AAVN

SONE Community
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[PIC][05-08-2017]SNSD trở thành khách mời cho ‘'아는 형님 Knowing Bro” của kênh JTBC Thu Aug 17, 2017 10:35 pm
[PIC][11-08-2017]SNSD trở thành khách mời trên chương trình "Running Man" Wed Aug 16, 2017 7:51 pm
[PIC][27-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Thái Lan để tham gia Concert - "PERSONA in BANGKOK" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:52 pm
[PIC][21-04-2017]Tiffany khởi hành đi LA – Mỹ để tham dự "The 15th Korea Times Music Festival 2017" vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:51 pm
[PIC][24-12-2016]Tiffany tham dự và biểu diễn tại “2016 KBS Entertainment Awards” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:49 pm
[OTHER][12-12-2013]SELCA MỚI CỦA SUNNY Sun Aug 06, 2017 9:47 pm
[PIC][20-07-2017]Sunny trở thành khách mời trên chương trình của kênh SBS - "백종원의 푸드트럭 Baek Jongwon Food Truck" Sun Aug 06, 2017 9:46 pm
[PIC][18-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Đài Loan để biểu diễn tại 3 đêm Concert “PERSONA” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:45 pm
[PIC][12/13/14-05-2017]Hình ảnh mới nhất từ Solo Concert thứ 2 của TaeYeon tại Seoul Sun Aug 06, 2017 9:44 pm
[PIC][18-04-2017]TaeYeon tham dự sự kiện ra mắt dòng "KT Galaxy S8/S8+" tại Gwanghwamun KT Square vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:43 pm
[PIC][03-03-2017]Hình ảnh mới nhất từ chuỗi hoạt động quảng bá cho "MY VOICE" của TaeYeon Sun Aug 06, 2017 9:42 pm
[PIC][22-05-2017]TaeYeon trở về Hàn Quốc vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:41 pm
[PIC][25-03-2017]TaeYeon tham dự buổi Fansign cho dòng mỹ phẩm "Banila Co." vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:40 pm
[OTHER][28-09-2016]TaeYeon trở thành gương mặt đại diện mới của dòng mỹ phẩm "Banila Co" Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany - HyoYeon và SeoHyun tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "PUSHBUTTON" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][16-04-2017]TaeYeon – Sunny – Tiffany – HyoYeon và SooYoung tham dự buổi Fansign cho “G-SHOCK CRAZY TOUGHNESS” vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:38 pm
[PIC][14-07-2017]SNSD khởi hành đi Osaka – Nhật Bản để tham dự “SMTOWN LIVE WORLD TOUR VI IN OSAKA” vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:37 pm
[PIC][13-01-2017]SooYoung tổ chức Buổi hòa nhạc Từ thiện - "Beaming Effect" + Tiffany tham dự với vai trò khách mời vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany và HyoYeon tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "KYE" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][19-06-2017]TaeYeon - Tiffany - HyoYeon và YoonA khởi hành đi Jeju để tham dự "SMTOWN FRIENDS WORKSHOP IN JEJU 2017" vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:34 pm


Share
 

 [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyWed Jul 24, 2013 8:21 pm

Author : Tysicny
 Category : Killing,Scary,Psychological
 Rating : 16 +
 Status : Done
 Couple :Jeti,Yulsic,Yulti

 P/s :Au chắc có nhiều bạn đã đọc phiên bản gốc của truyện này rồi,nhưng au muốn chỉnh sửa lại theo phiên bản Jeti (đã xin phép),bạn nào thấy hứng thú thì ở lại xem không thì au cũng không cấm nếu cảm thấy không bằng phiên bản gốc,tâm huyết của au đấy.Thật lòng xin lỗi nếu ai đang theo dõi The Prison mà bị gián đoạn giữa chừng,với fic mới này au xin hứa sẽ không bỏ fic ( vì đã viết xong tới chap cuối rồi) Coi như đóng góp vào danh mục nhà Jeti thêm một fic để đời =))) (hi vọng)


 Bổ sung thêm là dưới fic này một số tình tiết khác với phiên bản gốc:Chẳng hạn câp I được tính từ lớp 1 đến lớp 6,cấp II từ lớp 7 đến 12,cấp III là từ đại học năm nhất ở mình đến đại học năm 4,các lớp cấp III theo thứ tự là lớp 13,14,15,16 

 


Summary :Ngôi trường tôi đang theo học là một trường tư thục khá nổi tiếng. Có 3 yếu tố chính làm nên tên tuổi của trường. Yếu tố thứ nhất là số lượng họ sinh thành đạt trong tương lai đứng hàng đầu trong nước. Yếu tố thứ hai là diện tích của trường rộng không thể tưởng và yếu tố thứ 3, có hai bức tường ngăn cách giữa 3 cấp I, II và III. Tuy nhiên, không phải mấy bức tường đó làm nên yếu tố thứ 3 này, mà là một ngày nọ, hai bức tường kia đột ngột bị phá vỡ, cấp I, II và III bắt đầu chạm mặt nhau hàng ngày.    





Chap 1

Những bức tường bị phá vỡ



Cuối cùng thì tôi cũng đã đặt chân tới đây, ngôi trường mà bao nhiêu người hằng mong ước được vào. Đây là một học viện tư thục khá nổi tiếng từ rất lâu trước đây cho tới nay. Lý do thứ nhất mà tôi quyết tâm phải thi đậu vào trường này là vì tương lai sau này của tôi. Bố tôi bảo Thủ Tướng của nước tôi đã học ở đây từ hồi mẫu giáo cho tới lúc tốt nghiệp cấp III. Và đương nhiên, ông ấy hết lòng ca ngợi trường học của mình. Lý do thứ hai là vì bề dày lịch sử của gia đình tôi. Từ thời ông cố tôi, mọi thành viên trong gia đình đều theo học trường này, và sau đó, họ đều sống rất tốt đẹp trong suốt quãng đời còn lại. Trừ ba và mẹ tôi, cứ cho là họ ngoại lệ. Không hiểu thế nào mà ba tôi chỉ là một quản lý nhỏ trong một công ty điện máy, còn mẹ tôi chỉ là chủ của một shop thời trang. Mẹ tôi rất thích ngành thiết kế. Tôi cũng yêu những thứ mà mẹ làm ra, chỉ có mọi người là không, cho nên cuộc sống của gia đình tôi cũng chỉ vừa đủ, ý tôi là cả hai người đó thu nhập không nhiều nhưng phải trả số tiền học phí cao ngất ngưỡng trên mây cho tôi vào đây.

Không nói tới chuyện kinh tế gia đình nữa, bây giờ tất cả những gì tôi cần phải làm là cố gắng hết sức lấy học bổng để tiết kiệm cho cả nhà. Học bổng...hai từ này mới nghe đã rất khó khăn, và vớ được nó thì còn khó hơn nhiều, nhiều lắm. Mặc dù khi tôi nói là tôi muốn thi đậu học bổng, mấy đứa anh em họ của tôi cười lăn lộn, nhưng có ai cấm được tôi mơ mộng đâu. Và tôi biết, nếu tôi cố gắng, một ngày nào đó, giấc mơ của tôi sẽ thành sự thật.

- Còn đứng đó làm gì nữa? Vào nhanh đi!

Tôi ngước lên, ông anh họ học lớp 13 đang đứng cạnh tôi. Tôi biết anh ấy không vui vì phải đi tới trường chung với tôi. Mấy người họ hàng của tôi, không một ai nghĩ tôi là đứa thông minh hết, cho nên họ cũng cho rằng tôi sẽ không bao giờ làm nên cái gì ra trò trong ngôi trường này hết.

- Tao đi trước! À, lúc về thì mày tự về đi!

Rồi anh ta quay mặt đi. Tôi biết, nếu không tại bố mẹ tôi nhờ vả dữ quá thì đời nào anh ta chịu xuống nước đi kế bên tôi. Nói sao thì tôi cũng là một con vịt xấu xí đeo hai cái đít chai, y như lời của Qri, cô em họ tôi nói. Tôi bước vào trường. Tất cả khung cảnh chung quanh làm mồm tôi ngoác rộng. Ngôi trường này lớn và đẹp hơn trí tưởng tượng của tôi nhiều. So với ngôi trường trước kia mà tôi từng học...tôi không muốn nghĩ tới. Tôi không muốn so sánh trường cũ của mình với trường mới. Tôi yêu trường cũ của tôi. Tôi yêu tất cả mọi người.

- Đề nghị học sinh cấp II tập trung theo lớp! Nếu các em chưa biết mình thuộc lớp nào, hãy đến xem bảng phân lớp ngay. Các em có 20 phút để tập hợp.

Tiếng ai đó từ loa phóng thanh vang lên. Tôi nhìn quanh quất và cuối cùng cũng nhìn thấy một đám đông đang vây quanh một cái bảng to treo trên tường. Tôi đoán đó là bảng phân lớp. Tôi cố nhón chân lên để có thể nhìn qua mấy cái đầu trước mặt tìm kiếm tên mình. Nhưng với chiều cao 1m60 như tôi thì hơi quá khiêm tốn. Khiêm tốn dành cho một học sinh lớp 10

- Bạn cần giúp đỡ không?

Tôi quay lại, một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc vàng kim mỉm cười với tôi. Tôi ngẩn ngơ. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy ai đẹp như vậy.

- Cậu đang tìm lớp à? Tên cậu là gì?

- Ơ...tôi là Tiffany,Hwang Tiffany.

Cô gái lại cười :

- Cái tên nghe rất hay.

Song, cô gái bước qua mặt tôi, cất giọng nói :

- Xin phiền mọi người một chút.

Không hiểu sao tất cả mọi người đều tránh ra một bên, nhường đường cho cô gái. Cô gái nhìn lên cao, dò tìm một hồi rồi quay sang tôi :

- Bạn sẽ học lớp 10A.

Lớp 10A...đây sẽ là một lớp như thế nào nhỉ?

- Tôi là Jessica Jung.

Jessica chìa bàn tay ra, tôi rụt rè đặt tay mình vào. Tay bạn ấy thật mềm mại.

- Cậu biết lớp mình nằm đâu không?

Tôi nhìn quanh ngơ ngác, rồi lắc đầu. Jessica chỉ tay về phía bên kia :

- Là ở đó. Cậu hãy mau quay về đó đi.

Tôi chạy vội về lớp. Tới chừng nhớ ra mình chưa nói lời cảm ơn, tôi đã không còn thấy Jessica nữa.

Thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi là một người còn khá trẻ. Tôi đoán thầy chừng 25 hay 26 gì thôi. Thầy lại còn rất bảnh trai, cho nên ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã nghe các cô gái chung quanh mình bàn tán về thầy.

- Chào mừng đến với học viện tư thục Soshi.

Tiếng nói của cô hiệu trưởng đã lôi mọi người quay về với buổi lễ khai giảng.

- Như các em đã biết, đây là một ngôi trường có kỉ luật nghiêm ngặt nhằm huấn luyện chúng ta trở thành những người hữu ích trong tương lai. Học viện Soshi có 3 khu vực dành cho các cấp I, II và III được ngăn cách với nhau bởi những bức tường.Thêm một điều là vì trường chúng ta là một ngôi trường đặc biệt nên sự phân chia lớp theo cấp cũng phải rất đặc biệt,cấp I từ lớp 1 đến lớp 6,cấp II là từ lớp 7 đến lớp 12,và cấp III những cô cậu đáng lí phải là sinh viên đại học nếu các em đang học một ngôi trường khác.Trường Soshi tự hào tào đạo học sinh chỉ cần tốt nghịêp 3 cấp có thể có ngay chỗ đứng trên thương trường.Một phần trong những điều cấm kỵ từ xưa tới nay trong nội quy là các em không được phép leo qua các bức tường đó. Về phần còn lại, thầy cô chủ nhiệm sẽ sinh hoạt với các em ở lớp. Bây giờ xin mời đại diện của học sinh, em Jessica Jung lên phát biểu cho ngày đầu năm.

Mọi người im lặng chờ đợi. Tôi cúi xuống buộc lại dây giày.

- Chào mừng sự trở lại của các bạn học sinh cũ và hoan nghênh tất cả các học sinh mới tới Soshi.

Tôi ngóc đầu dậy. Giọng nói đó rất quen thuộc.

- Vậy là kì nghỉ đã qua, chúng ta lại bắt đầu một năm học mới, một cuộc chiến mới. Hy vọng tất cả các bạn trong năm nay sẽ gặt hái được nhiều thành công, xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân. Đồng thời tôi xin gởi lời chúc đến các anh chị khối 12. Cầu mong các anh chị có thể thuận lợi vượt qua kì thi tốt nghiệp với số điểm cao nhất. Đại diện học sinh, tôi là Jessica Jung lớp 10A.

Tôi lặng người. Cô gái đã giúp tôi tìm lớp đang đại diện phát biểu. Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt. Cô gái mỉm cười. Một bắt đầu bình thường và tốt đẹp, cho tới bây giờ.     
 
