AAVN

SONE Community
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[PIC][05-08-2017]SNSD trở thành khách mời cho ‘'아는 형님 Knowing Bro” của kênh JTBC Thu Aug 17, 2017 10:35 pm
[PIC][11-08-2017]SNSD trở thành khách mời trên chương trình "Running Man" Wed Aug 16, 2017 7:51 pm
[PIC][27-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Thái Lan để tham gia Concert - "PERSONA in BANGKOK" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:52 pm
[PIC][21-04-2017]Tiffany khởi hành đi LA – Mỹ để tham dự "The 15th Korea Times Music Festival 2017" vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:51 pm
[PIC][24-12-2016]Tiffany tham dự và biểu diễn tại “2016 KBS Entertainment Awards” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:49 pm
[OTHER][12-12-2013]SELCA MỚI CỦA SUNNY Sun Aug 06, 2017 9:47 pm
[PIC][20-07-2017]Sunny trở thành khách mời trên chương trình của kênh SBS - "백종원의 푸드트럭 Baek Jongwon Food Truck" Sun Aug 06, 2017 9:46 pm
[PIC][18-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Đài Loan để biểu diễn tại 3 đêm Concert “PERSONA” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:45 pm
[PIC][12/13/14-05-2017]Hình ảnh mới nhất từ Solo Concert thứ 2 của TaeYeon tại Seoul Sun Aug 06, 2017 9:44 pm
[PIC][18-04-2017]TaeYeon tham dự sự kiện ra mắt dòng "KT Galaxy S8/S8+" tại Gwanghwamun KT Square vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:43 pm
[PIC][03-03-2017]Hình ảnh mới nhất từ chuỗi hoạt động quảng bá cho "MY VOICE" của TaeYeon Sun Aug 06, 2017 9:42 pm
[PIC][22-05-2017]TaeYeon trở về Hàn Quốc vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:41 pm
[PIC][25-03-2017]TaeYeon tham dự buổi Fansign cho dòng mỹ phẩm "Banila Co." vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:40 pm
[OTHER][28-09-2016]TaeYeon trở thành gương mặt đại diện mới của dòng mỹ phẩm "Banila Co" Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany - HyoYeon và SeoHyun tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "PUSHBUTTON" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][16-04-2017]TaeYeon – Sunny – Tiffany – HyoYeon và SooYoung tham dự buổi Fansign cho “G-SHOCK CRAZY TOUGHNESS” vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:38 pm
[PIC][14-07-2017]SNSD khởi hành đi Osaka – Nhật Bản để tham dự “SMTOWN LIVE WORLD TOUR VI IN OSAKA” vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:37 pm
[PIC][13-01-2017]SooYoung tổ chức Buổi hòa nhạc Từ thiện - "Beaming Effect" + Tiffany tham dự với vai trò khách mời vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany và HyoYeon tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "KYE" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][19-06-2017]TaeYeon - Tiffany - HyoYeon và YoonA khởi hành đi Jeju để tham dự "SMTOWN FRIENDS WORKSHOP IN JEJU 2017" vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:34 pm


Share
 

 [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyMon Aug 26, 2013 10:13 pm


Tên gốc: Đồng học, nhĩ hảo!

Tác giả: Tát Không Không

RATING : NC

Convert: candy_heart bên TTV


Edit: bichan + viochan

Pairings: Yulsic


Category: hài, lãng mạn

Tình trạng :hoàn
Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]


p/s mình không phải au fic này đâu nhé.Vốn fic thuộc thể loại ngôn tình, nhưng mình không thích nam hoa yuri nên mới   Edid và covert lại thành G x G thôi . Fic này hình như cũng lâu lắm rồi thì phải, mong mọi người sẽ thích :gau1: 

Tiết tử 

   Trên giường lớn mềm mại,hai thân thể trần trụi quấn quít, giao hòa chặt chẽ với nhau.

   Hơi thở nóng rực, mồ hôi nhỏ giọt, rên rỉ khe khẽ, tất cả tạo nên một phong cảnh thật mỹ miều, gợi cảm.

Bàn tay cậu chu du trên thân thể trắng mịn như tuyết của cô, lướt tới đâu là đốt lửa nóng rực tới đó,nhen nhóm trong cơ thể cô dục vọng nguyên thủy nhất.

Đôi mắt cậu như ẩn chứa ánh sao lấp lánh, bờ môi cậu thật ấm áp mềm mại. Những sợi tóc đen nhánh tán loạn của cậu dính sát vào nhau trải dài trên gương mặt tuấn mĩ ngâm đen, uốn lượn thành một cỗ gợi cảm.

Hô hấp của bọn họ dây dưa lẫn nhau, thân thể của bọn họ quấn chặt lấy nhau.

Cậu có kinh nghiệm mà khiêu khích mẫn cảm của cô, làm toàn thân cô tê dại.

Khát vọng của cô càng kích thích mãnh liệt, khát vọng phát tiết trào ra.

Cô nhắm mắt lại, cùng đợi thời khắc sắp xảy ra đó.

Thế nhưng,cậu dừng lại.

Cô mở mắt, cấp thiết hỏi thăm:
 “Làm sao vậy?”
 

Cậu thở dài:
  “Em lớn lên thực sự quá xấu, Yul không làm được.”

Cô cái khó ló cái khôn:
  “Cầm chăn bịt kín mặt em là được?”

Đôi mắt cậu sáng lên:
  “Cách này được.”

Vì vậy, mặt của cô bị khăn trải giường bịt kín.

Cuộc vận động trên giường lại tiếp tục.

Cô cảm giác được cậu đang đặt những ngón tay thon dài của mình ở nụ hoa của cô, sau đó động nhẹ một cái, liền tiến vào cô.

Một trận đau nhức kéo tới,cô thảm thiết kêu lên một tiếng, sau đó…

  Soo Yeon bỗng nhiên mở mắt ra, tỉnh lại.

Cô thở dốc, kinh ngạc phủ định.

Trời xanh, đất rộng, đức mẹ Ma-ri-a,Chúa Jesus, ngọc đế, vương mẫu, Diêm vương, quỷ dạ xoa.

Thật sự là một giấc mộng kinh khủng, hèn hạ!

Lúc tên kia ngại mình xấu xí, cô không đá hắn một cước đá xuống giường thì thôi, ngược lại còn đề nghị lấy chăn che mặt mình lại?!

Quan trọng hơn là,  nữ nhân kia, bộ dạng sao lại giống y như đúc tên than củi đáng ghét mà mình hận nhất đời?

Jung Soo Yeon, ngươi thật sự là rất đói khát.Mình điên thật rồi”

 Soo Yeon vừa tự mắng mình vừa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhưng tay vừa nâng lên, lại cứng lại — cô nghe thấy hai trái tim đang đập.

Một đương nhiên là của mình, mà một quả khác…… Cô chậm rãi quay đầu, thấy hé ra khuôn mặt cô không muốn thấy nhất.

Làn da bánh mật mịn màng, đôi mắt khép chặt với 2 hàng lông mi dài cong vút, cái mũi cao thẳng, làn môi đầy đặng đỏ mọng, còn có thân thể cân đối ,quyến rũ trần trụi kia.

Kwon Yuri, là Kwon Yuri.

Jung Soo Yeon dùng sức nhắm mắt,mở ra, lại nhắm mắt, lại mở ra, lại nhắm, lại mở, lặp đi lặp lại rồi lặp đi lặp lại, hắn vẫn ở đó không biến mất.

“A!!”

Tiếng hét cá heo danh tiếng chói tai rạch ngang bầu trời, làm kinh động vô số chim nhỏ bay lên


Được sửa bởi shuryn_love yulsic ngày Thu Sep 19, 2013 9:04 pm; sửa lần 23.
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyMon Aug 26, 2013 10:46 pm

[chương 1]

Năm năm trước.

“Tùng tùng tùng tùng tùng tùng!” Một nữ sinh đang chạy như bay trên hành lang của trường trung học soshi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mà thanh tú, đôi mắt trong như nước, làm da trắng nõn nà. Đáng yêu mà ôn hoà tựa như một tiểu miêu nhỏ bé nhưng trên vầng trán mịn màng lại lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi! Không ngờ lại ngủ quên, ngày đầu tiên đi học mà đã đi muộn nhất định sẽ bị phê bình nghiêm khắc mất!

Jung Soo Yeon vừa oán giận bản thân vừa sải dài hai chân, liều mạng chạy về phía trước.

Ai ngờ ngay chỗ rẽ, cô lại đâm sầm vào một người khác.

Vì chạy rất nhanh nên lực va chạm vào nhau cực mạnh. Trong lúc choáng váng, Jung Soo Yeon cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng của hương anh đào dịu nhẹ, thấm vào lòng người.

Jung Soo Yeon biết người này là một nữ sinh — vì ngực cô ta rất mềm mại,nhưng so với cô vẫn còn thua xa  

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghiên cứu nhiều như vậy, cô nói to một tiếng “xin lỗi” rồi không hề ngẩng đầu lên mà tiếp tục lao về phía trước.

Chính vì vậy, Jung Soo Yeon không nhìn thấy phía sau mình, người bị cô va vào kia đang che cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Lúc này, Kim Taeyeon đi lên từ phía sau, nhìn người bạn tốt, nghi hoặc hỏi thăm:

  “Sao mà sắc mặt tái nhợt thế kia? Không sao chứ?”

Người bị va vào kia cúi đầu, mái tóc phủ  xuống che mất một nữa gương mặt. Một lúc lâu sau, cậu ta mở miệng, giọng nói  trầm thấp.

  “Con bé kia, chết chắc rồi.”

Nhờ vào tốc độ chạy thục mạng, Jung Soo Yeon rốt cục cũng chạy vào được phòng học S9 năm 2 trung học chỉ trước khi tiếng chuông báo vào giờ trong nháy mắt.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt nữa thì muộn. Jung Soo Yeon thở hổn hển vỗ vỗ ngực, đến khi hít thở lại bình thường mới phát hiện ra toàn bộ các bạn trong lớp đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến là mình khiến cô xấu hổ vô cùng. May là ba giây sau, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng bước vào phòng học, bắt đầu giới thiệu cô với cả lớp.

  “Các em, hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, tên là Jung Soo Yeon. Thực ra bạn Jung học trên các em một lớp, chỉ tại năm ngoái vì cứu một con chó nhỏ mà bị ô tô đâm, chân bị thương nên phải tạm nghỉ học một năm.”

 Thầy Han hít một hơi thật sâu, kích động nói rằng:

  “Tinh thần liều mình vì chó này đáng quý biết bao, mọi người hãy cùng vỗ tay nào!”

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Jung Soo Yeon nhếch khoé miệng, cứng ngắc cười.

Thực ra, chuyện không phải là như thế.

Mạch suy nghĩ của cô quay về cái ngày gặp chuyện không may đó.

Đó là một ngày cuối tuần, vì phải vội đi học lớp bổ túc nên không kịp ăn. Vì vậy,  Soo Yeon liền vào cửa hàng thức ăn nhanh mua một cái hamburger.


Đang trên đường về nhà, cô bỗng thấy có điểm không bình thường, hình như có cái gì đó đang đi theo mình.


Quay đầu, cô nhìn thấy một con chó to đùng.


  “Mày, mày muốn làm gì?”


 Soo Yeon nhìn con chó to khoảng bằng nửa người mình, có chút sợ.
Con chó dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, lại nhìn chằm chằm vào cái túi đựng hamburger trên tay cô.


“Mày muốn ăn hả?”  Soo Yeon hỏi.


Con chó vội vươn đầu lưỡi, lại dùng sức nuốt nước bọt.


Trong đầu  Soo Yeon bắt đầu đấu tranh: phải đi học bây giờ nên không còn thời gian mà mua gì ăn nữa. Nếu cho nó hamburger thì mình sẽ bị đói, bị đói sẽ không thể tập trung nghe giảng, không thể tập trung nghe giảng thành tích sẽ giảm sút, thành tích giảm sút sẽ không vào được đại học, không vào được đại học sẽ không tìm được việc làm, không tìm được việc làm thì mình sẽ phải ra đường mà ngủ.


 Soo Yeon tưởng tượng ra tình cảnh mình quần áo tả tơi, đắp tờ báo rách ngủ ở đầu đường, quả thực sợ run lên.


Phục hồi lại tinh thần, cô hắng giọng nói:


   “Này chó, nhìn mày da lông trơn bóng, sạch sẽ như thế bình thường nhất định là được ăn rất ngon, sẽ không thích loại đồ ăn đầy bụi bặm này đâu. Mày quay về với chủ đi.”


Nói xong,  Soo Yeon  xoay người đi về phía trước.


Con chó ngồi xổm tại chỗ, ai oán nhìn theo cô đi xa dần.


Nhưng lúc này, một trận gió thổi qua, thổi mùi của chiếc hamburger lan toả.


Trong nháy mắt, con chó nổi lên thú tính, làm một hành động hết sức ti tiện — nó xông lên, một ngụm lôi luôn cái túi hamburger từ trong tay Soo Yeon xuống. Sau đó, chạy như bay về phía trước.


Soo Yeon sững sờ tại chỗ, ba giây đồng hồ sau rốt cục cũng có phản ứng.


Cô bị cướp. Cô bị một con chó cướp!


Là khả nhẫn thục bất khả nhẫn! Soo Yeon không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy đuổi theo.


Vì vậy, trên lối đi bộ, một người một chó chạy như bay.


