽ yêu cậu.
Từ người bạn thân lâu năm của cậu, Jessie.

 
Về Đầu Trang Go down
 

[Fanfic-Oneshot] Lá Thư Không Bao Giờ Gửi - JeTi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Fanfic-Oneshot] Lời Hồi Đáp - JeTi
» [FANFIC - ONESHOT] Không Đề | YulSic | G
» [FANFIC - ONESHOT] Đơn giản .... tôi không có quyền yêu em | TaeNy | K+ | Bonus
» [FANFIC – ONESHOT] Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương | TaeNy | G
» [FANFIC - ONESHOT] Tag | YoonHyun | K+

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AAVN  :: Thư viện :: Fan Fiction-