 

Đối với tôi, ngôi trường này quá mới mẻ. Mặc dù tôi đã biết đến nó từ rất lâu, nhưng những gì tôi biết cũng chỉ là tên trường, địa điểm và thành tích. Những thứ còn lại, tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi tự hỏi phải mất bao lâu thì tôi mới rành hết mọi ngóc nghách trong trường này. À không, không phải trong trường, mà chỉ nói riêng đến khu vực cấp II này thôi. Dù sao thì chúng tôi cũng không được phép vượt qua những bức tường kia.

Tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Như vậy cũng tốt. Ít ra tôi cũng không phải nhìn thấy ông anh họ học lớp 13 bên khu cấp III và cô em họ học lớp 6 bên khu cấp I. Tôi không muốn nhìn thấy họ, vì thế nào tôi cũng sẽ bị chế nhạo. Mặc dù là họ hàng với nhau nhưng chúng tôi nhìn khác một trời một vực. Khác ở chỗ họ giàu có, và họ xinh đẹp nổi bật. Tôi cũng nổi bật, về một phương diện khác - phương diện xấu xí và vụng về, chuyên làm mất mặt họ.

- Vậy tại sao chúng ta lại không được phép đi qua những khu khác? 

Tôi nhìn về phía bên kia, một câu hỏi vừa được đặt ra mà chính tôi cũng đang thắc mắc. Có lẽ người hỏi là một học sinh mới thì phải.

- Thầy không có câu trả lời cho vấn đề này. Còn em nào muốn hỏi gì nữa không?

Không hiểu vì sao cả thầy giáo cũng từ chối một câu hỏi như thế nhỉ? Liệu ngôi trường này có một bí mật gì không?

- Em không muốn ngồi chỗ này!

Tôi lại nhìn sang bên cạnh mình, cô bạn ngồi chung nhăn mặt khó chịu không thích ngồi đây.

- Em cũng thế.

Lại nữa rồi. Tôi thấy mặt mình cũng đâu giống như ma, sao người ta lại ngại ngồi chung với tôi nhỉ? Một bàn có 3 chỗ ngồi, vậy là hai người đã dời đi.

Thầy gật gù :

- Được...vậy có em nào muốn đổi chỗ với hai bạn này không?

Tôi thấy Jessica đứng lên. Cô bạn bên cạnh cậu ấy cũng vậy.

- Vậy thì tụi em sẽ ngồi với cậu ấy.

Sự im lặng bao trùm cả lớp cho tới khi Jessica và cô bạn kia ngồi xuống.Jessica cười dịu dàng với tôi :

- Chúng ta lại gặp nhau rồi. Tiffany à, đây là Kwon Yuri mà tôi đã kể với bạn.

Người có cái tên Yuri nhìn tôi, không nói gì, nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu.

Từ đó trở đi, chúng tôi chơi thân với nhau. Tôi được dịp biết thêm về ngôi trường này qua Jessica và Yuri. Hai bạn ấy học ở đây từ lớp 1 tới giờ. Cũng từ những người xung quanh, tôi biết mình đang có hai người bạn hết sức nổi tiếng. Nghe nói Jessica là học sinh xuất sắc nhất của cấp II trong mọi lĩnh vực, còn Yuri là người vừa mang về cho trường giải nhất toàn quốc môn Judo. 

Hai bạn ấy là người tốt. Tôi lúc nào cũng nghĩ như vậy.Jessica luôn hiền lành dịu dàng, và Yuri thì mạnh mẽ đầy cá tính. Tuy bạn ấy hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ của bạn ấy mà tôi mới thoát khỏi mấy cái chuyện rắc rối ở lớp. Mọi người không thích tôi đi bên cạnh hai bạn ấy.

- Con nhỏ Chung Vô Diệm...

Đó là Nickname mới của tôi ở trường.

- Mày đi bên cạnh Jessica và Yuri chỉ để làm nền thôi. Người ta nói phải có một cọng rơm xấu xì bên cạnh thì người ta mới biết bông hoa hồng kia xinh đẹp tới mức nào mà, đúng không?

Những lúc như vậy, tôi chỉ im lặng không nói gì. Không phải tôi đã chai lỳ trước những câu đó, mà tại vì tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi khóc. Tuy nhiên, tôi vẫn có điểm nổi bật của riêng tôi. Đã 3 tháng liên tiếp kể từ lúc nhập học, tôi luôn đứng thứ nhì trong lớp, chỉ sau Jessica. Có người bảo tôi copy bài ủa Jessica. Tôi không ngại. Vì Jessica đã có lần đứng lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người :

- Nếu như các cậu đã nói như thế, vậy mọi người có gì làm bằng chúng không? Nếu không thì xin đừng tùy tiện làm tổn thương người khác bằng những lời vô căn cứ. Chỉ những người không chịu thừa nhận tài năng của người khác mới đáng xấu hổ thôi. 

Và từ đó về sau, tôi không còn nghe bất cứ ai nói tới việc đó nữa. Jessica giống như một nữ hoàng. Bạn ấy có khả năng ra lệnh cho người khác. Nhưng Jessica chưa bao giờ ra lệnh với tôi. Đã nhiều lần tôi cám ơn Thượng Đế đã mang đến cho tôi hai người bạn như thế này. Tôi cảm thấy mình may mắn.

- Wow...cao lên được 1,65cm à? Tiffany tài ghê!

Đó là kết quả đo chiều cao giờ thể dục hôm nay. Tôi cũng không dám tin là mình cao nhanh như vậy. Nhưng...so với Jessica và Yuri thì tôi chẳng là gì hết. Cũng nhờ Yuri, tôi rất muốn nói như thế với bạn ấy. Trong giờ thể dục, lúc nào Yuri cũng là người la hét bắt tôi phải chạy ngang hàng với bạn ấy nhờ vậy mà tôi mới cao lên được một chút.

- Để chúc mừng chuyện này, cậu có muốn tới dự một bữa tiệc ở nhà tôi không?

Tôi giật mình :

- Hả??? Cao 1m65 đâu cần phải đãi tiệc.

Yuri gõ vào đầu tôi :

- Ngốc! Đương nhiên không phải tôn vinh cái chân ngắn ngủn của cô rồi. Tuần sau sẽ là sinh nhật của Jessica.

Tôi mở to cả mắt và mồm. Yuri nheo mắt :

- Cô bạn à, ngạc nhiên cũng không nên làm bộ mặt khó coi như vậy chứ.

Tôi ngậm miệng lại liền. Jessica nói tiếp :

- Cậu sẽ đến chứ? Đừng lo, tôi cũng đã mời tất cả các bạn ở lớp rồi. Cậu không cần ngại đâu.

Tôi đỏ mặt. Jessica thật dễ thương. Bạn ấy rất biết cách quan tâm tới người khác.

- Uh!

- Hay quá! Vậy 6 giờ tối ngày thứ bảy tuần sau nha.

Tôi gật đầu. 

Gió mang theo cái lạnh của mùa Xuân cuối cùng cũng xuất hiện trong suốt những ngày còn lại. Không khí này thật dễ chịu. Tôi ngã người ra sau thư giãn một chút. Tôi thích trốn trong này những lúc rảnh rỗi.

- Thầy đang nói gì vậy? Em không hiểu.

Tôi nép người đằng sau cái bàn học trong phòng vật lý. Sao tình trạng bây giờ y như tôi đang là một tên trộm nghe lén chuyện của người khác vậy ta? Nhưng đó chẳng phải là Jessica và thầy giáo sao?

- Em còn định vờ ngây thơ tới chừng nào đây? 

Hai người này đang nói về cái gì thế nhỉ?

- Em chỉ làm những chuyện mà em muốn làm. Không phải anh định xen vào chứ?

Cách xưng hô của Jessica với thầy giáo đã thay đổi. Quan hệ của hai người này...

- Đừng tiếp tục làm hại người khác nữa. Tha cho Tiffany đi.

Tôi giật mình. Chuyện này có liên quan tới tôi?

- Những chuyện em làm, không cần anh quan tâm. Nếu như có giỏi...

Jessica tiến lại sát bên thầy. Bạn ấy vẫn cười như mọi khi, nhưng lần này, không còn là một Jessica dịu hiền mà tôi quen nữa :

- Thì hãy thử ngăn em đi.

Môi Jessica và thầy chạm vào nhau. Thầy giáo không có vẻ gì phản đối chuyện này. Họ đã hôn nhau say đắm. Thầy giáo vòng tay ôm lấy cô bạn thân của tôi. Tôi chết lặng sau cái bàn thí nghiệm. Chuyện này là sao?         


Được sửa bởi tysicny062 ngày Sat Aug 03, 2013 8:29 pm; sửa lần 7.
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyWed Jul 24, 2013 8:26 pm

Chap 2
Từ sau phát hiện đáng ngờ đó, tôi hay để ý đến Jessica. Thỉnh thoảng, tôi lại quay sang nhìn bạn ấy để xem hôm nay bạn ấy có gì thay đổi so với mọi hôm hay không. Tôi cũng không biết mình đang mong đợi được nhìn thấy gì từ người con gái xinh đẹp này. Có lẽ là vẻ mặt hết sức bất bình thường như hôm rồi trong phòng vật lý.

- Cậu đang nghĩ gì vậy, Tiffany?

- Phòng vật lý.

- Gì cơ?

Tôi giật mình. Trong một lúc vô ý, tôi đã trả lời với Tiffany như vậy. Tôi vội quay đi.

- À, ý tôi là...không biết khi nào mình mới được vào học ở phòng vật lý.

Jessica phì cười :

- Cậu không sao chứ? Lúc nãy cô có nói là ngày mai chúng ta sẽ xuống đó rồi mà. Còn nữa, bây giờ đang là giờ toán, không phải giờ lý.

Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt Jessica. Cảm giác có một chút khó chịu. Có phải vì tôi đã biết bạn ấy không phải lúc nào cũng như thế này, và đây không phải là con người thật của Jessica?

- Jessie!

- Gì?

- Ờ...không gì. Tôi nghĩ là tôi không thể đi dự sinh nhật của cậu được.

Jessiac sững người, rồi tự nhiên những giọt nước mắt rơi xuống. Tôi trở nên lúng túng :

- Jessie...đừng khóc...

Thầy dạy toán, oái oăm thay lại chính là thầy chủ nhiệm của chúng tôi đã có mặt ngay lúc đó.

- Chuyện gì vậy?

Tôi băn khoăn không biết phải giải thích như thế nào thì Yuri đã lên tiếng :

- Jessica bị đau mắt. Thầy cho phép tụi em đưa bạn ấy xuống phòng y tế được không?

Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt thầy, nó làm tôi nhớ đến cảnh hai người hôn nhau hôm đó. Tôi nhìn đi chỗ khác.

- Được...các em cứ đi.

Nhờ vậy mà tôi và Yuri mới có cớ đi ra ngoài với Jessica. Vừa khuất sau dãy lớp học, Yuri đã quay sang hỏi tôi :

- Chuyện gì vậy?

- Tôi... - Tôi nói không nên lời. Chẳng lẽ đây là lỗi của tôi sao?

Bất ngờ, Jessica ôm chầm lấy tôi :

- Mình xin lỗi...nếu như Jessie đã làm gì để cậu giận thì Jessie xin lỗi. Làm ơn...đừng ghét tôi.

Yuri hình như đã hiểu ra vấn đề, cho nên để cho hai chúng tôi nói chuyện với nhau.

- Vậy hai người cứ ở đây đi. Tôi đi mua nước!

Yuri đi rồi, tôi mới lấy hết can đảm để nói ra mọi chuyện :

- Jessie nè.

- Gì?

Nhưng nếu tim tôi cứ tiếp tục nhảy rock trong lồng ngực như vầy thì tới chừng nào tôi mới nói xong đây.

- Cậu có thể buông mình ra được không?

Jessica nằn nì :

- Không...trừ khi cậu chịu tới dự sinh nhật của tôi thì thôi.

Tôi ghét cảm giác này. Tôi ghét nhìn thấy một Jessica giả dối. Tôi đã từng rất tin tưởng bạn ấy, và xem bạn ấy như một người bạn tốt nhất trên đời.

- Cậu còn định vờ ngây thơ tới chừng nào đây?

Trong một chốc, tôi bất chợt nhận ra là mình đã hỏi y như thầy giáo hôm đó trong phòng lý. Và Jessica sẽ trả lời tôi như thế nào đây?

Jessica rời khỏi người tôi, những giọt nước mắt đã ngừng rơi. Tôi hỏi tiếp :

- Tôi là cái gì trong trò chơi này?

- Cậu đang nói gì vậy?

- Tôi đang nói chuyện với một Jessie khác. Tôi đang nói chuyện với con người thật của cậu. Xin lỗi, nhưng những gì xảy ra trong phòng vật lý giữa cậu và thầy giáo, tôi đã nhìn thấy hết.-Có một thứ gì đấy nhói lên trong ngực tôi,nhưng tôi không quan tâm,thứ tôi cần bây giờ là câu trả lời của Jessie

Mặc kệ cho những rắc rối sẽ xãy ra với tôi. Tôi nói ra chỉ vì tôi đã từng tin cậu ấy. Và tôi xem Jessie như một người bạn thật sự.