“Đứng lại, mày đứng lại đó cho tao!” Soo Yeon hét to.


Không hét còn đỡ, tiếng hét cá heo vừa cất lên thì con chó lại càng chạy nhanh hơn, bốn chân chạm đất bật lên từng cái, bộ lông bị gió thổi dựng cả lên.


Rốt cục, đuổi tới mép  đường ,  Soo Yeon lúc đó đã bị phẫn nộ làm mê muội, căn bản không phát hiện đèn đỏ đã sáng lên, lao luôn ra sang đường theo con chó.


Thực ra theo nguyên tắc mà nói, khi đó xe cũng không nhiều lắm, hoàn toàn có thể an toàn chạy sang phía bên kia đường.


Nhưng đến giữa đường, con chó bỗng nhiên dừng lại.


Soo Yeon không kịp tránh, chân đạp thẳng lên cái mông béo ú của con chó. Vì mông co dãn , vì quán tính, vì tất cả những kiến thức vật lí ghê tởm, Jung Soo Yeon bị bật lùi về phía sau một bước.


Đúng lúc này, từ phía sau có một chiếc xe lao tới, cô bị đụng ngã xuống đất.


Đau.


Đau quá!


 Soo Yeon xoa xoa cẳng chân phải, nước mắt lưng tròng trào ra.


Tài xế gây tai nạn nhanh chóng gọi điện thoại cấp cứu, người xung quanh cũng cấp tốc xông tới.


Lúc này, qua tầm nhìn mơ hồ,  Soo Yeon  thấy, con chó mang tội vốn đã chạy sang bên đường bên kia chậm rãi bước quay lại, đặt túi hamburger bên cạnh cô sau đó chạy như bay rời khỏi hiện trường.


Những người vây xem thì thầm khe khẽ.


“Hình như cô gái này vì muốn cứu con chó kia nên mới bị đâm phải.”


“Không ngờ con chó kia còn mang hamburger đến báo ơn, dễ thương quá.”


“Đúng vậy, nhìn mắt con chó đó đã biết ngay là rất có giáo dục, tôi cũng muốn nuôi một con.”


Nhìn một bãi nước bọt dính trên túi,  Soo Yeon khóc không ra nước mắt.

Đó, chính là mọi chuyện từ đầu đến cuối.

“Tuy rằng bạn Jung Soo Yeon tạm nghỉ học hơn một năm nhưng vì bạn ấy lúc bé đã đi học sớm một năm nên các em bằng tuổi nhau cả. Mọi người đều là bạn cùng lứa, thầy tin các em nhất định sẽ chơi với nhau rất hợp.”

 Thầy Han quay đầu, cười hì hì chỉ vào chỗ trống thứ hai từ dưới lên trong một tổ, nói:
    
   “Soo Yeon à, em ngồi đó nhé. Có vấn đề gì cứ hỏi các bạn.”

 Soo Yeon nói cảm ơn xong liền vác cặp ngồi xuống chỗ của mình.

“Đúng rồi, Kwon Yuri và Kim TaeYeon đi đâu rồi?” Thầy Han nhìn về phía hai chỗ trống gần Soo Yeon, nghi hoặc hỏi.

“Thưa thầy, vừa rồi Yuri tập bóng rổ cổ tay bị trật khớp, TaeYeon đưa bạn ấy xuống phòng y tế rồi ạ.” Có bạn trả lời.

“Hoá ra là thế, được rồi, tiết này là tiết tự học, các em tự giác nhé.” Thầy Han nói hết liền đi ra khỏi phòng học.

Soo Yeon đang chuẩn bị lấy sách vở ra để học thì nữ sinh bên cạnh bỗng chìa tay ra:

“Chào cậu, tớ là Tifany Hwang có thể gọi tớ là fany, là bạn cùng bàn với cậu.”

“Chào cậu.” Soo Yeon vươn tay nắm lại, trong lòng cảm khái, bạn nữ này xinh quá.

Da dẻ trắng nõn nà, đôi mắt to sáng như ngọc mà khi cười đôi mắt sẽ tạo thành hình trăng lười liềm cong cong vừa ngây thơ vừa xinh đẹp lại rất cute , nhìn cứ như con lai ấy.

Fany đột nhiên hỏi:

  “Cậu thích nước hoa hương hoa bách hợp hay hoa hồng?”

Soo Yeon mặc dù không rõ ý bạn nhưng vẫn trả lời :

  “Hương hoa hồng.”

 “Cậu thích ăn thịt bò hay tôm?” Fany tiếp tục hỏi.

 Thịt bò.” Soo Yeon  tiếp tục đáp.

 “Nếu như cậu làm phù dâu, liệu có có trang điểm đẹp hơn cô dâu không?”

 “Không, vì … nếu thế sẽ bị cô dâu đuổi giết.”

Fany thoả mãn nở nụ cười:

  “Toàn bộ trả lời chính xác, tớ quyết định chọn cậu làm phù dâu cho tớ.”

 “Cậu sắp kết hôn à?” Soo Yeon kinh ngạc.

 “Thì đằng nào tớ chẳng phải kết hôn, lo trước tốt hơn mà.”

Fany vươn tay:

  “Quyết định thế nhé, từ hôm nay trở đi, cậu là bạn tớ. Ai dám bắt nạt cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ đi cho nó một trận.”

Có thể được quen biết với một người đẹp thú vị như thế, Soo Yeon hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Vì vậy, cũng vươn tay ra.

Hai tay nắm chặt, hai người nhìn nhau cười, một tình bạn từ đó sinh ra.

Sau hai tiết học tiếp theo, Soo Yeon cảm thấy mình thực sự là may mắn đến lạ thường. Cái lớp này quả thực là một lớp ngoan ngoãn, mọi người đều có vẻ thân thiện. Xem ra, sau này cô học ở đây sẽ được vui vẻ.

Nhưng thời gian vui sướng luôn luôn không kéo dài, lúc giữa tiết, Kim Taeyeon người ngồi sau cô đã về. Người này có khuôn mặt baby, da trắng như sữa, tóm lại là rất xinh đẹp chỉ có mỏi khuyết điểm là hơi lùn , có một nụ cười ấm áp khiến người ta bỗng nhiên sinh hảo cảm.

Fany hỏi:

   “Sao Yuri không về?”

Taeyeon nói:

  “Cậu ấy bị thương rất nặng, muốn nghỉ ngơi hai ngày.”

Fany nghi hoặc:

  “Vừa rồi nhìn cậu ấy cũng có sao đâu, sao tự dưng lại thành nghiêm trọng thế?”

Taeyeon giải thích:

  “Vừa rồi chỉ là trật khớp, kết quả lúc trên hành lang bị một nữ sinh va vào lại thành gãy xương.”

Fany hiếu kỳ:

  “Vậy nữ sinh đó là người học lớp nào?”

Taeyoen lắc đầu:

  “Tớ không biết, Yuri cũng không nhận ra, có điều cô ta đâm vào người khác xong lại bỏ chạy.”

Nghe vậy, cả người Soo Yeon bỗng nhiên lạnh toát. Trong nháy mắt, cô nhớ lại một vài chuyện.

Sáng sớm hôm nay, lúc cô va vào người kia hình như đã nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên.

Lẽ nào – mình thực sự đã bẻ gãy cổ tay người ta rồi? !

Soo Yeon lòng tràn đầy hổ thẹn, đang muốn thừa nhận hành vi phạm tội với hai người kia thì lại nghe thấy Fany hỏi:

  “Hỏng bét, cuối tuần tới chính là trận thi đấu bóng rổ với Tara, Yuri khẳng định không thể tham gia được, nếu thế cậu ấy chẳng phải sẽ tức điên lên sao?”

  “Đó là đương nhiên

Taeyeon nói:

  “Nữ sinh kia nếu như bị điều tra ra, nhất định sẽ bị hành hạ đến sống không được mà chết cũng không xong.”

Vừa dứt lời, máu trong người Soo Yeon hoàn toàn ngừng lưu thông.

Mình… sẽ bị hành hạ đến sống không được mà chết cũng không xong?

Soo Yeon cứng ngắc cười cười, giả vờ thoải mái hỏi:

“Này, Kwon Yuri là ai thế? Lợi hại lắm à?”

  “Yuri là nhân vật phong vân trong trường chúng ta, ngoại hình gia thế đều là đệ nhất, đồng thời chính đội trưởng đội bóng rổ,nam sinh thậm chí cả nữ sinh theo đuổi cậu ta nhiều không kể xiết. Tuy rằng bình thường tính tình người này thật ra khá hiền hoà, nhưng, ”

 Fany đắc ý nheo mắt lại:


“Dựa vào năng lực quan sát và trinh thám tuyệt đỉnh của mình, ta phát hiện ra, nếu đã chọc tới Kwon Yuri thì hãy tự chuẩn bị quan tài cho tốt đi… Thế nên, nếu tớ mà là nữ sinh kia, cho dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình đã đâm phải hắn.”

Nói đến đây, môi Soo Yeon đã hoàn toàn trắng bệch. Cô quyết định, vì suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng của mình, nhất định phải giấu chuyện này đến cùng!

Về Đầu Trang Go down
Nấm Lùnz
Member 2
Member 2


Post : 290
Coins : 4733
Thanked : 527
Join date : 20/12/2012
Age : 27

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyTue Aug 27, 2013 12:13 am

Fic hay! Dù chỉ là edit và convert lại :) Tiếp tục phát huy nhé ^^
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyTue Aug 27, 2013 8:08 pm

Fic ế rùi :gau36:



[chương 2]

Vì sợ nên Soo Yeon không dám thành thật tự thú mà chọn cách chôn chuyện này vào trong lòng.

Mỗi lần nhìn thấy chỗ ngồi trống đằng sau, Soo Yeon luôn cảm thấy rất xấu hổ, âm thầm cầu khẩn cho cái người tên Yuri ấy nhanh khỏi hẳn. Nhưng vừa nghĩ,sau khi cậu ta khỏi hẳn sẽ quay về trường học điều tra thủ phạm là  Soo Yeon lại đê tiện cầu khẩn ông trời hãy để cậu ta phục hồi chậm chậm thôi.

Thế là, trong lúc cô còn chưa quyết định được thì một tuần lễ đã trôi qua.

Sáng hôm nay ,tiết đầu tiên là thể dục, sau tiếng chuông vào học, tất cả mọi người xuống sân tập hợp. Soo Yeon  đang đi trên cầu thang thì phát hiện quên chưa để điện thoại di động của mình lại lớp. Nếu như bị thầy thể dục nghiêm khắc kia phát hiện cô mang điện thoại di động đi học thì nhất định sẽ bị phạt chạy năm vòng quanh sân. Vì tránh chuyện xui xẻo này, Soo Yeon nhanh chóng chạy về phòng học, cất  điện thoại di động vào.

Nhưng khi đẩy cửa lớp học ra, Soo Yeon giật mình tại chỗ — phòng học vốn phải không còn ai ,lại có một nữ sinh đang ngồi bên trong. Mái tóc đen dài suôn mượt, đôi mắt trong veo , lông mày  thanh tú đẹp lạ thường, cái mũi cao thẳng đầy kiêu hãnh ,đôi môi mọng đỏ mềm mại như nước. Ánh nắng mặt trời sáng sớm luồn vào qua cửa sổ, bao phủ toàn thân cậu ta bằng một tầng ánh sáng vàng lung linh tựa như một bức tranh đẹp nhất thế gian.

Đang thưởng thức sắc đẹp, Soo Yeon  trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy tay trái cậu ta đang quấn vải băng, trong lòng ngay lập tức lạnh toát.

Băng bó… Gãy xương…Kwon Yuri!

Người đó là Kwon Yuri!

Nhận ra điều kinh khủng này, Soo Yeon  có tật giật mình lập tức cúi đầu, đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo hơi trầm hỏi:

   “Cậu là ai?”

Soo Yeon thầm tự nhắc nhở mình trong lòng, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nghìn vạn lần phải bình tĩnh. Cô hít sâu một hơi, nói:

  “Tớ… Tớ là học sinh mới chuyển đến tuần trước.”

Kwon Yuri gật đầu:

   “Thảo nào chưa từng nhìn thấy cậu.”

  “À, ” Soo Yeon  gắng gượng nâng cao khóe miệng, dùng hết sức lực duy trì giọng nói bình tĩnh:

   “Tiết thể dục bị muộn rồi, tớ đi trước đây.”

Nói xong, Soo Yeon xoay người, phóng như bay ra ngoài cửa.

Trời ạ, còn ở cùng một chỗ với Kwon Yuri ấy nữa thì cô nhất định sẽ vì cảm giác tội lỗi sâu sắc mà không hít thở nổi mất.

Mà ngay lúc cô xoay người, Yuri từ từ, từ từ nheo mắt lại.

Cậu nghĩ, bóng lưng lúc chạy của cô gái này nhìn cực kì quen mắt, giống –Cục bông gòn lùn đã đâm phải mình rồi lại sải hai cái chân ngắn nhanh như bay trốn khỏi hiện trường kia!

Trong nháy mắt khi Soo Yeon đang đi đến cửa phòng, cô bỗng cảm thấy phía sau áo bị níu chặt ,rồi bị một lực mạnh túm trở về phòng học. Sau một trận trời đất quay cuồng, cô thấy mình bị ép lên vách tường, mà Kwon Yuri đang đứng ngay trước mặt cô, một đôi mắt đen như hắc ngọc thạch đang mạnh mẽ khống chế cô.

Bị kinh hoàng, Soo Yeon không chịu nổi sự dày vò trong lòng, hét lớn:

  “Xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu, hãy tha thứ cho tớ!”

Nghe vậy, mắt Yuri liền trầm xuống:

  “Hoá ra cậu đã sớm biết mình là người đâm vào tôi.”

Cả người Soo Yeon cứng ngắc, lông dựng đứng hết cả lên.

Yuri tiếp tục nói:

   “Nếu không phải tôi nhận ra thì cậu vẫn còn tiếp tục giả vờ như
không có chuyện gì , đúng không?”

Soo Yeon nhắm chặt mắt lại, tiêu đời, lần này chết chắc rồi!

Yuri nâng cằm cô lên, hỏi từng câu từng chữ một:

 “Cậu nói xem, tôi nên dạy dỗ cậu thế nào đây hả… mèo lùn?”

Soo Yeon  vội vã cầu xin tha thứ:

  “Xin lỗi, tớ thực sự không cố ý đâm vào cậu.Để bồi thường, tớ có thể đồng ý làm bất cứ chuyện gì.”

Yuri nhíu nhíu lông mày:

  “này mèo lùn , cậu nói thật đấy chứ?”

Vì mạng sống, Soo Yeon gật đầu như giã tỏi:

  “Là thật mà! Tớ thề!”

Yuri chậm rãi đi tới gần cô, khóe miệng nở một nụ cười đẹp đến tàn nhẫn:
 
   “Đây là cậu nói đấy nhé.”

Thấy tình hình này, tim Soo Yeon  thình thịch một tiếng rồi ngừng đập luôn.

Cô biết, cuộc sống trung học tốt đẹp của mình từ hôm nay trở đi, đã hết.

Dự cảm của Soo Yeon  là rất chính xác. Vì bù lại lỗi lầm của mình, trên cơ bản cô đã trở thành osin của tên than củi Kwon Yuri đáng ghét đó .

Tiết học nào cô cũng phải nắn nót chép một bản bài học cho cậu ta.

Mỗi lần giữa giờ, cô lại phải vội vàng chạy đi mua nước cho cậu ta.

Mỗi ngày tan học, cô đều phải quét lớp thay cậu ta.

Nói chung, Soo Yeon bây giờ, mỗi ngày đều phải săn đón những hoạt động của Kwon Yuri
Đối với những… chuyện này, Soo Yeon nghĩ chỉ cần nỗ lực thêm một chút là có thể chịu đựng được. Dù sao mình cũng bẻ gãy khớp xương của người ta, còn có ý xấu cầu khẩn cho tay cậu ta hồi phục chậm, lại còn chết cũng không chịu thừa nhận, giấu diếm đến cùng, đúng là hơi quá đáng.

Thế nhưng, có một vấn đề cô không thể chịu đựng được, đó chính là việc Kwon Yuri mỗi ngày lại thay đổi biệt danh cho mình.

Cái gì mà mèo lùn, cục bông gòn , cá heo đủ các loại, từng tấc từng tấc tùng xẻo lòng tự trọng của cô.

Đang trong lúc ai oán cho số phận của bản thân, Yuri lại cầm bút chọc chọc cô từ đằng sau, dùng ngữ khí không cho phép phản kháng nói:

  “Này  mèo , mau ôm đống sách bài tập số học đến văn phòng cho tôi.”

Soo Yeon bất đắc dĩ nói thầm:

  “Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tớ không phải mèo, tóc tớ chỉ hơi vàng một tí thôi .”

  “Đừng nói nhiều, mau đi đi.” Yuri giục.

Soo Yeon nhìn một đống sách bài tập cao ngất trên bục giảng, bi thương nói:

  “Cậu có phải là cán sự số học đâu, sao phải phụ trách ôm sách bài tập?”

  “Tôi không phải, nhưng Taeyeon phải.” Mắt Yuri xem tạp chí, không thèm ngẩng đầu lên nói:

  “Cậu ta có việc đi ra ngoài, cậu dù sao cũng nhàn rỗi, giúp cậu ta đi.”

  “Thế chẳng lẽ, tớ ngoài việc hầu hạ cậu còn phải hầu hạ bạn tốt của cậu nữa à?” Soo Yeon           bắt đầu có dấu hiệu phản kháng.

  “Răng rắc.” Yuri nhẹ giọng nói: “Còn nhớ rõ tiếng này không? … Răng rắc, răng rắc, răng rắc.”

  sao có thể không nhớ rõ tiếng xương bị bẻ gãy này chứ, gần đây nó thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của cô.

   “Đừng có làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tớ nữa.”
uể oải gục đầu xuống, chịu thua: “Tớ đi là được chứ gì.”

Nói xong, cô cam chịu đi lên trên bục giảng, vất vả ôm lấy chồng sách bài tập suýt còn cao hơn cả mình.

   “Tớ về rồi đây.” Taeyeon đặt nước có ga lên bàn. Vừa ngồi xuống lập tức nhớ ra: “Đúng rồi, còn phải ôm vở đi.”

Yuri kéo cậu ta lại, nói: “Yên tâm, tớ đã phái người làm giúp cậu rồi.”

   “Ai cơ?” Taeyeon hỏi.

  “Đương nhiên là con mèo  kia rồi.”
 Yuri giơ một ngón tay chỉ về phía cửa.

Lúc này, Soo Yeon đang ôm đống sách bài tập cao như núi, lắc lắc lảo đảo tiến về phía trước, nhìn qua cứ như đang biểu diễn xiếc. Vì bị cản trở tầm nhìn nên cô lại tông thẳng vào khung cửa, đau đến nước mắt lưng tròng trào ra.

  “Đáng yêu quá.” Taeyeon cười nói.

Yuri rút lại ánh mắt, chậm rãi nói: “Chờ đến khi tay cậu bị cô ta bẻ gãy thì chắc sẽ không nói thế được nữa đâu.”

“  Đừng nhỏ mọn như vậy.”

Taeyeon khuyên nhủ:

  “Người ta đã xin lỗi rồi, lại còn theo sau cậu mỗi ngày làm thay đủ thứ việc, coi như là chuộc tội rồi mà.”

Yuri hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải tớ nhận ra thì cô ta định sẽ vĩnh viễn giấu diếm hành vi phạm tội, nghĩ đến đấy tớ lại muốn vặt sạch đám lông mèo vàng khè của cô ta.”

   “Vậy cậu định sẽ hành hạ cậu ấy bao lâu?” Taeyeon hỏi.

Không đợi Yuri trả lời, giọng của Fany đã vang lên bên tai bọn họ:

“Các cậu hơi quá đáng rồi, sao lại thông đồng bắt nạt Soo Yeon, để một mình cậu ấy ôm chồng vở nặng như vậy hả?”

Nói xong, Fany nhanh chóng đi lên giúp đỡ Soo Yeon

Mà Taeyeon cũng theo sát phía sau : “Fany , để tớ giúp cậu.”

Nhìn Soo Yeon  ngoài cửa lớp, đôi mắt sáng như sao của Yuri âm thầm thoáng lóe lên. Cậu thì thào trả lời câu hỏi vừa rồi của Taeyeon:

  “Đương nhiên là, càng lâu càng tốt.”

Sau hai tháng ác mộng, Soo Yeon  mong trăng mong sao, rốt cục cũng mong được đến ngày cổ tay tên ác ma đen thui ấy  khỏi hẳn.

Sau này không bao giờ phải nghe cậu ta sai khiến nữa!  Soo Yeon hưng phấn tới cực điểm, còn ở nhà tự nướng bánh ga-tô chia cho tất cả các bạn trong lớp cùng thưởng thức.( không khéo sẽ bị ngộ độc tập thể mất )

Đang chìm đắm trong niềm vui sướng lấy lại được tự do, giọng nói lạnh như băng của Yuri cất lên:

“Cậu đang chúc mừng cái gì à?”

Soo Yeon cười cười nịnh nọt:

“Ừ, bọn tớ đang chúc mừng cổ tay cậu khỏi hẳn.”

Fany bổ sung:

  “Đồng thời cũng chúc mừng cậu ấy sau này không phải chịu sự hành hạ, nghe lời cậu sai khiến nữa.”

Yuri nheo mắt, độ cong trên khóe miệng ẩn chứa nguy hiểm:

  “Tôi có đồng ý như thế à?”

Tim Soo Yeon treo ngược:

  “Nhưng tay cậu khỏi rồi, đâu cần tớ làm giúp cậu mọi việc nữa.”

  “Cậu thực sự không cần làm việc giúp tôi, nhưng,” Ánh mắt Yuri sáng lên một cách tà mị kiểu ác ma: “Từ hôm nay trở đi, cậu phải giúp việc cho đội bóng rổ.”

   “Là sao?” Fany không hiểu.

Taeyeon giải thích giúp cô:

  “Yuri quyết định để Soo Yeon  làm trợ lí đội bóng rổ của bọn tớ.”

   “Nhưng tớ thực sự không có hứng thú với hoạt động ngoài giờ!” Cô cố tìm 1 lý do thích hợp.

   “Biết gì không?” cậu nhìn cô, chậm rãi nói: “Vì lực va chạm mạnh của cậu mà làm hại tôi không thể tham gia thi đấu, trực tiếp dẫn tới thất bại trước Tara. Kết quả, bây giờ cứ nhìn thấy bọn họ là thành viên đội bóng rổ bọn tôi lại phải đi đường vòng… Cậu thử nói xem, có đúng là nên dùng hành động thực tế thể hiện chút áy náy với toàn bộ đội bóng rổ không?”

  Lý do của Yuri thành công khơi lên cảm giác tội lỗi mạnh mẽ của Soo Yeon .Cô suy nghĩ một chút, nghĩ rằng làm trợ lí đội bóng rổ chí ít cũng dễ hơn làm chân chạy vặt cho tên than củi này nên đồng ý.

Fany kéo Taeyeon sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

“Yuri rốt cục lại có âm mưu gì thế?”

Taeyeon khẻ trả lời
:
   “Lần này thua trận đấu, tâm trạng mọi người không tốt, thế nên có người chĩa luôn mũi tên vào Soo Yeon nói cậu ấy là kẻ đã hại Yuri không thể tham gia trận đấu. Tớ đoán Yuri đang muốn cho Soo Yeon  tự chui đầu vào lưới, để lửa giận của cả đội bóng rổ đốt cháy cậu ấy luôn.”

Fany thở dài:

  “Chọc phải hắn, Soo Yeon thật đúng là không may.”

Lúc này, người đang chuẩn bị đảm nhiệm vai trò trợ lý Jung Soo Yeon cảm thấy mũi ngứa ngứa, bỗng hắt xì một cái. Cô xoa xoa mũi, lẩm bẩm nói:

“Kỳ quái, ai đang nói xấu mình ấy nhỉ?”

Phán đoán của Taeyeon hoàn toàn chính xác. Kwon Yuri đúng là muốn để cả đội bóng rổ phối hợp với mình cùng chỉnh Soo Yeon

Nhưng cái cậu ta không ngờ tới chính là, Soo Yeon  này, không ngờ chưa đến hai ba ngày đã đối phó được hết với cả đám đội viên phẫn nộ kia.

Biết đầu sỏ gây chuyện sắp tới, các đội viên đều đã chuẩn bị mấy câu lạnh nhạt cộng thêm mấy trò đùa dai. Nhưng lần đầu gặp, Soo Yeon thấy cô sợ hãi cười lấy lòng bọn họ, các đội viên không thể tức giận nổi. Sau đó, cô lại đưa bánh ga-tô đã làm sẵn ở nhà ra chuộc tội. Mấy tên này thấy có ăn là tất cả đều cười tươi như hoa, đi tới thân thiện vây xung quanh cô.

Tiếp đó, mỗi ngày Soo Yeon đều làm những món điểm tâm khác nhau tới mời khách, cái đám đứng núi này trông núi nọ kia cứ thế mà bị mua chuộc. Cả ngày vây quanh bên người cô, khen cô tay nghề tốt, khen cô dễ thương, khen cô là trợ lí tốt nhất của đội bóng rổ từ trước tới nay. Cứ tiếp tục được khen như vậy Soo Yeon sẽ bị thổi thành con mèo nhỏ bay trên trời mất.

Yuri có chút khó chịu với tình huống mà mình không khống chế được này nên thường thường tự ra tay chỉnh Soo Yeon

Ví dụ như buổi trưa hôm nay, mặt trời gay gắt như muốn hoà tan tất cả mọi vật, không khí cũng bức bối như dính giấy lên mũi người ta. Những người đi trên đường, da toàn thân đều như sắp bị đốt cháy hết.

Ngay trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Yuri và Taeyeon đang chơi bóng rổ trong sân bóng có điều hoà nhiệt độ. Mà Soo Yeon lại bị ép chạy đi mua đồ uống cho bọn họ dưới ánh mắt trắng gay gắt.

  “Lâu như vậy rồi còn chưa về, liệu có phải bị cảm nắng rồi không?” Taeyeon nhíu mày: “Yuri, lần này cậu quá đáng rồi đấy.”

  “Thế à? Con mèo nhỏ đó người khoẻ như trâu ấy, không sao đâu.” Yuri nhắm vào khung giỏ, ngón tay khẽ cử động, một đường bóng tuyệt đẹp hoàn thành.