- Bạn là bạn, không là trò chơi gì hết.

Đó có phải là một câu trả lời mà tôi kỳ vọng hay không?

- Ngoại trừ mối quan hệ giữa tôi và thầy giáo, còn lại những gì mà chúng ta đã có với nhau trong suốt khoàng thời gian qua là thật.

Liệu tôi có nên tin cậu ấy hay không?

- Tôi muốn chúng ta mãi như thế này, ở cạnh bên nhau.

Lúc tôi định thần lại thì gương mặt Jessica đã ở sát bên tôi. Đôi mắt bạn ấy như có một sức hút rất mãnh liệt lôi tuột tôi vào đó.Tim tôi bắt đầu nhảy bưng bưng thiếu điều là tuột khỏi lồng ngực ngay

- Đừng nhớ đến những gì xảy ra hôm đó nữa. Hãy xem đó như một giấc mơ và quên nó đi.

Chỉ như vậy thôi. Jessica chỉ nói như vậy thôi nhưng tôi đã cho qua tất cả những chuyện đó. Mãi tới sau này, khi ngẫm nghĩ lại, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế. Tôi cũng có một chút hối tiếc vì đã không làm gì đó để ngăn Jessica lại.

Và bây giờ thì tôi đang đứng trên một chiếc du thuyền. Có ai tin được là sinh nhật của một cô gái 16 tuổi lại được tổ chức trên du thuyền chứ? Nếu biết thế, ngay từ đầu tôi đã không đi dự sinh nhật cậu ấy. So với những người khác, tôi ăn mặc thật buồn cười. Ai đời lại mặc jeans tới đây chứ?

- Fany!

Tôi lần theo tiếng gọi để thấy Jessica và Yuri. Hai người họ y như những người lớn. Yuri lắc đầu :

- Sao lại mặc như thế này?

Trong khi Jessica mỉm cười :

- Dễ thương lắm. Cậu đi với tôi một chút được không?

Tôi đi với Jessica. Chúng tôi xuống khoang dưới. Cậu ấy đẩy tôi vào một căn phòng, khóa chặt cửa. Tôi cảm thấy sợ hãi. Có khi nào Jessica thay đổi ý định...nhớ hình như trong mấy bộ phim Tàu hay có cảnh này lắm. Cách duy nhất để giữ bí mật chính là người biết nên chết đi. Vậy thì...

- Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau.

Hôm bữa nói chuyện với Jessica, tôi đã hy vọng cậu ấy dùng giọng điệu này với tôi. Nhưng không phải hôm nay. Nhất là tôi không biết phải kêu cứu như thế nào. Jessica đặt tay lên mặt tôi.

- Cậu đã biết bí mật của tôi rồi.

Tôi rùng mình. Chết...phải làm sao đây?

- Vậy thì hôm nay cậu không thể thoát được.

Tôi nhắm chặt mắt lại. Tôi cảm thấy có thứ gì đó vừa được lấy ra từ trên mặt mình. Tôi mở mắt,Jessica đang cầm mắt kính của tôi :

- Tôi cũng đã tìm ra bí mật của cậu. Mắt Fany không bị gì hết.

Tôi dở khóc dở cười trước tình huống này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Jessica đột ngột quay lại :

- Vậy Tiffany phải trở thành người nổi bật nhất đêm nay! Bù lại hôm đó dám rình lén người ta tâm sự.

Vừa dứt lời, tôi đã bị mấy cánh tay kéo ra sau. Lúc này, tôi mới biết trong phòng không chỉ có riêng hai chúng tôi, mà còn 3 cô gái khác nữa. Họ vây lấy tôi.Jessica vô tư quay đi :

- Nhiệm vụ của các chị là biến cô ấy thành một công chúa trong đêm nay.

Rồi mặc kệ tôi la hét phản đối, Jessica bỏ lại tôi sau lưng đi ra ngoài.           

 
Gió đêm lùa vào mặt, rồi trườn qua cổ tôi mang lại cảm giác nhột nhạt làm vai tôi run lên một thoáng. Cũng có thể vì tôi cảm thấy hơi lạnh một chút. Hơi lạnh...nhưng tôi thà cảm thấy lạnh hơn nữa, chứ nếu mọi người cứ nhìn tôi như thế này thì càng làm tôi khó chịu hơn nữa.

Tôi biết tại sao mọi người nhìn mình. Hồi nãy soi mình trong gương, chính tôi cũng không nhận ra tôi nữa. Ba chị gái kia đã làm tóc tôi gợn sóng như thế này, lại còn đánh phấn và bôi son nữa. Họ bảo màu son Cánh Sen rất hợp với tôi, phấn cũng không nên dùng nhiều, và còn...lúc nãy nhìn họ hăng hái như vậy, tôi đã có cảm giác bất ổn. Đúng như tôi dự đoán.

- Đi với tôi.

Yuri xuất hiện từ phía sau cầm lấy tay tôi. Tôi chỉ đi theo sự chỉ dẫn của bạn ấy, tránh xa cái nhìn của mọi người. Chúng tôi đến chỗ của Jessica. Cậu ấy mỉm cười với tôi :

- Đẹp lắm!Quả là tôi không nhìn lầm,dưới lớp vỏ bọc của vịt con là một thiên nga ẩn mình,có lẽ cậu không biết cậu sẵn rất đẹp rồi nhỉ,Fany-Mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng hai tai nóng ran - Tôi cũng có mắt chọn quần áo lắm, đúng không?

Tôi nhìn lại bộ váy mà mình đang mặc : màu hồng nhạt dài tới gót chân, phần cổ hở rộng để lộ đôi bờ vai mỏng manh. Nó quả thật là rất đẹp.

- Thôi...tôi đi thay đồ trước.

Jessica ngăn lại :

- Sao lại thay ra? Cậu không thích mặc như thế này à?

Tôi cúi mặt. Không phải là tôi không thích. Tôi thích lắm chứ. Từ đó tới giờ, tôi chưa từng được mặc như thế này lần nào. Cảm nhận của mũi chân khi chạm vào chất liệu vải mềm mại như thế này thật tuyệt. Nhưng nó không giống với tôi. Hoặc là tôi không xứng đáng mặc nó.

Trong khi tôi còn đang bận suy nghĩ thì một bàn tay đã xoa đầu tôi :

- Cứ như vậy đi! Trông rất dễ thương.

Tôi ngước lên, kịp nhìn thấy qua ánh đèn vàng mờ ảo là đôi má ửng đỏ của Yuri. Tôi đột nhiên phì cười. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bạn ấy khen ai dễ thương hết. Có lẽ tôi là người đầu tiên cũng không chừng. Nhưng lúc bạn ấy ngượng, trông đáng yêu lắm.

- Chúng ta khiêu vũ đi!

Jessica chìa tay ra. Tôi tròn mắt ngạc nhiên :

- Hai chúng ta à? Nhưng mà...

- Đi đi! - Yuri lần nữa đẩy tôi ra - Ai nói là con gái thì không thể nhảy với nhau nào?

Vậy là tôi đi ra chính giữa với Jessica. Bạn ấy tỏ ra khá điệu nghệ trong những bước nhảy đầu tiên, và trở thành người hướng dẫn của tôi trong suốt khoảng thời gian còn lại. Có một lúc, Jessica đột nhiên kéo tôi sát vào người bạn ấy, vai chúng tôi chạm nhau, tôi nghe tiếng Jessica thì thầm sau vai mình :

- Đẹp lắm!

 
Tôi trở nên lúng túng xém chút nữa giẫm phải chân Jessica

Rồi chúng tôi lại tách ra nhau. Jessica ngừng lại, với tay chạm vào tóc tôi:

- Fany giống như một nàng công chúa vậy.

Tôi im lặng. Tôi cũng không biết phải nói gì nữa. Tôi nghĩ, nếu như có là một công chúa, tôi chắc chắn phải là công chúa lọ lem trong câu chuyện cổ tích. Vậy thì Jessica chắc là bà tiên rồi. Vì phép màu này là do bạn ấy ban cho tôi.

- Công Chúa...

Trước khi tôi biết chuyện gì đang xảy ra thì thêm một lần nữa, tôi trở thành tiêu điểm của mọi cái nhìn. Jessica vừa cúi xuống hôn vào đuôi tóc tôi. Như vậy...là sao?

Và sau đó, Jessica đi với thầy giáo suốt. Tôi ngồi một mình trong góc bàn nhìn theo bạn ấy. Nhiều lúc tôi cũng không biết Jessica đang nghĩ gì nữa. Bạn ấy có nhiều hành động làm cho tôi bất ngờ lắm.

- Còn đang nghĩ tới hành động kì quái của Jessica lúc nãy à?

- Uh! Hả???

Tôi giật mình nhìn qua bên cạnh mình. Yurri ngồi đó từ hồi nào nhỉ? Đã hai lần, tôi phát hiện mình hay trả lời một cách vô thức. Lần thứ nhất là "Phòng vật lý" với Jessca, còn lần thứ hai là...

- Tôi hiểu cảm nhận của Fany.

Tôi giật mình lần thứ hai. Yuri nhíu mày :

- Gì vậy?

Tôi cười gượng :

- À không...chỉ tại Yuri bất ngờ gọi tên tôi.

- Vậy ra từ trước tới giờ, tôi chưa từng gọi tên bạn à?

Tôi gật đầu. Yuri quay mặt đi :

- Vậy thì bây giờ gọi.

Tôi phì cười. Hôm nay Yuri quả thật rất lạ.

- Gì nữa? Có gì đáng cười sao?

Tôi mím môi, cố gắng ngưng cười :

- Vì Yuri...hôm nay rất đáng yêu.

Cái gì cũng xảy ra lần thứ hai trong đêm nay, ý tôi là lần thứ hai, Yuri đỏ mặt. Và tôi mỉm cười với bạn ấy. Tôi không hề biết là lúc đó, có một người đang nhìn hai chúng tôi.           

 
 
 
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyWed Jul 24, 2013 8:32 pm

 
 
Chap 3
 
Bữa tiệc đêm qua sẽ là điều đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời tôi. Vì đó là lần đầu tiên được hóa phép thành một công chúa xinh đẹp y như trong các câu chuyện cổ tích. Lần đầu tiên tôi được dự một buổi dạ vũ thật sự. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Yuri đỏ mặt. 

Tuy nhiên, phép màu rồi cũng nên chấm dứt. Tôi không thể sống trong thế giới mộng tưởng như vậy mãi được.

- Chung Vô Diệm...ừ...tối qua...

Bây giờ là lúc quay lại với những ánh mắt dõi theo từng bước chân tôi đi qua. Jessica thiệt là kỳ. Tôi chỉ có mỗi cặp kính đó mà bạn ấy cũng lấy mất. Còn cái đầu tóc này nữa. Nó cứ quăn như vậy mãi sao? Phép màu hình như chưa tiêu tan hoàn toàn thì phải.

- Fany!

Jessica vẫy tay chào tôi. Đi bên cạnh bạn ấy vẫn là Yuri như mọi khi. Jessica hân hoan :

- Hay quá...vậy là từ sau đêm qua tới giờ, bạn đã thay đổi hoàn toàn.

Tôi xụi lơ :

- Trả kính cho tôi đi...

- Không! Nhưng tại sao bạn lại phải mang kính? Mắt bạn có bị gì đâu.

Chẳng lẽ tôi với nói toạc ra là tôi muốn mình trông thông minh một chút à? Tôi đã từng nói, so với họ hàng của tôi thì tôi là đứa tệ nhất. Sở dĩ tôi thắt hai bím tóc và mang kính chính là vì tôi muốn mình trông đỡ ngốc một chút.

Jessica tháo luôn hai sợi dây buộc tóc của tôi ra. 

- Coi như đây là mệnh lệnh. Bạn không được hành tóc của mình nữa. Hãy để nó cho mọi người thấy nó đẹp tới mức nào.

Tóc chạm vào lưng tôi. Jessica cười dịu dàng :

- Bạn rõ ràng là một cô gái vô cùng xinh đẹp,không thua kém tôi, sao lại tự che giấu điều đó chứ? 

Tôi nhìn xuống dưới chân mình. Jessica dùng một sợi ruy-băng màu hồng có dòng chữ "Princess" buộc đằng sau tóc tôi. Bạn ấy nói :

- Princess! Từ nay trở đi, bạn sẽ là công chúa.

Tôi đã từng nói, Jessica có khả năng ra lệnh cho người khác. Không biết bằng cách nào, nhưng bạn ấy có thể. Tuy nhiên, bạn ấy chưa bao giờ ra lệnh tôi làm cái gì hết. Ồ không, bạn ấy vừa mới đó thôi. Tôi không bao giờ thắt hai bím và đeo kính nữa. Kể cả nghĩ, tôi cũng không hề nghĩ tới việc sẽ quay về với con người trước kia của mình. Theo như những gì bạn ấy vừa nói trên kia, từ đó về sau, mọi người gọi tôi là Princess, không phải là Chung Vô Diệm nữa. Có ai thấy chuyện này lạ hay không?