   “Tớ nghĩ Soo Yeon cũng không tệ, dễ thương, tính cách cũng tốt, vị bánh ga-tô cậu ấy làm càng là đệ nhất.” Taeyeon khuyên nhủ: “Cậu đừng làm khó cậu ấy nữa.”

“Thế nào, cậu định bỏ qua Fany mà quay sang theo đuổi con mèo ấy à?” Yuri nhàn nhạt liếc xéo bạn tốt.

Taeyeon mỉm cười: “Yên tâm, tớ sẽ không từ bỏ Fany đâu.”

   “Đúng là không hiểu sao cậu lại thích cái người toàn hồng và cuồng kết hôn kia nữa?” Yuri nảy người lên, lại là một pha bóng đẹp mắt rơi vào giỏ.

   Tớ tự biết là được.” Taeyeon cười cười, nói: “Tớ nói nàyYuri, cậu cũng nên có bạn gái đi, hoa hậu giảng đường của chúng ta Park Gyuri chẳng phải vẫn rất ưu ái cậu ư, cả ngày đều tặng quà, cứ thử gặp gỡ xem xem.”

  “Không có hứng thú.” Yuri nhàn nhạt đáp.

  “Hoá ra cậu không thích kiểu xinh đẹp, vậy thử kiểu dễ thương hiền lành đi, ví dụ như Soo Yeon  chẳng hạn. Nhìn kỉ cậu ấy cũng rất xinh đó nha” Taeyeon chớp mắt với cậu

  “Con mèo vàng khè ấy á?” Yuri bật cười: “Tớ còn chưa đói đến mức đấy đâu.”

Vừa dứt lời, Taeyeon vội vàng nháy mắt mấy cái với cậu, quay lại nhìn, phát hiện đã trở lại sân bóng rổ không biết từ bao giờ.

  “À, đã mua đồ về rồi đây.” Soo Yeon cúi đầu đưa túi đồ uống cho Yuri , giọng nói buồn bã.

Lúc nãy cô vừa phải lang thang dưới ánh nắng chói chang, đã bị phơi nắng đến choáng váng, lồng ngực cảm thấy khó chịu, cực kì khó chịu. Kết quả trở lại sân bóng rổ còn nghe thấy Kwon Yuri ghét bỏ cô là con mèo vàng khè, không chịu qua lại với cô.

Đương nhiên Soo Yeon  cũng không phải thất vọng, chỉ là nghe xong những lời này tất nhiên sẽ không thoải mái. Nói ra thì cũng đang phục vụ bọn họ mà, không thể nói mấy lời dễ nghe được sao?

Yuri lấy một lon đồ uống từ trong túi ra, mở, uống một ngụm, gật đầu, hời hợt nói:

   “Cũng được đấy, lần sau tiếp tục đi.”

Còn có lần sau? Soo Yeon  ngẩng đầu nhìn trời xanh, khóc không ra nước mắt.

Soo Yeon, mặt cậu sao đỏ bừng lên thế?” Taeyeon lo lắng hỏi thăm: “Không phải là bị cảm nắng rồi chứ?”

“Đúng đấy, ” Yuri vừa uống đồ uống vừa nói: “Biết gì không? Bây giờ mặt cậu không giống con mèo , mà giống cái đầu heo quay.”

Soo Yeon  mệt mỏi liếc mắt dò xét cậu ta, nhắc lại:

   “Đã nói đừng gọi tớ là mèo nữa mà.”

Cậu bỗng nhiên vươn tay ra, hai tay áp vào má cô giữ chặt, nói:


  “Sao cậu cứ phải chối, cái đầu vàng hoe của cậu và cả gương mặt này nữa chẳng phải giống mèo như đúc sao hay cậu muốn tớ gọi cậu là công chúa .” Giọng trêu chọc " Công chúa Méo"

Ngón tay Yuri vừa tiếp xúc với đồ uống nên dính chút nước lạnh, chạm vào mặt Soo Yeon  trái lại lại làm tăng nhiệt độ trong cơ thể cô, đó là một loại cảm giác khác thường.

  vô ý thức lui về phía sau một bước, hơi quay đầu đi, nói:

  “Không có gì nữa thì tớ đi trước đây.”

Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài cửa.

Không biết vì sao, Soo Yeon cảm giác bước chân của mình bỗng nhiên nhẹ hẫng cứ như giẫm lên mây, mà cả người dường như cũng không còn chút sức lực. Một hồi trời đất quay cuồng níu cô lại, sau đó trước mắt cô tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức…
Về Đầu Trang Go down
Nấm Lùnz
Member 2
Member 2


Post : 290
Coins : 4733
Thanked : 527
Join date : 20/12/2012
Age : 27

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyTue Aug 27, 2013 8:53 pm

Tem~ nhé ^^. Có mình nè chứ ế đâu :)
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyTue Aug 27, 2013 8:59 pm

@Nấm Lùnz  uhm , nhiều hay ít cũng hok sao có người đọc là mình vui rồi [You must be registered and logged in to see this image.]. cảm ơn bạn nhé  [You must be registered and logged in to see this image.].Sẽ cố gắng mỗi ngày up 1 chương
Về Đầu Trang Go down
Nấm Lùnz
Member 2
Member 2


Post : 290
Coins : 4733
Thanked : 527
Join date : 20/12/2012
Age : 27

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyTue Aug 27, 2013 9:05 pm

@shuryn_love yulsic : :) cố gắng phát huy nhé
Về Đầu Trang Go down
beeppi95
Member
Member


Post : 151
Coins : 3981
Thanked : 10
Join date : 03/07/2013

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyTue Aug 27, 2013 9:14 pm

Fic hay up chap thuong
Về Đầu Trang Go down
TaeNy0307
Member
Member


Post : 103
Coins : 4155
Thanked : 5
Join date : 05/01/2013
Age : 23

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyTue Aug 27, 2013 10:53 pm

fic hay quá , hóng chap sau 
au 5ting!!!
Về Đầu Trang Go down
snsd_idol
Newbie


Post : 60
Coins : 4283
Thanked : 10
Join date : 04/09/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyWed Aug 28, 2013 7:57 am

Fic hay lắm au, cơ mà hinh như fic đang kể lại phải không au?
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyWed Aug 28, 2013 5:15 pm

@snsd_idol uhm,là kể lại 5 năm trước khi cả hai còn là hs


All: mình hok phải au đau chỉ là covert lại thôi, cứ gọi mình là Ryn hay Shu cũng được :gau1: 
Về Đầu Trang Go down
toro_kero
Newbie


Post : 99
Coins : 4348
Thanked : 15
Join date : 22/07/2012
Age : 27

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyWed Aug 28, 2013 5:40 pm

bạn cho mình hỏi fic này có nhiêu chương zậy? tại hồi trước mình có đọc qua rồi, nhưng là một vài chap đầu thôi àh. mong bạn edit hết nha :gau16:
Về Đầu Trang Go down
jellymouse_87
Newbie


Post : 32
Coins : 3975
Thanked : 0
Join date : 07/07/2013

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyWed Aug 28, 2013 6:40 pm

fighting au!!! i'm waiting for you hehehe:gau1: :gau1:
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyWed Aug 28, 2013 7:58 pm

@toro_kero ngắn thôi bạn à ,chỉ có 22 chương thôi



[chương 3]

Đang lúc Soo Yeon sắp tỉnh lại thì nghe thấy tiếng quở trách không ngừng của cô bạn nấm hường Fany:

  “Hai người các cậu thật quá đáng, sao có thể làm cái chuyện táng tận lương tâm như thế hả? Lại để cậu ấy phải chạy dưới ánh nắng mặt trời gay gắt như vậy, có biết tia tử ngoại có hại cho da thế nào không? Phải đắp biết bao nhiêu mặt nạ mới trắng lại được đấy! Các cậu quá tàn nhẫn!”

Soo Yeon đầu óc còn đang trong trạng thái choáng váng nhưng cô dựa vào chút ý thức còn lại mà nhận ra mình đang nằm trên giường trong phòng y tế của trường.

Soo Yeon chỉ bẻ gãy tay cậu có tí thô chẳng phải là nó đã khỏi hẳn rồi sao,nhưng cho dù thế nào cậu ấy cũng đã làm rất nhiều chuyện bồi thường rồi ,sao cậu cứ không chịu tha cho cậu ấy chứ? Xem đi, Soo Yeon trắng trẻo mịn màng nhà tớ đã sắp bị nướng cháy đen thành hòn than như cậu rồi này, cái đồ Kwon Yuri xấu xa , sao các cậu nhẫn tâm thế!” Fany tiếp tục ra mặt giúp Soo Yeon.

Soo Yeon tuy rằng đã tỉnh lại nhưng nghĩ là nếu để Fany thay mình dạy dỗ tên than củi ấy cũng không tệ liền  nhắm chặt mắt lại, tiếp tục giả vờ hôn mê.

Ai biết giọng nói lạnh lùng của tên than củi đáng ghét ấy đúng lúc này khẽ cất lên:

  “Cậu ấy tỉnh rồi.”

Soo Yeon hết cách, đành phải mở mắt ra.

  “Soo Yeon, cậu không sao chứ?” Fany hỏi.

  “Không sao.” Soo Yeon day day đầu: “Chỉ là đầu còn hơi choáng thôi.”

  “Cậu là vì phải đi mua đồ uống cho hai cái tên ỷ mạnh hiếp yếu này nên mới bị cảm nắng mà té xỉu.” Fany lườm 2 người một lùn một đen đang đứng im lặng bên giường  nói.

  “Fany à , chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi những điều cần chú ý đi.” Taeyeon chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, lôi Fany đi ra.

Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại có hai người Jung Soo Yeon và Kwon Yuri

Nhìn Yuri sắc mặt không tốt khoanh hai tay tựa người vào tường, cả người Soo Yeon run rẩy, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Nhưng cậu thong thả đi đến bên người cô, nhẹ giọng nói:
 
“Khó chịu trong người sao vẫn còn cố chấp muốn đi mua đồ uống?”

Soo Yeon mở mắt ra, đôi mắt trong như nước chớp cả nửa ngày vì không thể tin nổi tai mình, nói sao nhỉ giọng điệu rất dịu dàng khiến cô cứ ngỡ người này đây không phải là Kwon Yuri ,cái con người vừa bắt nát cô vài tiếng trước, cô nhỏ giọng nói:

  “Tớ làm chuyện có lỗi với cậu, đương nhiên là phải chuộc tội rồi.”

Yuri nhìn khuôn mặt trắng nõn đang hồng lên của  Soo Yeon, cực kì muốn vươn tay ra véo, mà trên thực tế cậu làm như vậy thật.

  “Đau quá.” Soo Yeon đau đến nhe răng nhếch miệng, vội lùi ra sau.

Yuri ngồi trên cái ghế bên giường bệnh, dựa người ra sau, đôi chân dài vắt lên nhau. Cậu nói:

  “Jung Soo Yeon, tôi tha thứ cho cậu.”

Ngày hôm nay lúc Soo Yeon ngất xỉu ngay trước mặt, cậu quả thật sợ hết cả hồn và cũng là lần đầu tiên nhận ra, mình thực sự hơi quá đáng. Cho dù cô đã từng làm sai ,nhưng nể tình cô nghe lời làm nhiều việc như vậy cậu sẽ không tính toán gì nữa.

  “Thật chứ?” Soo Yeon ngạc nhiên mừng rỡ: “Ý cậu là sau này sẽ không sai tớ làm việc nữa à?”

  “Đúng.” Yuri gật đầu.

  “Vậy” Mắt Soo Yeon lóe lên tia mong chờ: “Sau này cậu đừng bảo tớ giống mèo nữa nhé.”

Yuri cười nhạt, phun ra ba chữ:

 “Không đời nào.”

  “Vì sao?” Soo Yeon  không giải thích được: “Chẳng phải cậu đã nói tha thứ cho tớ rồi sao?”

  “Vì nhìn cậu giống mèo.” Yuri nói: “Tôi chỉ thành thực nói lên sự thật mà thôi.”

Soo Yeon thất vọng cúi đầu , Yuri này sao cứ thế chứ?

Nhưng bất luận thế nào, Soo Yeon cũng coi như là hoàn toàn được giải thoát rồi. Từ ngày hôm đó về sau, Kwon Yuri không chỉnh cô nữa. Vì vậy, cuộc sống trung học tốt đẹp của cô lại một lần nữa trở về!

Vốn tưởng có thể bỏ quách cái chức trợ lí đội bóng rổ bị ép làm này, nhưng mấy vị đội viên nhà ta được hưởng thụ món lợi bánh ga-tô ,nói thế nào cũng không đồng ý cho cô từ chức, chỉ có thể nghỉ tạm thời.

Thực ra làm trợ lý cũng rất dễ, chỉ cần chuẩn bị sẵn bánh ngọt cho bọn họ rồi làm mấy việc lặt vặt là xong. Thời gian còn lại cứ ngồi một chỗ ngắm một đám Gái xinh chân dài (có anh tae là ngoại lệ)tranh bóng rổ, Soo Yeon cũng được vui vẻ ung dung tự tại, mỗi ngày đều cười ngoác đến tận mang tai.

Tình trạng của cô bị Yuri nhìn thấy. Hôm nay, cậu trong lúc đang luyện tập bóng lại hờ hững quay sang nói với Taeyeon:

  “Cậu nhìn cái cô mèo kia kìa, cả ngày chỉ biết cười khúc khích.”

  “Thế á? Sao tớ không phát hiện ra nhỉ?” nói.