Chúng tôi trở thành một nhóm nổi nhất cấp II. Tôi không còn cảm thấy tủi thân khi đi bên cạnh Yuri và Jessica. Tôi bây giờ ngang hàng với họ, tôi nghĩ. Hàng ngày, ba chúng tôi luôn phải bỏ thời gian ra dọn dẹp hộc bàn. Chúng lúc nào cũng đầy những lá thư và quà tặng. Có lần tôi muốn mở thử một trong những là thư đó nhưng Yuri đã ngăn lại. Bạn ấy nói trong đó viết toàn những thứ nhảm nhí. Jessica bảo tôi cứ xem, và chúng tức cười thật. Nhưng khi biết có nhiều người hâm mộ mình như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy vui vui.

Tôi ước mọi chuyện cứ như thế này mãi mãi.

Tới một ngày nọ, khi học kì II vừa mới bắt đầu, sự trở về của một người đã phá vỡ giấc mơ ngọt ngào của tôi.

Sau kì nghỉ Tết, chúng tôi quay lại trường cho hoc kì II. Ngay ngày đầu năm, một cuộc sinh hoạt toàn cấp II đã diễn ra. Đứng trong hàng ngũ của lớp, tôi hỏi nhỏ Yuri :

- Jessie không đi học thiệt hả?

Yuri nhằn tôi :

- Cậu hỏi câu đó bao nhiêu lần rồi? Tôi đã nói là Jessica bị bệnh phải nằm nhà mà.

Tôi im lặng. Được một hồi, tôi lại lên tiếng trước :

- Ra về chúng ta tới nhà thăm cậu ấy được không?

Tôi tự cho đó là một đề nghị hay. Vì tôi chưa lần nào tới nhà Jessica và Yuri hết. Tôi tò mò muốn biết nhà của các bạn ấy như thế nào. Đương nhiên là sau đó, tôi cũng sẽ đưa hai bạn ấy tới nhà mình.

- Không cần...

Tôi quay sang Yuri :

- Sao vậy?


Yuri vẫn lạnh lùng như mọi khi :

- Chỉ làm phiền bạn ấy nghỉ ngơi. Để mình tôi lo chuyện này được rồi.

Tôi lắc đầu ngoầy ngoậy. Yuri lúc nào cũng thế hết.

- Chào mừng quay lại trường học.

Cô Hiệu Trưởng vừa lên tiếng. Chúng tôi im lặng lắng nghe.

- Chúc các em có một học kì mới nhiều thú vị. Tôi tuyên bố từ chức từ bây giờ vì Hiệu Trưởng chính thức đã quay về. Nếu các em là học sinh cũ thì đã biết chuyện tôi chỉ là Hiệu Trưởng tạm thời mà thôi. Bây giờ thầy hiệu Trưởng chính thức đã quay về, cho nên...

Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàn bước ra nhe răng cười với chúng tôi. Bên dưới có tiếng xôn xao. Ông ta nói :

- Chào các em học sinh thân thương! Sau nhiều năm đi vòng quanh thế giới, thu nhập thêm kinh nghiệm để xây dựng học viện Soshi thêm hoàn thiện và đỡ nhàm chán hơn. Hôm nay tôi đã trở lại.

Im lặng kéo dài. Thầy nói tiếp :

- Các em có muốn biết tôi đã làm gì trong suốt khoảng thời gian qua không? Thú vị lắm! Tôi sang Trung Quốc vật lộn với...Gấu Trúc, tới Amazon đánh nhau với Voi và Sư Tử, ghé Mexico chơi đấu bò và...

- Thầy hiệu trưởng... - Cô hiệu trưởng đã xen vào. 

Ông thầy gãi đầu :

- Oh, Sorry...tại tôi quá trớn quá. Thôi được! Tôi có một quyết định mới cho Soshi và tất cả các em ở đây. Như các em đã biết. Từ rất nhiều năm qua, trường Soshi được chia làm 3 phân khu, ngăn cách với nhau bởi những bức tường. Tôi cho rằng cái ý tưởng chết bằm kia quá ngu ngốc.

- Thưa thầy... - Cô lại gằn giọng. 

- I know...Sorry again. Ý tôi là, tôi quyết định phá vỡ sự ngăn cách của các cấp bằng cách phá vỡ những bức tường.

Tiếng xì xào nổ ra mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi nhìn sang Yuri :

- Vậy...vậy là sao?

Nhưng đáp lại tôi chỉ có sự im lặng.           

 
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tuyên bố phá vỡ những bức tường của thầy hiệu trưởng được đưa ra. Tôi cũng đã nhức đầu mấy bữa nay khi nghĩ tới chuyện chạm mặt với ông anh họ cấp III và cô em họ cấp I. Rồi đây mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Tôi quả thật không hy vọng được gặp họ chút nào. Nhưng chuyện này cũng thật quái lạ. Hình như tôi chưa bao giờ hiểu hết về ngôi trường này. Ý tôi là tại sao lại có rất nhiều người phản đối chuyện sát nhập 3 cấp. Chuyện 3 cấp học chung với nhau không phải là mới mẻ với một số trường học hiện nay, vậy thì cứ xem như Thiên Vũ là ngoại lệ. Theo như tôi được biết, nhờ vào cuộc bàn tán sôi nổi trong trường mấy ngày qua, tính hết toàn bộ số học sinh của 3 cấp thì có 80% không đồng ý chuyện này, 15% không có ý kiến và 5% đồng ý. Thế nhưng thầy hiệu trưởng không có vẻ gì cho thấy là đang suy nghĩ lại quyết định của mình cả.

Nhìn sang bên cạnh. Cái bàn này hôm nay sao rộng một cách lạ thường. À, vì chỉ có mình tôi ngồi thôi. Không hiểu làm thế nào mà cả Yuri cũng vắng bóng nốt từ sau cái lệnh kỳ quá của thầy hiệu trưởng. Ngay lúc mà tôi muốn nói chuyện với họ. Nhưng tệ nhất là tôi không biết liên lạc với cả hai người họ bằng cách nào. Nghĩ đến đó, tôi khẽ buông một tiếng thở dài.

- Princess!

Tôi nhìn lên. Một nhóm người chạy vào :

- Không ổn rồi. Bạn mau ra đây đi.

Tôi đứng dậy đi theo họ. Có mấy người đang làm việc với những bức tường. Một người trong nhóm tỏ ra lo lắng :

- Hình như họ định phá vỡ những bức tường thật đó. Vậy chúng ta phải làm sao đây? 

Tôi cắn nhẹ môi mình.Tôi cũng đang rất bối rối, không kém gì họ. 

- Nếu như đây đã là quyết định của thầy hiệu trưởng thì tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Hãy cứ để mọi chuyện đi theo hướng của nó.

Ngay khi tôi vừa dứt lời, bức tường ngã xuống. Ở bên kia cũng có rất đông người đang đứng y như chúng tôi. Cả hai bên nhìn nhau trong im lặng. Lần đầu tiên, chúng tôi chạm mặt với những người cao lớn mặc đồng phục màu vàng. Họ nhìn chúng tôi bằng một vẻ mặt hết sức kiêu kì. Cũng cùng thời điểm đó, một đám học sinh cấp 1 chạy quanh chúng tôi. Tôi nhìn ra sau, có vẻ như bức tường thứ hai cũng đã bị phá vỡ...

Cuối cùng thì chuyện này cũng đã xảy ra. Tôi nghĩ bản thân mình nên đương đầu với những rắc rối sau này hơn là cứ tiếp tục tìm cách trốn tránh nó. 

Ngày đầu tiên sau khi những bức tường bị phá vỡ.

Tôi đi một mình trong công viên trường. Nơi này hình như thuộc địa phận cấp I thì phải. Mặc kệ nó nằm đâu. Điều quan trọng là nó yên tĩnh để cho tôi suy nghĩ. 

Tôi ngồi xuống. Chỗ này thật yên lành. Khu công viên bên cấp II cũng rộng, nhưng chắc không đẹp như bên này. Tôi hít một hơi thật sâu. Lâu rồi tôi không ngồi như vậy một mình. Có lẽ tôi đã quen với việc có Jessica và Yuri bên cạnh.

- Cảnh cáo mày! Không được tới đây nữa. Bây giờ nó thuộc về khu cấp III.

Tôi đứng dậy nhìn quanh, và thấy một học sinh cấp III đang nắm tóc một cô nhóc nhỏ xíu. Tôi đoán cô bé là học sinh lớp 1. 

- Dừng lại! Anh đang làm cái gì vậy?

Hắn dừng lại, chuyển cái nhìn sang tôi.

- Mày là học sinh cấp II à?

Sự khác biệt giữa các cấp chính là màu sắc và thiết kế của các bộ đồng phục. Đồng phục cấp I màu xanh biển, cấp II màu xanh lá cây và cấp III là màu vàng. Tôi nhíu mày :

- Học sinh cấp nào không quan trọng. Cái đáng để quan tâm chính là biểu hiện của anh bây giờ. Anh đang bắt nạt trẻ con à?

- Liên quan gì mày?

Tôi nắm tay cô bé kéo ra sau lưng mình.

- Vì tôi cảm thấy như vậy là không đúng.

- Mày...đồ nhiều chuyện.

Tôi nhìn thấy cánh tay đó giơ lên. Theo phản xạ, tôi nhắm nghiền mắt lại. Nhưng chờ một hồi vẫn không có chuyện gì xảy ra, tôi lại mở mắt ra. Gã con trai đó đang đứng yên tại chỗ. Hắn nhìn cái gì sau lưng tôi vậy?

- Ông anh đang định làm gì Princess của chúng tôi vậy?

Giọng nói đó làm tôi vui mừng. Tôi quay ra sau. Jessica và Yuri cùng rất đông học sinh cấp II đã có mặt kịp thời.

- Tụi bây...cút về chỗ của tụi bây! 

Jessica cười :

- Cái đó hình như không thuộc phạm vi quyết định của anh. Phải hỏi em bé này đã.

Cô nhóc lớp 1 chỉ tay vào mặt hắn :

- Hãy ra khỏi khu vực cấp I.

Jessica cười tít mắt :

- Thấy chưa...bây giờ người phải đi hình như không phải chúng tôi.

Bất đắc dĩ, hắn quay mặt đi. Nhưng chừng vài bước, hắn đột ngột quay lại tấn công tôi :

- Con nhỏ láu cá!

Ngay khi đó thì Yuri đã nhanh nhẹn tiến ra phía trước và vật anh ta xuống đất. Giờ tôi đã hiểu tại sao bạn ấy lại giành được giải nhất Judo toàn quốc. Đúng là một đại cao thủ. Yuri gằn giọng :

- Đã bảo là đừng có đụng vào công chúa của chúng tôi rồi mà. Ông anh đang cố ý gây chiến với cấp II phải không?

Jessica cúi xuống :

- Cấp III là như vậy à? Thú vị lắm...hãy gởi cái này cho người đứng đầu cấp III giúp tôi nhé.

Jessica dán vào trán anh ta một mảnh giấy màu xanh lá cây có dòng chữ "Queen". Tôi chưa từng thấy cái đó bao giờ.

Đợi mọi chuyện trở lại yên ổn bình thường. Tôi hớn hở :

- Cuối cùng hai người cũng chịu tới trường.

Jessica mỉm cười :

- Xin lỗi Fany, tụi này để cậu một mình. Nhưng hình như có rất nhiều chuyện xảy ra trong lúc tôi không có ở đây thì phải.

- Ờ...là vụ mấy bức tường...

Cô bé con kéo tay tôi :


 

- Princess...

Tôi nhìn xuống. Hôn nhẹ lên trán cô bé :

- Lần sau phải cẩn thận một chút đó, biết không?

- Dạ! Cám ơn chị, Princess.

Tôi vẫy tay theo bóng cô bé. Trẻ con thật dễ thương.

- Chúng ta quay về khu cấp II thôi. Sắp vào học rồi.

- Uh!

Ba chúng tôi lại đi bên nhau. Không hiểu sao lúc có Jessica và Yuri bên cạnh, tôi lại cảm thấy yên tâm một cách lạ thường. Tôi có rất nhiều, rất nhiều chuyện để kể với hai bạn ấy, ít ra là trong lúc này. Cho nên tôi không có tâm trí nghĩ về những người họ hàng nữa.

Vẫn không biết rắc rối còn ở phía trước, lúc tôi biết được ý nghĩa của "Princess"

 
 
 
 
 

P/s: Nói chung là đền bù cho việc bỏ lỡ The Prison giữa chừng mình post 3 chap trong một đêm,=)) mình xin hứa là sẽ không dở fic này nữa đường nữa đâu
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyThu Jul 25, 2013 11:11 am

 
Chap 4


Khi tôi hỏi về ý nghĩa của mảnh giấy mà Jessica đã dán giữa trán ông anh cấp III kia, Yuri đã nhìn tôi bằng con mắt hết sức khó chịu. Cái đó chính là biểu hiện của bạn ấy mỗi lần phải giải thích một cái gì đó mà tất cả mọi người đều đã biết, chỉ trừ tôi. Tôi cũng tự cho là mình ngu. Không hiểu sao nhiều lúc tôi lại hỏi nhiều câu ngớ ngẩn như thế. Ví dụ như :

- Vậy "Queen" có nghĩa là gì?

Đương nhiên, người cốc vào đầu tôi đầu tiên chính là Yuri :

- Tiếng anh của cô tệ tới mức đó sao?

Chỉ duy nhất Jessica là lúc nào cũng có đủ kiên nhẫn để tỏ ra dịu dàng với tôi.

- Fany không biết cũng là chuyện thường. Cũng lâu rồi tôi không dùng tới mấy thứ đó. Nếu bây giờ mà hỏi các học sinh mới như Fany thì chắc họ cũng không biết đâu.

Vừa dứt lời, tôi đã nghe một nhóm những học sinh mới vào nói chuyện với nhau :

- Nghe nói hồi hãy trong khuôn viên cấp I, Jessica đã sử dụng "Queen" để cảnh báo một học sinh cấp III đó.

- Thật à? Vậy có nghĩa là lần này Jessica nghiêm túc rồi.

Tôi xụ mặt. Đúng là chỉ có mình tôi là khôg biết thật rồi.

- Không sao đâu! - Cũng lại là Jessica an ủi tôi. 

Tôi đứng lên :

- Tôi đi lấy một chút đồ. Gặp lại hai bạn ở lớp.

Thật ra thì tôi không có gì phải lấy hết. Chỉ là không muốn hai bạn ấy nhìn thấy bộ mặt chảy dài của tôi thôi. Chán thật...

Đợi tôi khuất bóng, Jessica cất giọng hỏi :

- Trong thời gian qua...có chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Rất nhiều thứ! - Yuri trả lời. - Nhưng đây là lần đầu tiên Princess bị nguy hiểm.

Jessica cũng rời chỗ ngồi. Bạn ấy nói qua vai mình :

- Tôi không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa.

Yuri gật đầu :

- Tôi hiểu. À, người đó đã quay trở về rồi.

Mắt Jessica hơi se lại một chút. Có chuyện không hay sắp xảy ra.

Trong khi đó thì tôi đi lang thang trong khu vực cấp II. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi không dám lảng vảng sang mấy khu vực khác nữa. Nhưng khu này cũng đã rộng cho tôi rồi.

- Nghe nói mày có nhỏ em họ học cấp II ở đây phải không?

Tôi vội nép mình sau vách tường khi trông thấy anh họ tôi và những người bạn của anh ấy. Tại sao tôi lại phải trốn nhỉ?

- Mặt mũi nó ra sao? Dễ thương chứ?

Chờ hoài vẫn không thấy ông anh mình nói gì, tôi cúi mặt. Sao tôi lại cảm thấy buồn lắm.

- Xấu như ma! Tao có thấy con nhỏ đó một lần rồi.

- Vậy à? Thế thì mày phải ráng mà trốn nó đi. Để mọi người biết thì mất mặt lắm.

- Im đi!

Cuối cùng thì anh ấy cũng chịu lên tiếng. Đúng là tôi chỉ làm mất mặt họ hàng của mình.

- Sao vậy? Bênh nhỏ em mày hả?

- Tao không nói hai lần. - Giọng anh ấy đanh lại - mày mà còn nói nữa thì tao không bỏ qua đâu.

Rồi anh ấy bỏ mấy người bạn lại sau lưng mình, không quên tọng thêm một câu :

- Tụi bây để cho nó yên.

"Nó" ở đây có phải là tôi không? Tim tôi đập mạnh khi nghĩ đến câu nói đó. Anh ấy đang cố bảo vệ tôi phải không? Tôi không nghe lầm chứ?

- Mời những người có ảnh hưởng nhất đối với các cấp quay về phòng hiệu trưởng. Xin nhắc lại, những người đại diện của học sinh các cấp hãy lập tức quay về phòng hiệu trưởng.

Một cô gái trong nhóm bạn của anh ấy bảo :

- Có chuyện nữa rồi. Tôi phải đi trước đây. À, về vụ em gái của Yunho, tôi khuyên các người hãy nghe lời bạn ấy. Yunho không thích nói đùa đâu. Nhất là chuyện có liên quan tới em gái bạn ấy.

Cô gái đi khỏi. Mấy đứa còn lại nhìn nhau :

- Vậy là sao?

- Có trời mới biết.

Tôi thở dài rồi tiếp tục bước đi. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

- Cậu đang đi đâu vậy?

Tôi nhìn lên. Yuri khoanh tay trước ngực đứng đó chờ tôi. Tôi bối rối :

- Ơ...về lớp! Chuông reo vào học rồi.

Yuri đưa tay ra ngăn tôi lại :

- Cậu không nghe thông báo hồi nãy à?

Tôi ngây ngô :

- Thông báo? Thông báo gì?

Tôi im lặng chờ xem Yuri sẽ nói gì. Nhưng bạn ấy cũng im lặng nốt. Tôi bất chợt nhớ ra :

- Đúng rồi! Trường cho gọi những người có ảnh hưởng nhất các cấp tới phòng hiệu trưởng. Ủa, sao Yuri còn ở đây?

Yuri gầm gừ :

- Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng. Sao cậu còn ở đây? Tôi đã chạy lòng vòng kiếm cậu từ nãy tới giờ rồi đó.

Tôi vẫn chưa hiểu.

- Tại sao?

- Vậy cậu là ai? Mọi người gọi cậu là gì?

- Ờ...Princess!

Im lặng lần nữa...

- Không phải là...

- Thế cậu nghĩ Princess chỉ để gọi cho vui miệng thôi à? Đi với tôi!

Xong, Yuri kéo tay tôi đi thật nhanh. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Cái gì? Những người có ảnh hưởng nhất, đại diện của học sinh các cấp lại có tên tôi trong đó sao? Mọi người nhầm lẫn rồi.

Hay là tôi vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của từ "Princess"?           

 
 
Có rất đông người đang tụ họp trước cửa phòng của thầy hiệu trưởng. Tôi nhìn thấy trong số đó có học sinh của cả 3 cấp. Khi chúng tôi có mặt trong phòng thì mọi người đều đã đến đủ mặt. Tôi nhận ra một trong số đó có một chị học cấp III mà tôi đã nhìn thấy lúc nãy trong nhóm cùa anh họ tôi. Thì ra chị ấy cũng là đại diện của cấp III.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Vào chỗ đi!

Cho tới khi Yuri gắt lên từ sau lưng, tôi mới di chuyển tiếp. Bên cạnh Yuri quả là có hai chỗ trống. Yuri quay lại nhìn tôi và mỉm cười. Vậy là chuyện này không nhầm lẫn gì nữa. Tôi thật sự có tên trong buổi họp này.

- Hoan nghênh những người cò tầm ảnh hưởng nhất của các cấp.

Thầy hiệu trưởng vui vẻ bắt đầu cuộc họp khi đã đủ mặt.

- Có mấy khuôn mặt mới tinh mà tôi chưa từng thấy. Các em có thể tự giới thiệu sơ về mình được không?

Cô nhóc tóc ngắn cũng màu vàng rực như Jessica ngồi cuối bàn nói trước :

- Em là Lee Sunny, lớp 6/2. Đại diện cho cấp I.

Nghe cách nói chuyện hình như không giống với một học sinh lớp 6 cho lắm. Những người có mặt ở đây đều là những người không bình thường, ngoại trừ tôi.

- Em là Jessica Jung Lớp 10A, đại diện cấp II.

- Kwon Yuri lớp 10A, đại diện cấp II.

Tới phiên tôi. Tôi phải nói gì đây?

- Dạ...em là Tiffany Hwang lớp 10A.

Tôi không dám tự xưng mình là đại diện cho cấp II, bởi vì tôi chẳng làm gì cho cấp II cả. Ngược lại, tôi lại là đứa ngốc nhất.

- Tiffany là Princess của cấp II.

Jessica vừa nói đỡ lời cho tôi. Mọi người nhìn về cả 3 chúng tôi. Chị học sinh cấp III cười :

- Cấp II có 2 đại diện và một Princess, lại còn tập trung ở cùng một lớp nữa. Hình như chuyện này hơi kì lạ thì phải. À, em là  lớp 15, đại diện cho các bạn nữ cấp III.

Anh chàng cuối cùng đẩy gọng kính lên sát mắt một chút :

- Em là Lee Donghae lớp 16, trưởng ban chấp hành học sinh cấp III.

Thầy hiệu trưởng gật gù :

- Tuổi trẻ...đúng là đáng ngưỡng mộ thật! Ok! Nội dung của cuộc họp hôm nay sẽ xoay quanh chuyện những bức tường bị phá vỡ. Tôi đã nhận được sự ủng hộ của không ít các học sinh trong vụ này.

Vừa dứt lời, chúng tôi đã nghe đám đông bên ngoài la hét :

- Đả đảo chuyện sát nhập 3 khối! Hãy xây dựng lại những bức tường.

Cô Hiệu Trưởng cũ, bây giờ là phó hiệu trưởng của trường vội nói ngay :

- Ý của thầy hiệu trưởng là sau này, trong tương lai chúng ta sẽ nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt của tất cả các học sinh.

- Vậy thì bao giờ cái tương lai đó mới xảy ra? - Chị Eunjung hỏi.

 Donghae gật đầu đồng tình :

- Đúng vậy. Nhất là lại nhằm vào thời điểm một học sinh cấp III bị dán một mảnh giấy cảnh báo ngay giữa trán từ "Queen" của cấp II nữa.

Anh ta cố tình nói như thế và chuyển cái nhìn sắc lẻm sang Jessica. Cô nhóc lớp 6 tên Sunny cạnh bên Jessica cũng nói ngay :

- Và một học sinh lớp 1 bị học sinh cấp III bắt nạt ngay trong khuôn viên cấp I. Ông anh đó còn tuyên bố khu khuôn viên này bây giờ thuộc về cấp III.

Im lặng kéo dài khi đại diện 3 cấp bắt đầu trao cho nhau những cái nhìn không mấy thân thiện. Thầy hiệu trưởng nói :

- Đó là lý do các em có mặt ở đây. Tôi muốn các em cùng sự ảnh hưởng của mình để làm cho 3 cấp hòa thuận với nhau.

Chị Eunjung cười mỉa mai :

- Thầy à, tụi em chỉ là những người đại diện thôi. Không phải là "Queen" hay "Princess", có thể ra lệnh cho mọi người đâu.

- Nói như vậy là không đúng rồi. - Yuri xen vào - Cái này không mang tính chất ra lệnh hay không. Nếu như đó là điều mà họ không muốn làm thì mệnh lệnh chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng tôi không ra lệnh, là mọi người tự hành động theo những gì mà họ thấy chướng mắt thôi.

- Đủ rồi! - Cô hiệu phó ngăn tất cả mọi người lại, trước khi buổi họp này biến thành một cuộc hỗn chiến.

Thầy hiệu trưởng là người duy nhất vẫn tỉnh bơ :

- Các em làm tôi chợt nghĩ ra một chuyện rất hay. Trước đây nội quy của trường là cấm các học sinh vượt qua những bức tường. Bây giờ nó được đổi lại là toàn bộ các học sinh phải hoàn thuận với nhau. Fair enough?

Tất cả mọi người đứng lên đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại 3 chúng tôi. Tôi nghĩ đây có nghĩa là buổi họp đã kết thúc.

Sau cùng thì 3 chúng tôi cũng đứng lên. Khi chúng tôi vừa quay đi thì thầy hiệu trưởng đã gọi lại :

- Jessica! Tôi có chuyện muốn nói với em.

Jessica đứng yên tại chỗ, nhưng không quay mặt lại. Yuri bảo tôi :

- Bạn đi trước đi.

Tôi ngần ngừ chưa muốn đi. Jessica mỉm cười với tôi :

- Fany đi trước đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ngoài kia.

Vậy là tôi đi ra một mình. Bình thường Jessica luôn là người muốn tôi tham dự tất cả những hoạt động của bạn ấy và Yuri, duy chỉ có lần này. Chuyện này làm cho tôi thấy hơi buồn một chút.

Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa hiểu rõ mình là gì trong "Princess" và nhóm 3 người. Jessica dạo này lạ lắm. Bạn ấy có gì không muốn cho tôi biết nhỉ? Nhưng mà con người ta ai chẳng có bí mật. Tôi không thể bắt bạn ấy nói hết những bí mật đó cho tôi nghe được. Làm như vậy là ích kỉ lắm.

Princess...tôi không muốn làm Princess nữa. Trước đây tôi đã rất vui khi mọi người gọi mình là Princess, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi hoàn toàn không xứng đáng với cái tên gọi này. Tôi đã từng thắc mắc tại sao Jessica lại có thể ra lệnh cho người khác, tuy nhiên, mãi tới tận bây giờ tôi mới biết bạn ấy là "Queen". Cái gì tôi cũng là người biết sau cùng hết. Tôi quá chậm chạp.