  “Mắt cậu cả ngày dán hết vào cây nấm hường ấy , làm sao mà phát hiện được chứ?” Yuri trêu ghẹo cô bạn tốt.

Taeyeon đương nhiên cũng phản kích, nháy mắt mấy cái, nói:

  “Ánh mắt của mình đương nhiên là phải tập trung vào người con gái mà mình thích chứ. Thế nếu dựa theo cách nói này, cậu chú ý đến Soo Yeon như thế, khéo lại… thích người ta mất rồi.”

 “con mèo nhỏ kia á?” Yuri vô tình cười cười: “Sao có thể?”

  “Vì sao không thể?” Taeyeon chậm rãi phân tích giúp cậu:

  “Cậu luôn luôn không thích giao tiếp với con gái khác nhưng hết lần này tới lần khác lại thích nói chuyện với Soo Yeon rồi trêu chọc cậu ấy nữa.”

  “Lẽ nào cậu không nhận ra là tớ đang bắt nạt cô ta sao?” Yuri phản bác.

Nói như thế, TaeYeon lại không đồng tình:

   “Nhưng gần đây cậu không bắt nạt cậu ấy nữa mà lại hay tiếp xúc với cậu ấy hơn, điều này giải thích sao đây?”

  “Nhắc nhở cậu một câu, phía sau cậu sắp cháy rồi kìa.” Yuri chỉ chỉ phía sau TaeYeon
Taeyeon nhìn lại thì thấy phía trên khan đài, Fany đang trò chuyện rất vui vẻ với một bạn nam lớp bên cạnh. Taeyeon vội vàng quẳng Yuri sang một bên, phóng về phía kia.

Nhớ tới lời bạn tốt vừa nói, trong lòng Yuri bỗng nhiên không biết vì sao lại khó chịu.  Tuy mặt cô véo rất thoải mái nhưng… Sao cậu có thể thích cái con mèo kia được chứ? Không thể nào .Nhất định Tae Yeon chỉ đoán bừa thôi - Yuri ra sức phủ nhận

Càng nghĩ càng rối, Yuri vỗ vỗ quả bóng rổ trút giận, rất nhanh chạy đến dưới rổ, nhảy lên một cái.

Nhưng vì sàn nhà vừa lau, cậu trượt chân một cái ngã luôn xuống đất, cảm thấy đau hết cả cánh tay.

Yuri đang muốn đứng dậy thì tiếng bước chân vội vã vang lên. Tập trung nhìn thì thấy Soo Yeon cầm hòm thuốc chạy nhanh đến, ngồi xổm bên người cậu lo lắng hỏi:

   “Yuri, cậu không sao chứ?”

   “Không sao, ” Cậu kiểm tra cánh tay, nói: “Chỉ trầy da tí thôi.”

  “Làm tớ sợ muốn chết.” Soo Yeon vuốt vuốt ngực: “Tớ chỉ sợ cậu lại gãy xương.”

  “Yên tâm, chỉ cần không có con mèo vàng như cậu đâm vào tôi thì cổ tay tôi rất an toàn.” Yuri nói móc.

  “Tớ đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi mà.” Soo Yeon nhỏ giọng nói thầm, mở hòm thuốc ra băng bó cho cậu
Cô quỳ cả hai chân, cẩn thận từng li từng tí dùng nước sạch rửa bụi bẩn bên ngoài rồi lại nhẹ nhàng dán cao dán lên vết thương.

Tóc Soo Yeon buông xuống phủ trên cánh tay cậu. Những sợi tóc mềm mại tạo nên cảm giác hơi ngưa ngứa. Hai người dựa vào rất gần, một mùi hương thoang thoảng từ trên người Soo Yeon tỏa ra bay vào mũi cậu, in sâu vào lòng người. Gương mặt ccô được phóng đại, da trắng nõn gần như trong suốt, lông mi dài mà cong, cực kì… đáng yêu.

Không sai, trong đầu cậu thực sự hiện lên cái từ đáng yêu này.

Cậu bỗng giật mình, lẽ nào mình thực sự giống như Taeyeon đã nói…thích Soo Yeon mất rồi?

Cậu chưa kịp xác định rõ thì Soo Yeon đã ngẩng đầu, cười hì hì:
 

 “Sắp xong rồi, không đau chứ?”

Yuri bỗng nhiên có loại cảm giác như đi nhìn trộm bị người ta phát hiện, mặt bỗng đỏ bừng cả lên. Cậu quay đầu đi, giọng nói miễn cưỡng:

  “Chân tay vụng về, trầy da cũng bị cậu làm cho thành chảy máu đầm đìa rồi.”

Soo Yeon tủi thân nhỏ giọng nói thầm: “Động tác của tớ nhẹ lắm mà.”

  “Cái móng mèo của cậu đương nhiên không biết nặng nhẹ là gì.”

Nói xong, cậu không thèm nhìn cô mà xoay người đi như thể đang trốn tránh điều gì đó.

Nhưng thực ra cậu cảm giác rất rõ rệt, trên cánh tay, chỗ Soo Yeon đã chạm vào đang ấm áp nóng nóng. Mà trong lòng, cũng có một loại cảm giác chưa từng có.

Bởi vì lúc trong sân bóng rổ vô duyên vô cớ bị Yuri đả kích, tâm trạng Soo Yeon không vui, cúi gằm mặt đi về lớp học. Kết quả trên hành lang lại không cẩn thận đâm vào một người.

Soo Yeon vội vàng xin lỗi:
 
“Ngại quá, cậu có bị làm sao không?”

Trời ạ, nghìn vạn lần đừng để cổ tay người ta bị gãy xương.

Đang lúc lo lắng, từ trên đỉnh đầu vanh lên giọng nói quen thuộc:

 “Soo Yeon? Cậu đi học lại rồi à?”

  Cô ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, buột miệng gọi:

 “Dong Wook ?”

  Lee Dong Wook từng là bạn học của Soo Yeon, bề ngoài nho nhã, giỏi giang đa tài. Lúc hai người còn học cùng lớp Soo Yeon vẫn luôn có cảm tình với anh, tiếc rằng sau lại vì tai nạn giao thông mà bị ép tạm nghỉ học. Hơn nữa, nhà trường vì muốn tạo điều kiện học tập tốt nhất cho học sinh năm ba nên sắp xếp cho bọn họ một dãy nhà riêng, những cấp còn lại học ở chỗ khác. Vì vậy, hai người không có dịp qua lại.

Không ngờ mấy ngày nay, dãy nhà kia có chút trục trặc nên toàn bộ học sinh năm ba tạm thời sang chỗ bọn họ bên này. Chính vì thế nên hôm nay cô mới có thể gặp lại anh.

Càng không ngờ hơn chính là, Lee Dong Wook gặp được cô lại cảm thấy rất mừng. Hôm đó hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trong lòng Soo Yeon dễ chịu hẳn lên.

Nhưng chuyện khiến cô vui hơn nữa còn đang ở phía sau. Từ sau hôm ấy, hai người vì cùng tham gia các hoạt động của trường mà thường xuyên gặp mặt, dần dần trở nên thân thiết.

Giọng nói dịu dàng của Lee Dong Wook làm người ta cảm thấy nụ cười của anh như mang tới cả làn gió xuân, khiến say mê.

Vì muốn thể hiện sức hút của bản thân, Soo Yeon mỗi ngày đều mang thêm một phần cơm hộp được chuẩn bị công phu, hẹn anh  lên sân thượng cùng ăn.

Đương nhiên, để tránh lời ra tiếng vào, Soo Yeon làm mọi việc cực kì bí mật. Nhưng sự kì lạ trong khoảng thời gian này của cô lại bị Yuri phát hiện.

Buổi trưa hôm nay, khi Soo Yeon lần thứ hai vô cớ biến mất, Yuri tìm đúng thời cơ, giả vờ vô tình dò hỏi Fany :

  “Soo Yeon chạy đâu mất rồi?”

Fany thật thà:

 “Lên sân thượng ăn rồi.”

  “Ý cậu là một mình cô ta lên sân thượng ăn á?” Yuri hỏi.

Fany mờ ám cười cười:

   “Đương nhiên không phải một mình, còn có cả Lee Dong Wook đẹp trai là bạn học hồi trước của cậu ấy nữa. Gần nhất hai người bọn họ rất thân thiết. Tớ đoán sắp có chuyện vui rồi.”

  “Ý cậu là bây giờ cô ta đang ngồi ăn với một người con trai?” Không biết vì sao, trong lòng Yuri bỗng nhiên vô cớ bừng lên một ngọn lửa.

Như kiểu là, tức giận vì nghe nói bạn gái mình yêu đương vụng trộm với người khác vậy.

Từ sau hôm ở sân bóng rổ đó, Yuri bắt đầu càng thêm quan tâm đến  Soo Yeon. Cậu muốn tìm ra khuyết điểm của cô để khiến bản thân mình tỉnh táo lại. Thế nhưng không như mong muốn, khuôn mặt giống cục bông gòn của Soo Yeon trong mắt cậu dần dần ngày càng đánh yêu. Cậu thích nghe giọng nói của cô, thích ngắm nụ cười của cô, thích đến mỗi một cử động của cô.

Những sự thay đổi này khiến cậu cảm thấy hoảng loạn, cậu bỗng nhiên ý thức được, có thể, cậu thực sự đã thích cô nàng mèo nhỏ này rồi.

Vì thế khi nghe tin Soo Yeon và cái tên Dong Wook gì đó lúc này đang ăn cùng nhau trên sân thượng, Yuri không nhịn được nữa, lao luôn ra khỏi phòng học, bước nhanh về phía sân thượng.

Nhưng vừa mới đi đến cầu thang đã gặp Soo Yeon cơm nước xong xuôi chuẩn bị quay lại lớp.

Yuri chặn cô lại, chất vấn:


  “Soo Yeon, cậu vừa đi đâu?”

  “Tớ, tớ đi lung tung thôi.” Ánh mắt Soo Yeon né tránh.

  “Vừa đi lên sân thượng đúng không?” Yuri nhíu mày: “Còn nữa, sao cậu lại cầm tận hai hộp cơm?”

  “Tớ ăn nhiều lắm mà.” Yuri vội vàng giấu hộp cơm ra sau người.

   “nhiều như thế mà vẫn như con mèo trơ xương.” Yuri nheo nheo mắt.

  “tớ về lớp trước đây.” Soo Yeon nói xong muốn đi ngay nhưng Yuri lại chống tay lên tường chặn cô lại: “Rốt cục cậu, vừa mới làm gì hả?”

  “Tớ… Tớ đi ăn.” Soo Yeon nhỏ giọng nói.

  “Một mình cậu?” Yuri kẹp chặt cô.

  “Ừ.” Soo Yeon đảo mắt không dám nhìn thẳng vào cậu

  “Nói dối, mũi cậu lõm vào rồi kìa.” Yuri lạnh như băng nói.

  “Mũi tớ không bị lõm, chỉ tại cậu cao thôi.” Soo Yeon khẽ lầu bầu: “Hơn nữa, nói dối là mũi dài ra cơ mà.”

“Cậu không định nói thật hả?” Yuri nhướng mày uy hiếp.

Bị uy quyền khuất phục, Soo Yeon đành phải nói thật:

   “Tớ ăn cơm cùng một người bạn trên sân thương.”

  “Vậy hai hộp cơm là thế nào?” Yuri tiếp tục tra hỏi.

  “Một hộp là để cho cậu ấy.” Soo Yeon sợ hãi nhìn Yuri, thực sự không rõ vì sao trong ánh mắt cậu lại phảng phất như đang có lửa đốt.

Yuri hít sâu một hơi, nói:

  “Từ ngày mai trở đi, cậu cũng phải mang cho tôi một phần cơm hộp.”( bá đạo thật)

  “Tại sao chứ?” Soo Yeon kinh ngạc.

  “Bởi vì, ” Yuri kề sát vào cô, gằn từng câu từng chữ: “Cậu làm gãy cổ tay tôi.”

  “Tay cậu đã sớm khỏi rồi gì, hơn nữa, tớ cũng dùng hành động thực tế để chuộc lỗi rồi mà.” Soo Yeon cắn cắn môi dưới.

  “Vậy, ý của cậu là không muốn hả?” Trong đôi mắt đẹp của Yuri bừng lên một tầng ánh sáng nguy hiểm.

  “Đúng thế đấy!” Nói xong, hai chân Soo Yeon vẽ thành vòng tròn trốn nhanh như chớp.

Nhìn bóng lưng đi xa dần của cô, Yuri hết sức bình tĩnh. Đôi môi mọng của cậu hơi nhếch lên:

 Jung Soo Yeon, mọi chuyện, không phải do cậu quyết định.”


Về Đầu Trang Go down
hwang_ha_soak
Member 3
Member 3


Post : 317
Coins : 4030
Thanked : 40
Join date : 21/06/2013

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyThu Aug 29, 2013 10:33 am

fic hay quá nhanh ra chap tiếp theo nhé au
mình ủng hộ au
thanks
Về Đầu Trang Go down
TaeNy0307
Member
Member


Post : 103
Coins : 4155
Thanked : 5
Join date : 05/01/2013
Age : 23

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyThu Aug 29, 2013 4:51 pm

yul chưa gì mà đã ghen rồi :gau24:
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyThu Aug 29, 2013 9:48 pm

@TaeNy0307 Anh đen nhà ta là chùm bá đạo mà  :gau3:  chị dẹo còn phải chịu dài dài 



[chương 4]

Lời nói của Yuri , ngay ngày hôm sau đã linh ứng.

Soo Yeon bi ai nhìn cánh tay trái của Yuri lại quấn băng vải.

  “Bác sĩ nói là vết thương cũ tái phát.” Yuri mỉm cười nhìn về phía  Soo Yeon: “Sau này lại phải làm phiền đầu sỏ gây nên là cậu chạy việc giúp tôi rồi.”

Nghe vậy, Soo Yeon  nước mắt lưng tròng văng khắp nơi.

Vì sao, vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế này cơ chứ !

Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô dính phải chuyện này chứ? Vì vậy, Soo Yeon   chỉ có thể nhẫn nại, chuẩn bị thật tốt để chịu đựng hành hạ lần thứ hai.

Nhưng cô không thể ngờ lần hành hạ này càng thêm kinh khủng hơn.

Buổi trưa cùng ngày, Soo Yeon đang chuẩn bị cầm hộp cơm lên chỗ hẹn trên sân thượng, Yuri lại cướp luôn phần cơm hộp của hai người, bình thản ăn như thể chẳng có gì .

Soo Yeon sợ run một lúc lâu mới phản ứng lại được, hét lớn:
   
 “Yuri , cậu làm gì thế hả?”

Yuri gắp miếng thịt bò cho vào miệng, chậm rãi nhấm nháp:

  “Tôi quên mang cơm.”

Soo Yeon nhìn phần cơm hộp bị càn quét, khóc không ra nước mắt.

  “Nhưng cậu cũng đâu ăn hết được hai phần chứ!”

 “Tôi bị thương, cơ thể cần dinh dưỡng.” Yuri mở to mắt, nhìn thật sâu vào mắt cô: “Còn nhớ chứ? Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”

  “Đừng có lặp lại cái tiếng này nữa!” Soo Yeon bịt tai, chịu thua hoàn toàn.

Vì vậy, buổi trưa hôm đó, dạ dày Lee Dong Wook đành chịu đói.

Mấy ngày tiếp theo, Soo Yeon phát hiện, bất luận cô mang nhiều hay ít cơm hộp đến đều sẽ bị Yuri cướp đi, ăn đến không còn một hạt.

Quá ngại vì đã nhiều lần lỡ hẹn, đành phải từ bỏ việc hẹn ăn cơm trên sân thượng với Dong Wook.

Nhưng ngay sau đó, Soo Yeon lại phát hiện, thời gian ở chung của cô và anh dần dần ít đi – đó là vì cậu, mỗi ngày đều có thể tìm ra rất nhiều chuyện khiến cô bận đến không kịp thở.

Ví dụ như tan học hôm nay, Soo Yeon vốn có hẹn cùng về nhà với Dong Wook , ai ngờ Yuri bỗng nhiên bắt cô phải thay cậu đi làm báo tường.

  hết cách, đành phải lỡ hẹn với Dong Wook lần nữa.

Nghĩ đến sự thất vọng trong mắt Dong Wook, tâm trạng cô trầm xuống như khí trời âm u hôm nay vậy.

Đến lúc Soo Yeon viết xong chữ cuối cùng thì nghe thấy một tiếng ầm ầm, mưa như trút nước xuống.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trời mưa rất to đổ xuống mặt đất như thể làm nổi lên cả một tầng khói trắng.

Làm sao bây giờ? Hôm nay mẹ phải trực phòng cấp cứu ở bệnh viện, chắc chắn không có thời gian tới đón mình, xem ra đành phải chờ mưa tạnh dần rồi về thôi.

Nhưng đợi mãi đến hơn mười phút, mưa lại càng lúc càng to. Soo Yeon đang lo lắng thì điện thoại di động đổ chuông. Trong phòng học vắng vẻ vốn đã có cảm giác cô độc, bây giờ có thể nói chuyện với ai đó cũng tốt. Soo Yeon vui vẻ, quên cả xem tên hiện trên màn hình mà ấn luôn nút nhận cuộc gọi.

Ai ngờ đầu bên kia lại truyền đến giọng Yuri:

  “Cậu vẫn còn đang ở trong lớp à?”

  “Uh” Giọng Soo Yeon ỉu xìu.

  “Xe tôi đang ở ngoài cổng trường, cậu ra đây ngay đi, tôi đưa cậu về nhà.”

  không tin, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, tài xế nhà họ Kwon chẳng lẽ chưa đưa Kwon Yuri về nhà? Sao bây giờ lại ở ngoài cổng trường?

  “Có nghe thấy không?” Yuri hỏi.

Soo Yeon vốn định đồng ý nhưng nghĩ đến chuyện Yuri hành hạ mình mấy ngày nay thì lại ấm ức , nói:

  “Không cần, tớ có ô rồi.”

  “Sáng sớm nay trời nắng, cậu đâu có mang ô?”  Yuri hỏi vặn.

Soo Yeon bị hỏi không nói lại được.

   “Dù sao thì trong vòng hai mươi phút cậu lập tức xuống đây cho tôi, đừng để tôi phải lên lôi xuống.” Yuri ra tối hậu thư, sau đó ngắt điện thoại.

Soo Yeon nổi máu, tên than củi này dám uy hiếp mình? Hôm nay cô nhất đinh không ngồi xe hắn đấy.

Vì vậy, cầm cặp lao xuống lầu, hít thở thật sâu, bi tráng liều một phen chạy về nhà từ cổng sau của trường dưới trời mưa tầm tã.

Dỗi một tí mà hậu quả lại rất nghiêm trọng. Đêm đó, cô sốt cao cả một đêm, ngày hôm sau đương nhiên là không thể đi học được.

Trong lúc mơ mơ màng màng, trong lòng Soo Yeon thấy có tí may mắn: thế cũng tốt, đỡ phải làm chân chạy việc cho tên đen đó .

Bà Jung ngược lại vô cùng lo lắng, hôm nay ở bệnh viện có ca mổ mà bà phải mổ chính nhưng nhìn con gái đang mê man thực sự không nỡ đi làm.

Soo Yeon  rất khẽ, thoải mái nói:

  “Mẹ, con thực sự không sao đâu, ngủ một giấc là khỏi thôi, mẹ mau đi làm đi.”

Bà Jung vừa cho cô uống thuốc vừa hỏi: “Soo Yeon, vừa rồi có một bạn nam tên là Dong Wook gọi điện thoại tới hỏi thăm con, nó là ai vậy?”

“Thật ạ?” Mặt Soo Yeon đỏ bừng lên, không biết là do hưng phấn hay sốt cao nữa.

Bà Jung chớp chớp mắt:

  “Nó có phải là đứa con thích không?”

Soo Yeon đã bị sốt đến hồ đồ, hoàn toàn quên cả xấu hổ, cô mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm:

“Mẹ, Dong Wook là bạn học trước đây của con, cậu ấy rất đẹp trai, hơn nữa con người cũng tốt, lại hiểu biết lễ phép, học hành xuất sắc… Mẹ, thuốc có tác dụng rồi, con ngủ đã, mẹ đừng làm phiền con mà mau đi làm đi.”

Nói xong, Soo Yeon nhắm mắt lại.

Bà Jung do dự nhưng lại nghĩ đến tình trạng bệnh nhân thật sự đang rất nguy hiểm, đành phải để con gái ở nhà mà chạy đến bệnh viện.

Bà đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì thấy có một nữ sinh rất xinh đẹp đứng trước cửa, cậu ta hỏi:

  “Xin hỏi, đây có phải là nhà Jung Soo Yeon không ạ?”

Ngay lúc,một ý nghĩ chợt lóe lên, Bà Jung bỗng nhiên phản ứng lại, người này nhất định bạn học tên tiffany mà con gái mình hay kể . Chắc là thấy  Soo Yeon hôm nay không đến lớp nên đến thăm con bé đây.

Bà Jung lôi cô gái vào nhà, dặn dò:

  “Phòng Soo Yeon ở trên tầng hai, thuốc đặt trên đầu giường nó, phiền cháu bốn tiếng cho nó uống một lần… Thôi chết, không kịp nữa rồi, cháu à, nhờ cháu nhé.”

Nói xong, bà chạy luôn ra khỏi cửa.

Yuri nhướng lông mày, vốn tưởng Soo Yeon hôm nay giả bệnh không đến trường để tránh mình,không ngờ là bị sốt thật.

Cậu đi lên trên phòng trên tầng hai, đẩy cửa ra thấy bên trong sắp xếp bài trí rất ấm áp, chỗ nào cũng thấy toàn là thú bông, còn thì đang cuộn tròn trong chăn bông trên giường.

Yuri từ từ tiến lại bên giường, nhìn cô từ trên xuống.

Soo Yeon nhắm chặt hai mắt, vùng xung quanh lông mày nhăn lại hình như đang thấy rất khó chịu. Mặt cô bị sốt đến ửng đỏ như bị thiêu, nhìn rất giống một quả táo chín mọng đúng là mê hoặc khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.

Yuri nhìn chằm chằm cô thật kĩ, trong mắt dần dần có thay đổi. Sau đó, cậu vươn tay ra — nắm chặt lấy mũi cô.

Hôm qua dám cãi lại mệnh lệnh của mình, cô mèo hư này đúng là muốn bị đánh quá rồi.

Soo Yeon đang ngủ say trong nháy mắt bị thiếu không khí, cô không ngừng lắc đầu.

Yuri không buông tay.

Hai tay Soo Yeon bắt đầu vung loạn xạ.

Yuri cứ không buông tay.

Hai chân Soo Yeon bắt đầu đạp loạn xạ.

Yuri vẫn không buông tay.

Rốt cục, Soo Yeon đầu gục sang một bên, không nhúc nhích nữa.

Yuri lúc này mới buông tay, trong lòng hơi lo lắng: cô ta không phải là không thở được mà chết rồi đấy chứ?( anh Đen chơi ngu quá)

Đang muốn đưa ngón tay vào mũi cô để kiểm tra xem có còn hô hấp không thì Soo Yeon bỗng ngáp một cái, kéo chăn, xoay mặt vào tường tiếp tục ngủ say sưa.

Trán Yuri nổi lên ba vạch đen.

Đổi túi nước đá chườm cho Soo Yeon xong, Yuri bắt đầu nhìn quanh gian phòng.

Nhìn giá sách, tất cả đều là sách tham khảo, quả nhiên là cô nữ sinh ngoan ngoãn chán phèo.

Kéo hết ngăn kéo bàn học ra xem, mọi thứ bên trong đều được xếp ngay ngắn có trật tự, quả nhiên là có năng khiếu làm nữ nô dịch.

Cuối cùng là mở tủ quần áo, cái cô này , quần lót kiểu gì mà toàn là màu hồng hello kitty thế không biết? Ấu trĩ. Còn cả áo lót nữa, tất cả đều là cúp D , thật không ngờ nha .

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã đến lúc cho Soo Yeon uống thuốc, Yurin vỗ vỗ mặt cô muốn đánh thức cô dậy nhưng Soo Yeon không có phản ứng.

Yuri hết cách, đành phải cầm tay cô nhẹ nhàng kéo dậy, cẩn thận cho cô uống thuốc.

Soo Yeon nhắm mắt lại, nuốt viên thuốc Yuri đưa cho vào miệng rồi không nằm xuống giường mà tựa luôn vào vai cậu , ngủ thiếp đi.

Trên mặt Yuri có vẻ mất tự nhiên, đang muốn đặt cô xuống giường lại nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của ai đó. Không chỉ thế, cậu còn cảm thấy chỗ vai mình ươn ướt.

Con bé này quệt nước miếng lên vai mình!

Khóe mắt Yuri giật giật.

Tuy nói cậu không vui vì chuyện hôm qua Soo Yeon cho mình leo cây nhưng Yuri vẫn hết sức cẩn thận chu đáo chăm sóc cho cô.

Một lúc lại đổi túi chườm nước đá, xem đúng giờ thì cho uống thuốc, thỉnh thoảng còn để cái tay vung loạn của cô vào trong chăn.

Yuri ngồi bên giường, chán không có gì làm liền bắt đầu chọc chọc má cô. Khỏi phải nói, 2 má Soo Yeon mềm mềm mịn mịn có khi còn hơn cả cục bông . Yuri càng chọc càng thích, tốc độ và lực đạo càng lúc càng tăng.

Nhưng đang lúc vui vẻ, Soo Yeon bỗng há miệng xoay mặt cắn ngón tay cậu một cái thật mạnh.

  Cậu tốn hết sức của chín trâu hai hổ mãi mới rút được ngón tay mình ra. Nhìn một cái, mặt tự dưng lại đỏ bừng lên.

Lúc này, Soo Yeon mơ hồ nói một câu:

 ”xúc xích , đừng cướp xúc xích của tôi.”

Dám biến ngón tay cậu thành xúc xích ? Khóe miệng Yuri run run, vươn tay ra áp vào cái mặt trắng hơi hồng do sốt của cô chuẩn bị véo một cái thật mạnh. Nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài mà tha cho cô.

Yuri cúi đầu, nhìn Soo Yeon
Khuôn mặt cô trắng nõn lại hơi hơi ửng đỏ, cái mũi cao xinh xắn, lông mi dài mà cong, còn cả…đôi môi hương dâu tây căng mọng thật làm người ta mê mẩn đến muốn phạm tội.

  Yuri cứ như bị ma ám, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi kia.