Tôi gỡ cái ruy băng trên tóc ra. Đây là cái màu hồng có dòng chữ "Princess" mà Jessica đã tặng cho tôi. Tôi đoán nó là nguyên nhân để mọi người gọi tôi là Princess. Tôi buộc nó vào một cành cây, rồi bỏ đi. Tôi sẽ không là Princess nữa.

- Chị à, chị có thể lấy cái đó dùm em không?

Tôi quay mặt lại. Cô nhóc Sunny lớp 6 hồi này. Cô nhóc hỏi tôi :

- Chuyện gì khiến cho một Princess không muốn là công chúa nữa?

Tôi cúi mặt. Là chuyện gì khiến cho lòng tôi nặng nề như thế này. Có lẽ, tôi cảm thấy mình không còn nằm trong bộ 3 như ban đầu nữa.           
Về Đầu Trang Go down
jeti4ever
Newbie


Post : 30
Coins : 4123
Thanked : 15
Join date : 02/03/2013

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyThu Jul 25, 2013 8:05 pm

vậy là Au bỏ the prison lun sao?
Fany sao mà ngơ hết chỗ nói cái j cũg ko pik pó não vs chị lun...Au mau ra chap mới nha mình hóng
P/s:đừng trốn việc nữa nha Au
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyThu Jul 25, 2013 10:00 pm

Hi,au k bỏ chỉ là đang tạm ngưng để tập Trung cho fic này,mem đừng lo là au cũng sẽ để fic này có cùng số phận vs The Prison đâu =))) vì au đã tới chap cuối của fic r.GG nhé <3
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyFri Jul 26, 2013 5:26 pm

 
Chap 5
 
Sunny nhìn cái ruy-băng trên cành cây, rồi hỏi lại một lần nữa :

- Chị không muốn làm Princess nữa?

Tôi im lặng, được một hồi, tôi gật đầu.

- Có thể cho tôi biết lý do được không?

Phòng hiệu tưởng lúc đó chỉ còn lại 3 người : Thầy hiệu trưởng, Jessica và Yuri. Thầy hiệu trưởng lên tiếng phá tan sự yên lặng trước :

- Mấy năm không gặp, con đã khác đi nhiều lắm.

Jessica mỉm cười :

- Con người ta ai cũng phải trưởng thành. Cái gì cũng cần thời gian để dần biến đổi. Nhưng không phải ông đang đi du lịch rất vui vẻ à? Sao tự nhiên lại quay về đây?

Thầy hiệu trưởng trả lời tỉnh bơ :

- Thay đổi ngôi trường này.

- Bất chấp sự phản đối của tất cả các học sinh sao?

Thầy bật cười :

- Ha...nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ nhoi đó mà thay đổi kế hoạch của mình thì đâu phải là ông. Không phải cháu cũng vậy sao, Queen?

Jessica lắc đầu :

- Cháu sẽ không làm như ông. Cháu không muốn tự mình rước lấy rắc rối với một quyết định đột ngột. Như cháu đã nói, cái gì cũng cần phải có thời gian để nó tự thay đổi.

- Rất tốt! Lựa chọn con trở thành người thừa kế là một quyết định đúng nhất mà ta từng làm từ trước tới nay.

Jessica đẩy ly trà đến trước mặt thầy hiệu trưởng:

- Nhưng ông không phải chỉ đơn giản quay về đây để làm mấy chuyện vớ vẩn này.

- Đúng vậy! Cháu rất thông minh.

Hiệu trưởng đột ngột thay đổi sắc mặt. Thầy nhìn sâu vào mắt Jessica :

- Ông quay về lần này một phần cũng là vì cháu.

- Vì cháu? Ý ông là sao?

- Đừng vờ nữa! Ông không có mặt ở đây không có nghĩa là ông không biết những gì mà cháu đã làm trong thời gian qua. "Princess" trong cuộc chơi của cháu có ý nghĩa như thế nào? Cháu đã là Queen rồi, vì sao còn có thêm một Princess nữa?

Cũng vào lúc đó, ở một căn phòng thuộc khu vực cấp I.

- Trở thành Princess, rồi sau đó lại vứt bỏ. Princess trong mắt chị có nghĩa lý gì? Nếu ngay từ ban đầu đã biết mình không đủ khả năng, sao còn tự xưng là Princess?

- Tôi không tự xưng mình là Princess. Cái tên "Princess" đến từ Jessica.

- Là do họ muốn biến thành Princess, con không can hệ gì trong chuyện này.

Sau câu trả lời của Jessica là sự im lặng bao trùm. Cho tới một lúc sau, thầy hiệu trưởng mới nói tiếp :

- Vậy thì cứ coi như con nói đúng. Họ muốn trở thành công chúa. Vậy chuyện gì đã xãy ra với những công chúa trước đó? Họ đã biến mất một cách bí ẩn, con trả lời chuyện này sao đây?

Jesscica mỉm cười.

- Chị nói là Jessica đã biến chị thành Princess? Vậy chị ấy làm như vậy để làm gì?

- Tôi không biết.

Sau một loạt câu hỏi nhận được những câu trả lời giống nhau, nghĩa là tôi không biết gì hết. Sunny thở mạnh.

- Thôi được! Vậy bây giờ không còn là công chúa nữa, chị sẽ như thế nào?

Tôi cười gượng :

- Là chính tôi! Tôi sẽ trở lại với mình ban đầu.

Sunny chớp mắt :

- Suy nghĩ của bà chị đơn giản thật đó. Bà chị không lường trước được sự nguy hiểm khi không còn là công chúa nữa sao?

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Nguy hiểm...là sao ta?

- Có thể bản thân chị không tin mình là một công chúa. Nhưng người khác thì có đó.

Sau lời nói đó, tay tôi bị kéo. Tôi nhìn xuống.

- Princes...Chị Princess...

Sunny gật gù :

- Thấy chưa! Tôi đã nói mà...À, quên nói cám ơn bà chị đã cứu em tôi hồi nãy.

Đây chính là cô nhóc lớp 1 trong khuôn viên cấp I lúc đầu. Thì ra đây là em của Sunny.

- Bây giờ thì tất cả những đứa nhỏ này tin rằng chị là Princess thật sự.

Mặc kệ cái mồm ngoác rộng hết cỡ của tôi. Một đám con nít nhào tới đè tôi xuống. Tới lúc này, tôi mới biết mình không phản kháng gì được nữa. Đây là khu vực cấp I.           

 
Mặc dù vậy, chuyện tôi bị mấy đứa nhỏ bao vây cũng không hệ trọng bằng chuyện Jessica đang đứng trước cành cây có buộc dải nơ hồng. Jessica khẽ nhíu mày ra vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó. Yuri lắc đầu :

- Chẳng biết Princess muốn làm gì nữa.

- Hãy lập tức tìm cho ra Tiffany! - Jessica quay mặt lại - Những ai tự ý kết thúc trò chơi đều phải nhận lấy hình phạt.

Yuri ngăn lại :

- Đừng!

Jessica mỉm cười, một nụ cười đáng sợ nhất mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy :

- Sao vậy? Yul chống lại tôi vì con bé đó à?

- Không phải... - Yuri cúi mặt - Vì tôi không muốn thấy Jessica như vậy nữa. Hãy để tôi trở thành công chúa và kết thúc mọi chuyện.

Jessica tiến tới sát bên Yuri :

- Yên tâm...tôi sẽ không bao giờ biến Yul thành công chúa đâu. Tôi muốn Yuri mãi mãi ở bên cạnh tôi. Hãy lập tức đi tìm con bé ấy.

Yuri đứng lặng một hồi rồi bỏ đi. Đợi Yuri đi khỏi, Jessica tháo sợi dây nơ xuống và hôn nhẹ lên nó :

- Hoan nghênh đến với vùng đất chết của các Princess, Tiffany.

Trong khi đó, tôi khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi mấy đứa nhỏ và nghe lời giải thích từ Sunny. Thì ra tôi được tụi nhỏ hâm mộ tới như vậy, một chuyện không ngờ tới.

- Sunny! Hãy mau ra đây đi!

Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả tôi chạy ra ngoài xem có chuyện gì xãy ra. Chúng tôi nhìn thấy một nhóm học sinh cấp III đang đứng trong khu vực cấp I hút thuốc và phun khói vào mặt một số học sinh nhỏ. Sunny hét lên :

- Mấy người làm cái gì vậy?

Nhóm học sinh cấp III dừng lại :

- Mượn chỗ này hút thuốc một chút. Cô nhóc có ý kiến gì à?

- Sao các người không sang khu vực khác?

- Oh, vì chỉ có nội quy khu vực cấp I là không cấm hút thuốc thôi.

Tôi cảm thấy khó chịu vì hết lần này đến lần khác, thiệt thòi nhiều nhất vẫn là các học sinh của khu vực cấp I. Tôi ngăn Sunny lại để đối mặt với họ :

- Đừng tiếp tục quá đáng như vậy nữa. Tại sao các người luôn nhắm vào nhũng đứa trẻ này mà bắt nạt chứ? Toàn bộ học sinh cấp III đều như vậy à?

Một trong những người ấy vẫy tàn thuốc lên tóc tôi :

- Câm mồm! Mày tưởng mày còn được phép ra lệnh sao? Mày đâu còn là Princess nữa, phải không?

Tôi lùi về sau một chút. Không ngờ chuyện tôi không còn muốn là Princess lại được mọi người biết đến nhanh như vậy.

- Tao cho mày một lời khuyên nhé! - Một chị lớp 14 nói với tôi - Chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Mày không biết mày đang ở tình thế như thế nào sao? Cấp II không còn bảo vệ cho mày nữa. Mày chẳng là gì cả.

Tôi lặng người, ngồi bệt xuống đất từ bao giờ không biết. Hình như bây giờ tôi đã hiểu "Nguy Hiểm" mà Sunny nói hồi nãy là gì rồi. Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Mọi chuyện xảy ra quá tệ hại.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi. Nó làm người tôi run lên. Nếu không là Princess, các bạn cấp II liệu có chống lại tôi y như những người này không?

- Nhưng bây giờ cô ấy là Princess của cấp I!

Tất cả mọi cái nhìn đều hướng về Sunny. Sunny phủi hết mấy cái tàn thuốc trên tóc tôi :

- Tiffany, chị nên nhớ rằng Princess không phải chỉ do ý nghĩ của bản thân muốn hay không, nếu như chị đã là Princess thì hãy cố gắng phấn đấu cho xứng đáng với ý nghĩa của "Princess". Cái mà chị thiếu bây giờ chính là sự tự tin và lòng kiên trì. Chị không tự tin mình sẽ có thể là Princess, và không kiên trì để thử thay đổi bản thân. Nói trắng ra thì chị không xứng đáng là Princess.

Tôi chớp mắt. Vậy có nghĩa là sao?

- Nhưng có một thứ chị có mà người khác không có. Đó chính là lòng nghĩa hiệp. Chúng tôi thích cái tính ngốc ngếch và chậm tiêu của chị. Từ nay trở đi, chị sẽ là Princess của cấp I.

Họ đặt lên đầu tôi một cái vương miện bằng kim loại. Tất cả những đứa trẻ cấp I cười với tôi :

- Princess!

Tôi từ từ đứng dậy. Tôi quay sang mấy người cấp III.

- Vậy mấy người có thể đi khỏi đây được chưa? Tôi sẽ kiến nghị chuyện bổ sung nội quy cấm hút thuốc cho khu vực cấp I. Cám ơn đã nhắc nhở tôi.

Và tự dưng tôi mỉm cười, một nụ cười hết sức tự tin mà tôi chưa bao giờ có được từ trước đến nay. Nhóm người cấp III hằn học bỏ đi.

- Cám ơn nhiều lắm!

Sunny gật gù :

- Hãy biết ơn chúng tôi bằng cách mau chóng trở thành một Princess đi, bà chị à.

Tôi phì cười. Sunny giống y như một bà cụ non trong lớp một nhóc học sinh lớp 5 vậy. Tuy nhiên, khi ngẫm lại những gì Sunny nói hồi nãy, tôi quả thật phải cố gắng nhiều lắm,theo như lời cô bé.

Khu vực cấp II đang nhốn nháo lên vì tôi. Tôi vẫn chưa biết chuyện ấy.           

 
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyFri Jul 26, 2013 5:27 pm

Chap 6
 
 
hững người đại diện của các khối có quyền tự do, không phải vào lớp học như các học sinh khác trong ngày hôm nay, cho nên tôi mới có nhiều thời gian đi long nhong như vậy được. Giờ học của tất cả các khối cũng khác nhau nên đâu đâu cũng thấy học sinh đi lại. Tuy nhiên, nếu họ đừng có dán cái nhìn đầy soi mói như thế vì tôi thì sẽ khá hơn nhiều lắm. Tôi giống như một sinh vật lạ à?

- Bà chị chuẩn bị tinh thần chưa?

Tôi nhìn qua bên cạnh mình, Sunny cũng cùng đi với tôi đến khu vực cấp II. Sunny bảo không yên tâm để tôi đi một mình. Mặc dù ngoài miệng tôi cười nói bảo là không sao, nhưng thực chất tôi rất lo lắng. Tôi không biết các bạn cấp II sẽ đối xử với tôi như thế nào khi tôi không là công chúa nữa. Liệu họ có như mấy người cấp III hồi nãy không?
 

Sunny đã giải thích cho tôi rất nhiều chuyện về Princess và Queen. Tạm thời thì tôi cứ hiểu là khoàng cách giữa tôi và Jessica là xa lắm. Lý do học sinh cấp II không gặp rắc rối như học sinh cấp I đã đủ để chứng minh điều đó. Tôi không nhìn thấy Jessica làm gì hết, nhưng mấy người cấp III có vẻ như không muốn gây chuyện với Jessica. Họ e dè "Queen". Và hình như chỉ dựa vào một chữ "Queen" là có thể vượt qua tất cả một cách dễ dàng. Làm cách nào để "Princess" mạnh mẽ như "Queen" nhỉ?

Chúng tôi dừng lại khi đám đông học sinh cấp II đã đứng trước mặt chờ sẵn. Giờ mới nhận ra là chúng tôi đang đứng trong khu vực cấp II. Một trong những học sinh lớp 9 nói :

- Tiffany à, Jessica muốn nói chuyện với bạn.

Tôi thở mạnh để lấy lại can đảm :

- Được...

- Nhưng chỉ với bạn thôi, không có thêm bất cứ ai nữa.

Tôi nhìn sang Sunny. Cô nhóc khẽ nhíu mày. Tôi ngăn lại :

- Tôi sẽ đi gặp Jessica một mình. Cám ơn Sunny nhiều lắm.

Tôi cố cười để che đi sự lo lắng trên khuôn mặt mình. Vừa khi ấy thì Yuri xuất hiện.

- Fany...

Tôi quay ra sau. Yuri nhìn xung quanh rồi bảo :

- Ở đây để tôi lo được rồi. Các bạn có thể đi.

Đám đông lập tức giải tán. Yuri hình như cũng mạnh hơn tôi thì phải. Đợi mọi người đi hết, bạn ấy nói với tôi :

- Sao cậu còn quay lại đây? Hãy mau rời khỏi ngôi trường này càng nhanh càng tốt.

- Tôi... - Tôi biết Yuri rất lo lắng cho tôi. Có phải cả cấp II chỉ còn mỗi bạn ấy quan tâm tôi không? Một Yuri lạnh lùng thường ngày bất chợt bị lãng quên.

- Bà chị này bây giờ là Princess của cấp I.

Sunny đã chen ngang hai chúng tôi. Yuri lắc đầu :

- Cấp I không đủ mạnh để che chở cho Tiffany đâu.

- Vậy à? Mấy người thử làm-gì Princess của chúng tôi xem.

Im lặng nổ ra, bầu không khí dường như đông đặc lại thành đá. Tôi nghĩ đã tới lúc mình phải tìm cách giải quyết chuyện này :

- Tôi sẽ đi gặp Jessie! 

Cả hai nhìn tôi.

- Tôi sẽ tự mình giải quyết rắc rối này. Yul, hãy đưa tôi đến chỗ Jessie.

Ngần ngừ một hồi, cuối cùng họ cũng đồng ý làm theo yêu cầu của tôi. Trước khi đi, Yuri còn quay lại nhắn với Sunny :

- Đừng lo...tôi sẽ đi cùng Tiffany.

Rồi chúng tôi quay lưng đi. Phía trước là ánh sáng chói chang của mặt trời đang lặn dần sau rạng mây. Trời sắp về chiều rồi. Hy vọng đây không phải là ánh sáng sau cùng của tôi trong ngôi trường này.

Jessica đang đứng đó, bên cành cây mà tôi đã buộc dải nơ "Princess". Tôi không dám bước tới gần bạn ấy như mấy tiếng trước đây. Sao bây giờ tôi lại có cảm giác sợ bạn ấy nhỉ? Phải mất gần 1 phút, tôi mới biết tại sao mình sợ Jessica. Thì ra tôi sợ nhìn thấy vẻ mặt và nụ cười của bạn ấy như trong phòng Vật Lý hôm rồi.

- Tôi đã quay về.

Tự cho bản thân ngớ ngẩn về câu nói vừa rồi. Sao tôi lại phải thông báo như vậy nhỉ?

- Về chuyện "Princess", đây hoàn toàn là lỗi của tôi. 

- Tại sao cậu không muốn làm Princess nữa?

Cuối cùng thì Jessica cũng chịu lên tiếng. Tôi cúi mặt lặng thinh.

- Mới có mấy tiếng mà Fany thay đổi nhiều quá. Cậu thậm chí không còn xem tôi là bạn nữa.

Tôi lắc đầu :

- Không phải!

- Tất cả mọi thứ tôi đều muốn chia sẻ với Tiffany, nhưng bây giờ bạn lại không muốn chia sẻ suy nghĩ đó với tôi.

Khi tôi ngước lên thì Jessica đã ở sát bên tôi. Tôi thậm chí còn không biết bạn ấy đã đi đến đây bao giờ. Tôi giật mình.

- Sao vậy? Cậu sợ tôi à?

Tôi lắc đầu ngoầy ngoậy. Jessica cười :

- Fany thật dễ thương!

Và tự dưng tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm một cách lạ thường. Nụ cười cùa Jessica có thể xoa dịu người khác, bây giờ tôi mới phát hiện ra. Jessica hỏi tiếp :

- Bạn biết sẽ không được an toàn nếu quay lại đây gặp tôi, đúng không?

Tôi gật đầu.

- Vậy sao bạn còn liều lĩnh như vậy nữa?

Tôi nhìn vào mắt Jessica. Bạn ấy có một ánh mắt của một Nữ Hoàng mà không một ai có thể nói dối được.

- Vì tôi không muốn bỏ lại tất cả những rắc rối mà mình đã gây ra rồi bỏ chạy. Tôi rời bỏ "Princess" vì tôi nghĩ mình không đủ khả năng để làm tất cả những chuyện mà một "Princess" nên làm.

- Vậy còn việc trờ thành Princess của cấp I thì sao?

Tôi gỡ cái vương miện trên đầu xuống :

- Cái này...vì những học sinh cấp I muốn bảo vệ cho tôi.

Jessica vuốt tóc tôi :

- Không phải tự nhiên mà người ta lại muốn bảo vệ cậu. "Princess" là để cho người ta tin tưởng và dựa dẫm. Vì cậu luôn là người đầu tiên đứng ra bênh vực cấp I cho nên họ mới chọn cậu làm Princess.

- Nhưng tôi chẳng làm gì cho cấp II hết. 

- Đó là lý do chính đúng không?

Tôi lại cúi mặt. 

Jessica tháo sợi dây nơ "Princess" trên cổ tay ra để buộc vào tóc tôi :

- Cậu chưa là một Princess thật sự, cần thời gian để cố gắng. Hãy trở thành một Princess đích thực của cấp I lẫn cấp II. Hứa là phải cố nhé!

Jessica mỉm cười. Lúc nào cũng vậy, bạn ấy luôn luôn là người rất dịu dàng đối với tôi. 

Không biết là lúc đó, đằng sau bức tường, Yuri đang bóp chặt đôi bàn tay mình.        

 
Mấy ngày sau đó, tôi lại có dịp quay trở lại phòng hiệu trưởng để tham dự cuộc họp dành cho những người đại diện các cấp. Chỉ khác ở chỗ là cuộc họp lần này do tôi chủ xướng. Thật ra thì nếu như chỉ có mình tôi thì còn lâu mọi người mới chịu ngồi xuống với nhau như thế này. Cũng nhờ Jessica, Yuri và Sunny giúp đỡ. Và để đáp lại sự giúp đỡ của họ, tôi nhất quyết không để cho buổi nói chuyện hôm nay trở nên hỗn độn như hôm vừa rồi. Một nhiệm vụ đầy khó khăn.

Eunjung lớp 15 ngồi vào chiếc ghế đã được sắp sẵn cho mình, đối diện với bản tên của chị ấy và nét vẽ "III" màu đỏ nằm ngang hàng. Donghae cũng vào cùng lúc như vậy. Đợi mọi người ngồi yên chỗ, thầy hiệu trưởng nói :

- Em có thể bắt đầu được rồi, Princess.

Tôi ngồi thẳng người lên một chút rồi phát biểu :

- Cám ơn mọi người đã đến đông đủ cho buổi họp hôm nay. Tôi là Tiffany - Đại diện cho cấp I và II.

Hai người đại diện cấp III không hẹn mà cùng nhìn về phía cái bảng tên đặt ngay phía trước mặt tôi. Tên tôi đã được thay thế bằng chữ "Princess". Jessica nói một công chúa phải có lòng tự tin rất cao mà không phải ai cũng có. Tôi sẽ lấy hết tự tin của mình ra đặt cược vào ván bài này. Sunny bảo tôi phải thể hiện mình cho thật tốt, tôi đã hứa là sẽ cố gắng. Đây không phải là một trò chơi trẻ con. Tôi không được phép lúng túng như hôm vừa rồi.

- Mục đích của buổi nói chuyện hôm nay là để hỏi qua ý kiến của mọi người về chuyện của 3 cấp. Từ lúc những bức tường bị phá vỡ cho đến nay, không ít những rắc rối đã liên tiếp diễn ra gây nên tình trạng hỗn độn của tất cả các cấp và các khối. Là một người đại diện, tôi nghĩ chắc các bạn hàng ngày vẫn phải luôn nghe tất cả mọi người phàn nàn về những xích mích này. Không biết các bạn đối với chuyện này có suy nghĩ như thế nào. Nhưng riêng tôi, tôi thật sự cho rằng chúng ta cần có một cách giải quyết thích đáng dành cho tất cả mọi người. 

- Vậy Princess có ý kiến gì đây? Không phải cô định thống nhất 3 cấp chứ?


Donghae bắt đầu mỉa mai tôi. Tôi mỉm cười :

- Không...chúng ta sẽ không thống nhất 3 cấp. Chuyện thống nhất 3 cấp là một chuyện rất khó khăn và dường như là không thể đối với học viện Soshi.

- Why? À, ý tôi là tại sao?

Tôi nhìn về phía thầy hiệu trưởng :

- Vì từ rất lâu đời, Soshi vốn được chia làm 3 khu vực và được ngăn cách với nhau bởi những bức tường. Có thể mọi người không nhận ra chuyện này, nhưng chính những bức tường đó đã vô tình tạo ra một khoảng không rất rộng ẩn chứa "sự khác biệt" giữa các cấp. Khác biệt ở đây chính là tuổi tác và hướng suy nghĩ. Cấp I trẻ con ngây thơ, cấp II không thích bị người khác xâm phạm và làm phiền, cấp III buông thả bản thân và luôn tự cho mình là người lớn, có cái nhìn không mấy thân thiện đối với cả 2 cấp còn lại.

Im lặng bao trùm căn phòng. Tôi nói tiếp :

- Vì thế cho nên, tôi không tán thành chuyện sát nhập 3 khối với nhau trong thời gian này. Chuyện sát nhập hãy để về sau bàn tiếp.

- Vậy cách giải quyết của cô nhóc là gì?

Chị Eunjung cũng đã lên tiếng. Tôi mỉm cười :

- Chúng ta hãy kêu gọi mọi người thân thiện với nhau một chút.

Donghae bật cười :

- Trẻ con thật! Cô nói nghe có vẻ hoàn hảo quá. Vậy cụ thể thì chúng tôi phải làm như thế nào đây, thưa Princess?

Tôi gật đầu :

- Nghe không đơn giản chút nào hết...đúng là vậy. Nhưng sao chúng ta không thử? Ý tôi là...một tuần lễ "Hòa Đồng" có thể mang lại một kết quả hết sức khả quan mà không ai trong chúng ta ngờ tới. Trong tuần lễ này, cả 3 cấp được tự do qua lại các khu vực khác, nhưng không ai được có hành động không tốt đối với nhau. Hãy thử sống chung hòa bình trong một tuần, nếu như kết quả không tốt, tôi sẽ không làm Princess nữa. Tôi thề!

Im lặng thêm một lần nữa.

- Ngu ngốc! Sao chúng tôi lại phải lắng nghe một đứa con nít như cô chứ?

- Tôi đồng ý!

Mọi người chuyển cái nhìn sang chị Eunjung. Chị ấy nói với Donghae :

- Thử đi! Không hại gì hết. Thay vì cứ kéo dài tình trạng này. 

Donghae bỏ đi ra ngoài. Thầy Hiệu Trưởng lắc đầu :

- Một người không đồng ý. Cậu nhóc này nóng nảy quá. Tuổi trẻ...

Jessica cười :

- Cấp II đồng ý với đề nghị này.

- Và cấp I nữa. - Sunny nói đỡ.

Eunjung bước đến chỗ tôi :

- Coi bộ hôm nay cô nhóc có tinh thần hơn hôm vừa rồi rất nhiều. Khá lắm!

Và quay mặt đi ra :

- Tôi đi giải quyết rắc rối với ông anh đó đây. Hẹn gặp lại.