Môi cô mềm mại mà ấm áp, còn có chút gì đó ngọt ngào khiến cậu mê muội. Yuri khẽ liếm môi lướt qua tựa như đó là hương vị tuyệt nhất thế gian. Lưỡi cậu  lần lượt liếm hết hàm răng cô, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Tiếp đó, cậu tách hai hàm răng ra, hưởng thụ thành quả thắng lợi đẹp đẽ nhất. Cậu cuốn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, dây dưa thật chặt, say sưa mút vào mãi đến lúc Soo Yeon thiếu dưỡng khí, khó chịu rên lên bất mãn thì mới ngừng lại được, lưu luyến không rời buông cô ra.( trời ạ :gau4: ngủ gì mà kinh thế )

Giờ khắc này, trong mắt Yuri lóe lên sự kiên định.

Cậu hiểu rõ, cô gái này chính là người mình đã thích 

*************

Khi Soo Yeon tỉnh lại đã là buổi tối.

Bà Jung bưng tới một bác cháo loãng vừa cho cô ăn vừa hưng phấn nói:
 
Soo Yeon, bạn con xinh thật đấy.”

Soo Yeon đang ở trên chín tầng mây không hiểu gì:

  “Bạn gì cơ ạ?”

Bà Jung cười nói:

“Cái cô bé tên Tiffany mà con hay nói ấy, hôm nay chính là cô bé chăm sóc con cả ngày, mãi đến lúc mẹ về đấy.”

Soo Yeon trợn to mắt, không thể nào, sao mình không cảm thấy gì hết cơ chứ? Mà quan trọng hơn là, tướng ngủ của cô xấu như vậy, mong rằng cây nấm hường ấy sẽ không nói với ai.Nếu để hắn,tên than củi chết tiệt kia biết thì ccô đứng mong có thể ngốc đầu lên được,nhất là để Dong Wook biết được thì thật là,….Chết mất thôi!

Soo Yeon trùm chăn kín đầu, rên rỉ:

“Mẹ, sao mẹ lại để cậu ấy vào?”

“Có gì phải xấu hổ đều là con gái cả .” Bà Jung vỗ vỗ chăn, cười nói: “Cô bé thật tốt bụng lại xinh xắn con nhất định phải cảm ơn người ta đó .”

  Xấu hổ xong lại nghĩ đến chuyện Dong Wook quan tâm mình nhưng lại hết lần này đến lần khác thất hứa với anh . Vì vậy, nhân lúc bị ốm nghỉ ở nhà tranh thủ đan một cái khăn quàng cổ để tặng cho Dong Wook như lời xin lỗi vậy .

Vốn là muốn lặng lẽ tặng nhưng lúc giữa giờ, Fany lại phát hiện ra nó, ép hỏi Soo Yeon định tặng cho ai. - Soo Yeon hết cách, đành phải nói  cho cô biết.

Sau khi nghe xong, Fany dùng khủy tay huých huých cô, mờ ám hỏi:

“Cậu với Lee Dong Wook đó đã đến đâu rồi mà lại có thể đan cả khăng quàng cho người ta thế ?Hai cậu đã hôn nhau chưa ?”

  “Sao thế được chứ?” Tai cô đỏ hết cả lên: “Cậu thật là…”

  “Vậy còn nắm tay ?” Fany  tiep61 tục nhiều chuyện

  Cô lắc đầu:

  “vẫn còn chưa bắt đầu mà, không biết người ta có thích tớ không nữa.”

  Fany ôm ngực, vẻ mặt cảm động:

Soo Yeon, người con trai tốt như vậy, cậu nhất định phải gả cho cậu ta!, tớ nhìn sơ qua là biết cậu ta cũng rất thích cậu rồi ”

“Cậu nói gì thế hả?” Soo Yeon mặt đỏ như quả cà chua, lấy tay phẩy phẩy hạ nhiệt độ.

  “Đừng xấu hổ mà .” Fany vỗ vỗ vai cô,

 “ à phải rồi Fany ! Cảm ơn cậu chuyện….” chưa kịp nói dứt câu , nụ cười trên mặt Fany bỗng nhiên cứng đờ, chen ngang : “Soo Yeon, cậu có thấy lạnh không?”

Soo Yeon vòng hai tay, hơi run rẩy:

  “Hình như là có.”

Hai người liếc nhau rồi chậm rãi quay đầu lại.

Vừa nhìn một cái, Fany sợ đến mức tóc quăn suýt biến thành thẳng, Soo Yeon đứng bật dậy —Kwon Yuri không biết đã ngồi phía sau hai cô từ bao giờ, toàn thân trên dưới được bao bởi một tầng khí lạnh lẽo nguy hiểm.

“Kwon Yuri , cậu làm gì thế hả?” Soo Yeon lúng túng.
Yuri nhìn Soo Yeon, mắt nheo lại thật chậm thật chậm: “Hoá ra con mèo như cậu lại thích Lee Dong Wook ”

Soo Yeon bị ánh mặt băng giá của cậu làm lạnh run, chỉ có thể lắp bắp nói:

  “À, ừ,vậy thì sao .”

  “Tốt ,”Yuri  mỉm cười, nụ cười lạnh như tuyết rơi trên đỉnh Thiên Sơn: “Tốt lắm.”

Tuy rằng biểu hiện của Yuri hết sức kỳ lạ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu ta thì làm gì có ngày nào mà không kỳ quái cơ chứ?

Vì vậy, Soo Yeon cũng không để chuyện này trong lòng. Đợi đến lúc tan học buổi chiều, đang muốn cầm quà đi tìm Dong Wook thì chủ nhiệm lớp có việc gọi cô, Soo Yeon liền đi lên văn phòng trước.

Sau khi trở về lại thấy Yuri đi ra từ chỗ ngồi của mình. Soo Yeon hỏi:
 
“Cậu đang tìm cái gì à?”

Yuri nâng mí mắt lên, mỉm cười:

“Không có gì.”

Đã quen với sự khác thường của Yuri , Soo Yeon cũng không thèm để ý, sờ sờ đầu, lấy món quà đặt trong ngăn bàn chạy đi tìm Lee Dong Wook . Cô ngượng ngùng đỏ mặt, Soo Yeon dúi quà vào tay anh, thấp giọng nói:

“Không biết cậu có thích không.” Sau đó bỏ chạy.

Thế nhưng, từ hôm đó về sau, Lee Dong Wook không đi tìm cô nữa. Ngay cả có lúc gặp trên hành lang cũng chỉ hơi gật đầu rồi nhanh chóng đi mất.

Soo Yeon uể oải cực kỳ, thực sự không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ khăn quàng cổ đan xấu quá nên Dong Wook ghét mình luôn rồi? Hay là cậu ấy hiểu lầm mình tặng khăn quàng cổ là vì muốn làm bạn gái cậu ấy nên sợ quá nên mới tránh mình như thế ?

Soo Yeon vò đến rối bù cái đầu tóc dài mà không nghĩ ra nổi lấy một nguyên nhân.

P/s mình có nên chia một chương ra làm 2 part không nhỉ , sợ mọi người nhứt mắt vì phải đọc một lúc lắm chữ thế này
Về Đầu Trang Go down
Nấm Lùnz
Member 2
Member 2


Post : 290
Coins : 4733
Thanked : 527
Join date : 20/12/2012
Age : 27

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyThu Aug 29, 2013 10:05 pm

Không cần đâu. Đọc dài dài cho thỏa thíc thôi :)


Cậu có up cái này bên watt k? Cho mình xin link nhé!
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyThu Aug 29, 2013 10:14 pm

uh, mình chỉ mới up bên đây thôi, khi nào có mình sẽ gửi link cho cậu
Về Đầu Trang Go down
snsd_idol
Newbie


Post : 60
Coins : 4283
Thanked : 10
Join date : 04/09/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyFri Aug 30, 2013 12:37 am

Sao k viet luôn ma pai kê lai chi vây au??
Về Đầu Trang Go down
yulsic_step
Newbie


Post : 39
Coins : 4005
Thanked : 25
Join date : 26/06/2013
Age : 25

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyFri Aug 30, 2013 11:28 am

ko cầm chia đâu, để dài đọc mới đã! Mà bạn nhớ cv nhanh nha, mỗi ngày 1 chap chắc đc nhỉ?
Về Đầu Trang Go down
hwang_ha_soak
Member 3
Member 3


Post : 317
Coins : 4030
Thanked : 40
Join date : 21/06/2013

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyFri Aug 30, 2013 12:16 pm

chap hay lắm hay lắm au ơi
nhanh ra chap tiếp theo nha au
hóng chap của au đó
thanks
Về Đầu Trang Go down
P_Seomate
Gold Member 1
Gold Member 1


Post : 825
Coins : 4661
Thanked : 76
Join date : 08/09/2012
Age : 25

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyFri Aug 30, 2013 3:04 pm

fic hay mà au ơi sao không để tên chap 1 , 2 ..... gì đó
             để như vậy người khác mới biết có chap mới đó
Về Đầu Trang Go down
shuryn_love yulsic
Member 3
Member 3


Post : 303
Coins : 4921
Thanked : 222
Join date : 24/07/2012

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptyFri Aug 30, 2013 8:03 pm

@snsd_idol  nó cũng không hẳn là kể lại chỉ là chất xúc tác để bắt đầu câu chuyện thôi và cũng để hiểu nguyên nhân vì sao SooYeon lại ghét Yuri đến thế. Điều quan trọng là chuyện này ko phải mình viết chỉ là cover lại thôi, chuyện sao thì mình viết lại như vậy

@yulsic_step uhm, nêu ko có việc đột xuất thì mình sẽ up mỗi ngày 1 chương

@P_Seomate uhm, mình quên, cảm ơn bạn đã nhắc mình

All cảm ơn mọi người đã comt và ủng hộ sẽ cố gắng hoàn thành sớm



[chương 5]

Đảo mắt một cái, năm thứ hai trung học đã qua đi, quả thật là thời gian trôi nhanh như tên lửa.

Kì nghỉ hè năm nay, thời tiết cực kì nóng bức, ánh mặt trời như thể phải hòa tan mọi vật.

Đại đa số học sinh đều đang ở nhà thưởng thức đồ uống lạnh, nằm điều hòa, ung dung ngủ trưa. Nhưng Soo Yeon thì không thể, cô bị Kwon Yuri bắt đến sân bóng rổ xem đội bóng tập huấn trong kì nghỉ hè.

Soo Yeon thực sự có cảm giác kích động muốn giết người. Thế nhưng, ai bảo cô là trợ lí đội bóng rổ chứ. Thế nên đành phải cố chịu đựng thôi.

Đang ngồi than thở đọc tiểu thuyết thì lại bị bóng ném trúng đầu, cô đau đến nước mắt lưng tròng. Soo Yeon ngẩng đầu nhìn , trước mắt là Yuri vẻ mặt khó chịu:

 “Tôi bảo cậu đến xem tôi huấn luyện chứ không phải đọc tiểu thuyết.”

“Nhưng tớ không thích bóng rổ.” Soo Yeon nhỏ giọng nói.

Yuri nhếch nhếch khóe miệng:

“Bảo cậu đến ngắm người chứ không phải bảo đến xem bóng.”

Thế....thế là có ý gì? Soo Yeon tràn đầy nghi hoặc.

Mà Yuri cũng bất mãn đầy mình. Vừa rồi cậu ở đằng kia cố thể hiện vẻ đẹp hoàn hảo , nào là dẫn bóng rồi lại ghi điểm, chính là muốn cho cô thấy. Kết quả lúc liếc sang lại phát hiện cô nàng này đang cúi đầu đọc tiểu thuyết, chưa từng nhìn mình lấy một cái.

Để đề phòng chuyện này tái diễn, Yuri giật luôn quyển tiểu thuyết trong tay cô. Soo Yeon cuống quít giằng lấy:

“Đây là của tớ mà…”

Nhưng vừa dứt lời, Yuri chỉ dùng một động tác đã xé nó thành hai nửa:

“Tóm lại, mắt chỉ được nhìn tôi thôi, biết chưa?”:gau4: 

Soo Yeon nhìn tiểu thuyết rách nát trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.

Hết cách, cô đành phải ngồi ngoan ngoãn xem bọn họ luyện tập.

Đang lúc chống cằm sắp ngủ gật thì có người đẩy cô. Soo Yeon giật mình một cái, lập tức tỉnh giấc. Nhìn lại, phát hiện hóa ra là hoa hậu giảng đường Park Gyuri cùng với hai người đi theo.

Nói đến cô Gyuri này, thực sự đúng là một đại mỹ nữ. Dáng người ma quỷ ngực cúp D, ngũ quan kiều diễm, mê hoặc tất cả nam sinh.

Nhưng lúc này, Soo Yeon không có tâm trạng thưởng thức khuôn mặt đẹp của cô ta bởi vì ánh mắt mà Park Gyuri nhìn cô lúc này có vẻ cực kì không tốt lành. Vì vậy, Soo Yeon nuốt nước bọt, lo lắng không yên hỏi:

  “Các cậu có chuyện gì không?”

  “Soo Yeon, tôi cảnh cáo cậu, đừng có tiếp cận Yuri nữa!” _Park Gyuri khoanh tay trước ngực, mặt vênh lên  bày ra một tư thế uy hiếp tiêu chuẩn.

  “Vì sao? Chẳng lẽ cậu ta mắc bệnh truyền nhiễm gì à?” Soo Yeon sốt ruột hỏi: “Cậu ta có sao không, bệnh nghiêm trọng lắm à?”

Gân xanh hai bên thái dương nổi lên:

“Cậu ấy không bị bệnh!”

“Thế tức là cậu lo tớ sẽ truyền bệnh cho cậu ta à?” Soo Yeon khẽ nhíu mày: “Nhưng tớ thực sự không có bệnh truyền nhiễm, không tin cậu có thể xem sổ kiểm tra sức khỏe của tớ.”

Park Gyuri suýt nữa thì đứt mạch máu:
 
“Tôi thèm mà quan tâm cậu có bị bệnh truyền nhiễm hay không!”

“Vậy sao cậu không cho tớ lại gần cậu ta?” Soo Yeon thắc mắc.

Park Gyuri thực sự không nhịn nổi nữa, hét lớn:

  “Chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi đang uy hiếp cậu sao? Phim truyền hình hay dùng chiêu này còn gì!”

Soo Yeon ngại ngùng gãi gãi đầu:

“Cái đó à, tớ không xem TV.”

Park Gyuri tức giận đến mức máu nóng bốc cả lên, mãi mới khôi phục lại được vẻ mặt lạnh lùng của đại mỹ nhân:


  “Tóm lại, Kwon Yuri là của tôi, cái đứa không não , mong lép như cậu không được phép đến gần cậu ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Nghe vậy, Soo Yeon không kìm được rùng mình một cái.

Thật đáng sợ, phim truyền hình bây giờ đúng là dễ làm hư trẻ con quá.

 “Còn không mau đi đi!” Park Gyuri trừng mắt lườm cô.

Yếu không địch lại được mạnh, Soo Yeon hết sức hèn nhát thu dọn đồ đạc, ỉu xìu bước đi.

Nhưng vừa mới đi ra khỏi sân bóng rổ thì lại bị Yuri kéo cổ áo, dễ dàng túm về:

  “Bọn họ vừa uy hiếp cậu à?”

Soo Yeon gãi gãi đầu, nói:

“Hình như thế.”

“Lẽ nào cậu cứ chịu khuất phục như thế?” cậu hỏi.

“Nếu không thì chẳng lẽ tớ phải đánh nhau với họ à?” khoát khoát tay: “Tớ còn chưa muốn chết sớm như vậy.”

“Ai nói phải đánh nhau?” Yuri cười nhạt: “Dùng cái miệng cậu là được rồi.”

“Là sao?” cô vẻ mặt ngờ nghệch không hiểu.

  Cậu kề sát vào cô, nói nhỏ vào tai một hồi.

Đuổi được Soo Yeon đi , Park Gyuri vô cùng đắc ý ngồi trên khán đài.

“Gyuri, cậu nghĩ con bé ngốc nghếch kia liệu có chịu nghe lời không?” Nữ sinh ngồi bên trái Park Gyuri hỏi.

Park Gyuri hừ lạnh một tiếng:

  “Cô ta dám không nghe, tớ sẽ khiến cho cô ta phải khóc lóc xin chuyển trường.”

  “Đúng vậy, kẻ đắc tội với Gyuri nhất đinh sẽ không có kết cục tốt đẹp.” Nữ sinh có một hình xăm đầu lâu trên cánh tay ngồi bên phải Park Gyuri vội nịnh hót.

Mấy người đó đang nói chuyện bỗng phát hiện ra Soo Yeon đã quay lại không biết từ lúc nào, đang đứng phía sau bọn họ.

“Tôi thấy phải dạy dỗ cậu một trận rồi.” Park Gyuri đứng dậy, chuẩn bị ra tay.

Soo Yeon hít sâu một hơi rồi lại một hơi nữa nói ra những lời Yuri vừa dạy:

  “Park Gyuri , cái đồ xấu xí này, ngực đã to đến mức sắp chảy xuống dưới nách rồi, mũi thì bẹp như bị thầy thể dục dùng gậy bóng chày đập vào ấy, mắt thì sưng vù như mắt cá vàng, môi thì dày như hai cái dạ dày nướng, chân ngắn đến mức phải mua xe đạp dành cho trẻ em, bụng toàn thịt nhìn cứ như có thai năm tháng, lớn lên nhìn xấu như ma, đứng cùng tôi người ta còn tưởng tôi bị quỷ đến đòi nợ, cậu có tư cách gì mà đến uy hiếp tôi? Nói cho cậu biết, sau này mà còn dám tới gây chuyện với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ diệt sạch cả cậu và tổ tiên khủng long của cậu không cần lí do!”

Mắng xong, Soo Yeon vội vàng hít một hơi thật sâu. Không ổn, sắp không thở nổi nữa rồi, mắng chửi người quả thực còn mệt hơn cả đánh nhau.

Có điều cũng may hiệu quả không tệ, Park Gyuri sau khi nghe xong mắt dần dần ngân ngấn nước, cuối cùng che mặt, khóc oa oa chạy ra ngoài.

Soo Yeon há hốc mồm, một chiêu này của tên đen ấy dạy cho mình thật lợi hại!

“Thế nào? Lợi hại không?” Yuri không biết từ đâu chui ra, nhướng nhướng đôi lông mày đẹp.

“Ừ, ừ, ừ.” Soo Yeon vội vàng gật đầu.

“Lại đây, cầm đồng phục thi đấu đi giặt cho tôi, là cho kĩ, đến trận đấu cuối tuần này thì đưa tới cho tôi.” Yuri đưa bộ đồng phục của mình cho cô.

“Sao lại bắt tớ làm mấy việc này?” Soo Yeon không hiểu nổi.

Yuri hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn cô:


 

“Vì tôi vừa giúp cậu.”

Chứ không phải tại cậu dùng cái bộ mặt lừa tình đi gieo rắc rối lung tung sao! Soo Yeon nói thầm trong lòng nhưng đành chấp nhận số phận cầm bộ đồng phục bóng rổ của cậu
Quên đi, cô đúng là một người có mệnh khổ phải làm nô tì mà.

Cầm bộ đồng phục, Soo Yeon về đến nhà lại thấy người mẹ luôn  bận rộn của mình đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Soo Yeon lo lắng hỏi.

Soo Yeon, con lại đây ngồi trước đi.” Bà Jung vỗ vỗ chỗ sofa bên cạnh.

Soo Yeon làm theo, trong lòng hơi sốt ruột vì nghĩ trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Soo Yeon, con còn nhớ mẹ đã từng nhắc đến bác sĩ Lee Soo Man với con không? ” Bà Jung cụp mắt xuống, mặt hơi ửng đỏ: “Chú ấy, chú ấy hôm nay đã cầu hôn mẹ.”

“Thật ạ?” Soo Yeon vui vẻ thay mẹ cô.

Từ mười năm trước khi cha qua đời, mẹ đã dồn tất cả sức lực vào công việc, chưa từng quan tâm đến bản thân. Bây giờ cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, người làm con gái sao có thể không vui chứ.

“Mẹ, mẹ đồng ý rồi à?” Soo Yeon vội vàng hỏi: “Chú Lee là một Vương lão ngũ kim cương, mẹ nên nắm lấy.”

“Mẹ còn chưa đồng ý.” Bà Jung nhìn con gái, có phần khó xử: “Chú ấy phải sang Mỹ công tác ngay, muốn chúng ta cũng đi cùng, mẹ lo…con không thích.”

Đi Mỹ? Thế chẳng phải là rời khỏi đây ư?

Trong đầu Soo Yeon bỗng nhiên nghỉ đến: Fany , TaeYeon , còn cả…Kwon Yuri tên than củi.

Sau này, sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.

Soo Yeon nếu như con không muốn, mẹ lấp tức đi từ chối chú ấy, không sao đâu.” Bà Jung cười gượng khi nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn của cô con gái

Nhìn mẹ cố gắng giấu đi sự thất vọng trong mắt, Soo Yeon ngay lập tức quyết định, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của mẹ. Vì vậy, cô cười gật đầu:

 “Mẹ, chú Lee là người tốt, lấy chú ấy nhất định rất tốt. Hơn nữa, đi Mỹ cũng chẳng có gì không được cả, vừa lúc con có thể ra nước ngoài thể nghiệm cuộc sống… Mẹ, mau đi đồng ý với người ta đi!”

Bà Jung liên tục gật đầu:

“Ừ, bây giờ mẹ phải đi cho chú ấy một câu trả lời thuyết phục đây.”

Đến lúc mẹ đi rồi, Soo Yeon một mình ngồi trong phòng khách, ngây người một lúc lâu mãi đến khi tiếng chuông điện thoại lôi cô ra khỏi mạch suy nghĩ. Điện thoại không ngờ lại là của Lee Dong Wook gọi nói anh đang chờ cô trước cửa nhà. Cúp điện thoại xong, trong lòng Soo Yeon cảm thấy bất ổn, thực sự không hiểu Dong Wook tìm mình làm gì. Từ lần trước sau khi tặng quà, Dong Wook dần dần xa lánh cô. Tháng trước, Soo Yeon nghe nói anh đi học đại học ở vùng khác, vốn tưởng rằng từ nay về sau cũng sẽ không gặp lại, thực sự không ngờ anh sẽ đến tìm cô vào lúc này.

Lẽ nào, là tới nói rõ? Nghĩ vậy, Soo Yeon lo lắng đến run cả tay, rất nhanh chỉnh trang lại hình tượng của mình cho thật tốt, xuống lầu. Mở rộng cửa, Dong Wook quả nhiên đứng ở trước cửa nhà.

“Cậu vào nhà ngồi đi.” Soo Yeon mời.

Dong Wook lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.

“Thế cậu tìm tớ có chuyện gì à?” Soo Yeon hỏi.

“Tớ muốn trả lại cái này cho cậu.” Lee Dong Wook đưa cho cô một hộp quà, mặt vẫn rất nghiêm túc.

Soo Yeon nhận lấy, phát hiện đó là món quà lúc trước cô tặng anh, thắc mắc:

 “Cậu không thích sao?” Hu hu hu, quả nhiên là ghét mình vì tay nghề kém mà.

Sắc mặt Dong Wook u ám, một lúc lâu sau, rốt cục đau lòng mà nói rằng:

“Tớ cứ tưởng rằng cậu là một người con gái trong sáng, không ngờ… Aizz.”

Thở một tiếng thật dài xong, Lee Dong Wook xoay người không chút lưu luyến bước ra dưới ánh mặt trời nóng đốt người.

Soo Yeon nghi hoặc đầy mình, cô thế nào mà không trong sáng? Mở hộp quà ra, nhìn thấy vật bên trong đó, Soo Yeon lập tức đơ luôn tại chỗ.
Đĩa xxxxx, đó là đĩa xxxxxx! Lại còn là bản xịn nữa!

Sao lại thế? Rõ ràng cái mình tặng là khăn quàng cổ cơ mà? Sao trong nháy mắt lại biến thành đĩa xxxxx?

Thảo nào sau khi nhận quà Lee Dong Wook không thèm để ý tới cô nữa, chẳng trách vừa rồi anh nói cô không trong sáng, hóa ra đều là tại cái này! Soo Yeon ra sức cắn ngón tay, nhớ lại thật kỹ. Lúc ánh mắt lướt qua bộ đồng phục bóng rổ,  cô bừng tỉnh ngộ.

Là Kwon Yuri. Cậu ta thừa dịp mình lên văn phòng đã lén đổi quà.

Thật quá đáng! Máu nóng bốc lên đỉnh đầu, sao có thể bày ra trò đùa quái ác  này làm hủy diệt mối tình đầu vừa chớm nơ của cô chứ! Soo Yeon ngồi trên sô pha, tức giận đến run người, lập tức nảy ra ý muốn tìm cách băm tên tuỷn Củi ấy thành trăm mảnh. Cô muốn lao tới trước mặt Kwon Yuri , cắn hắn, chửi hắn, đạp thật mạnh vào gương mặt lừa tình của hắn một vạn lần.

Nhưng cô đành phải bình tĩnh lại. Đánh, cô đánh không lại. Chửi, cô vừa được lĩnh giáo rồi, càng không có phần thắng. Không được, giao chiến chính diện với cậu ta thì người bị thiệt chỉ có thể là mình thôi.

Ánh mắt Soo Yeon lần thứ hai di chuyển đến trên bộ đồng phục thi đấu, bỗng nhiên mắt chậm rãi, chậm rãi nheo lại đầy gian ta

P/S chọc giận công chúa sẻ có kết cúc rất "TỐT" à nha :gau3: 


Về Đầu Trang Go down
hwang_ha_soak
Member 3
Member 3


Post : 317
Coins : 4030
Thanked : 40
Join date : 21/06/2013

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full EmptySat Aug 31, 2013 5:39 pm

tem
hay lắm au ah
nhanh up chap tiếp theo nhé
ủng hộ au
kì này anh Yul chết chắc với công chúa nhà ta
kakaka
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full   [FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[FanFic - Longfic] Bạn học, chào em | Yulsic | NC - full

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

 Similar topics

-
» [LONGFIC] Người Yêu Sát Thủ | YulSic, TaeNy | [M] [Chương 13.2 Full]
» [FANFIC-ONESHOT] Cao thượng - Yulsic (full)
» [FanFic - One shot] Tình nhân ngốc à~| YulSic (JeYul), JeTi| PG-15| Full
» [FANFIC/LONGFIC] Ảo |YulSic|PG 15+
» [FANFIC-LONGFIC] SOS | Yulsic | PG | [Chap 16]

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AAVN  :: Thư viện :: Fan Fiction-