Tôi buông một tiếng thở mạnh. Tôi đã cố gắng dằn hết những nhút nhát của thường ngày từ nãy giờ. Buổi nói chuyện này đã diễn ra thành công tốt đẹp. Tôi tin là vậy.

Bảng thông báo của trường ở cả 3 khu vực ngay ngày hôm đó đưa tin về kế hoạch này. Mọi người xúm xít quanh đó bàn tán về chuyện mà tôi đưa ra. Hãy chờ xem tuần lễ hòa bình sẽ bắt đầu như thế nào.

Có một mối nguy hiểm đang đến gần.

- Con nhỏ ngu ngốc! Mày tưởng làm như vậy là có quyền ra lệnh cho cấp III à? Chờ đó! Tao sẽ làm cho mày phải khóc hận và rời khỏi đây. Princess...đứa con gái đáng ghét!           

 
 
Về Đầu Trang Go down
pinocchio
Newbie


Post : 1
Coins : 4017
Thanked : 0
Join date : 28/05/2013

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyFri Jul 26, 2013 9:05 pm

JJ định làm gì Fany vậy >.<
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyMon Jul 29, 2013 3:07 pm

Chap 7
 
TUẦN LỄ HÒA BÌNH


*Câu chuyện thứ nhất - Người lớn ăn kẹo*

Thứ hai, ngày đẹp trời, một chỗ rất vắng vẻ và khá kín đáo trong khu vực cấp III.

- Từ lúc những bức tường bị phá vỡ cho tới nay, chúng ta chẳng còn không gian riêng tư nữa.

- Uh. Chỗ nào cũng sợ có người nhìn thấy.

- Nhưng chỗ này thì không có ai hết. Anh đã xem xét kĩ rồi.

Cô gái vẫn còn e ngại :

- Thật chứ?

Chàng trai cười :

- Ít nhất là trong lúc này. Chúng ta nên tận dụng khoảng thời gian quý báu, đừng lãng phí nó.

- Vâng...

Im lặng...không khí cực kì lãng mạng giữa hai người. Chàng trai thì thầm vào tai cô gái :

- Anh yêu em.

Cô gái nhắm mắt lại chờ đợi một nụ hôn dịu ngọt. 

Đương lúc đó...

Có cái gì đó đang kéo tay cô gái.

Cô gái e thẹn :

- Đừng kéo tay em mà. 

- Huh??? Anh có kéo tay em đâu. - Chàng trai ngạc nhiên.

- Vậy....

Cùng nhìn xuống phía dưới.

Cùng hét lên :

- Ahhh....

- Chị ơi, em muốn đi vệ sinh.

Một con nhóc lớp 1. Cả hai người hoảng hồn. 

- Sao anh nói là chỗ này không có ai hết.

- Anh cũng đã bảo là chúng ta phải tranh thủ mà. Nhưng chuyện này không quan trọng.

Quay sang nhóc lớp 1.

- Ai cho phép mày đi sang đây chứ? Liệu hồn thì biến ngay về khu vực cấp I. Nếu không...

Cô gái ngăn lại :

- Anh à, nó được-phép có mặt ở đây đó. Anh không nhớ những gì ghi trên bảng thông báo sao? Đừng hăm dọa nó.

Chợt nhớ ra những gì đã đọc được ở bảng thông báo tuần trước. 

- Tức chết đi được! Đứa nào mang đến cái ý tưởng "Tuần lễ hòa bình" vậy?

- Hình như người có tên là "Princess".

Im lặng...

- Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?

Hai người nhìn nhau.

- Em muốn đi vệ sinh. Hức..em muốn đi vệ sinh.

Hai người giật mình.

- Ấy! Đừng khóc! Mày mà khóc thì người ta sẽ hiểu lầm...

- Anh à, hay là mình đưa nó đi vệ sinh đi. Em nghĩ...

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dành ra để giải quyết vấn đề.

Cô gái xoa đầu nhóc lớp 1 :

- Lần sau đừng đi lạc nữa nhé! 

Chàng trai tọng thêm một câu :

- Mà nếu có đi lạc thì cũng nên tìm hiểu nhà vệ sinh nằm ở đâu.

Nhóc lớp 1 hết sức vui vẻ :

- Cám ơn anh chị. Ah, anh ơi.

- Gì?

- Xuống đây em nói cái này nè.

Đã nhịn thì ráng mà nhịn cho tới cùng. Chàng trai cúi xuống :

- Chuyện gì?

Bất ngờ bị nhóc lớp 1 nhét một viên kẹo vào miệng.

- Cho anh đó! Cám ơn nhiều lắm!

Xong, nhóc lớp 1 chạy khỏi chỗ đó. Anh cấp III hằn học :

- Xỏ lá! Tao chưa tính sổ với mày chuyện này đâu. Hôm nào gặp lại, mày sẽ biết tay tao.

Cô gái ngăn lại :

- Kìa anh...nó chỉ là một đứa con nít thôi mà. Mà nó trông đáng yêu chứ ha.

Chàng trai quay lại với người yêu của mình :

- Nhưng em đáng yêu hơn nó nhiều.

Đỏ mặt.

- Anh à.

- Gì?

- Viên kẹo hồi nãy...hình như em cũng có phần đó.

Không khí lãng mạn quay trở lại :

- Vậy...

Mặt hai người sát nhau. 

Kissing... 

Một phút trôi qua, vẫn còn nồng nàn.

Hai phút trôi qua, chưa thể dứt ra được.

Phút thứ ba...

- Sao lâu quá vậy? Anh chị đã ăn xong viên kẹo đó chưa?

Tiếng hét thất thanh lần hai vang lên.

Chàng trai không còn nhịn được nữa :

- Mày quay lại đây làm gì nữa?

- Dạ, tại vì em chợt nhớ ra là hình như em chưa cho chị viên kẹo nào. Em quên mất phần của chị rồi.

Chàng trai tức đến nói không nên lời, một phần cũng vì lý do quá-chính-đáng của con nhóc.

- Nhưng hai anh chị là người tốt! Cô giáo dạy tụi em là phải biết chia sẻ với nhau, nhưng chưa bao giờ em thấy hai người lại có thể chia nhau một viên kẹo hết. Đây là một tấm gương tốt. Em sẽ về kể lại cho cô và các bạn nghe.

Hoảng hốt ngăn lại :

- Đừng!

- Sao vậy? - Con bé ngây thơ.

Cô gái nhanh trí tìm ra lý do :

- À...em có biết chuyện người lớn không bao giờ ăn kẹo không?

- Dạ?!?

- Chỉ có trẻ con mới ăn kẹo thôi, người lớn mà ăn kẹo thì người ta sẽ cười chê đấy.

- Thật ạ?

- Uh! Cho nên, nếu em có thấy người lớn nào...à...ăn kẹo, và đặc biệt là chia sẻ viên kẹo theo kiểu việc tốt như thế này thì tốt nhất là đừng nói cho ai nghe hết. 

- Tại sao?

- Nếu người lớn mà ngượng thì họ sẽ không bao giờ chia kẹo cho nhau nữa, vậy chẳng phải việc tốt không còn nữa sao?

Nhóc lớp 1 hơi hiểu ra vấn đề :

- Dạ! Em biết rồi. Em về lớp đây!

Chị gái thông-thái cấp III xoa đầu em nhỏ ngây thơ cấp I.

- Ngoan lắm!

Khi em nhỏ vừa đi được vài bước, anh trai người lớn đã gọi lại :

- À, hình như em nói đến đây để đưa nốt viên kẹo còn lại.

Em nhỏ quay lại :

- Dạ...

- Em còn viên nào không? Cho anh nhé!

- Vâng! - Em nhỏ cười rạng rỡ.

Anh cấp III cuối cùng đã nói chuyện dịu dàng với em cấp I. Nhưng đợi tới khi em cấp I đi mất rồi, hai anh chị lại trở về với nhau :

- Anh xin kẹo nó làm gì?

- Để chia sẻ! Người lớn ăn kẹo thật thú vị, đúng không?

Đỏ mặt...

- Lâu lâu có mấy chuyện này cũng vui. Anh thấy mấy đứa cấp I cũng dễ thương lắm.

- Nhưng em vẫn dễ thương hơn phải không?

- Đương nhiên...em dễ thương hơn.

Tiếp sau đó, hai người họ làm cái gì, xin phép được giữ bí mật.            
      

 
*Câu Chuyện Thứ Hai - Bóng tối và Chiếc Nhẫn*

Thứ ba, bầu trời xám xịt se lạnh, khu vực cấp II.

- Princess có thể mang nó trả lại giúp tôi được không?

Tôi ngây ngô nhìn cái ví tiền màu đen đặt trên bàn. Sau đó, tôi mỉm cười :

- Chị là người nhặt được nó, sao lại không mang đi trả? Em nghĩ chị xứng đáng nhận được lời cảm ơn từ người chủ của cái ví này.

Chị lớp 12 xụ mặt :

- Tôi không muốn sang khu vực cấp III chút nào hết. Nếu không vì cái thẻ học sinh trong đó thì tôi cũng sẽ không lôi nó ra từ đống rác.

Tôi phì cười. Theo như lời kể của chị ấy thì cái vì này được tìm thấy lúc chị ấy vô tình đi lang thang trong vườn sinh vật cấp II, nơi đã bị bỏ trống từ nhiều năm nay. Nghe đâu trường đang có ý định xây chỗ đó thành hồ bơi. Thêm một chuyện nữa, an ninh ở trường Soshi rất cao. Để tránh người ngoài xâm nhập, một hệ thống qua cửa bằng thẻ học sinh đã được cài đặt. Thẻ học sinh không có ảnh trên đó, mà chỉ có mã số. Mỗi học sinh khi vào trường đều phải cho thẻ vào máy, một hình thức điểm danh của trường. Do đó người ngoài không thể vào trong này được. Nếu như mất thẻ học sinh thì lại càng không vào được. Coi bộ người mất ví tiền đang gặp rắc rối to rồi.

- Đây là tuần lễ hòa bình, chúng ta có quyền tự do ra vào khu vực các cấp, chị không cần ngại đâu. Nếu chị không muốn thì cứ vứt nó về chỗ cũ vậy. Em phải đi rồi. Chào chị!

Tôi kết thúc câu chuyện để chạy tới chỗ Jessica và Yuri. Họ đã đứng dó chờ tôi từ nãy đến giờ. Jessica hỏi :

- Chuyện gì vậy?

Tôi cười :

- Không có gì! Chúng ta đi thôi.

Chị lớp 12 lặng thinh nhìn cái ví một hồi đứng lên :

- Không liên can tới mình. Cứ xem như chưa từng nhìn thấy nó vậy.

Xong, chị ấy bỏ đi.

Mấy giây sau, chị ấy quay lại cầm cái ví lên :

- Chán thật...dù sao thì tiết sau mình cũng trống, qua đó trả lại cái này cũng được. Lần sau thề không nhặt bất cứ cái gì hết. Đỡ rắc rối!

Vậy là chị lớp 12 quyết định đi sang khu vực cấp III. Chị ấy hỏi mấy học sinh lớp 14 và được chỉ dẫn tới ngay lớp 14.D5, lớp của người đánh rơi cái ví.

- Xin lỗi...

Chị ấy ló đầu vào lớp và cất tiếng hỏi :

- Cho hỏi Lee Sungmin có ở đây không?

Tất cả những người có mặt trong lớp đều nhìn chị ấy. Điều này khiến cho chị lớp 12 có cảm giác khó chịu.

- Cậu ấy đang ở sân bóng rổ đó.

Cuối cùng cũng có một người trả lời. Mặc dù câu hỏi này khá là đơn giàn, nhưng nó cũng làm tiêu tốn hết 5 phút chứ chẳng chơi. Rồi sau đó, đi lòng vòng hỏi han một lồi, cuối cùng chị ấy cũng tìm sân bóng rổ. Kể ra thì cấp III hình như rộng hơn cấp II thì phải. 

- Lee Sungmin hả? Nó qua phòng thể dục rồi.

Chị lớp 12 đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Tiết học đã bắt đầu, vậy là xem như chị ấy đã trốn tiết. 

- Sao mình lại làm chuyện vô bổ này nhỉ? 

Phòng thể dục :

- Em tìm Sungmin à? Bạn ấy vừa mới đi tới phòng dụng cụ cách đây nửa tiếng.

Và chị ấy tự nhủ với lòng rằng phòng dụng cụ sẽ là địa điểm cuối cùng. Nếu còn không tìm thấy, chị ấy sẽ về cấp II.

Cửa phòng dụng cụ mở ra, nhưng chung quang tối om. Chị lớp 12 loay hoay tìm cái công tắc bật đèn, đột nhiên chân bược hụt rơi xuống một cái hầm. Với chị ấy, hôm nay quả là một ngày tệ hại.

-----------------

- Tôi vẫn nghĩ anh là một con Ma. Vì con người bình thường thì không thể nào có sở thích kì quái như vậy được.

- Ý cô là sao?

 
  
Về Đầu Trang Go down
P_Seomate
Gold Member 1
Gold Member 1


Post : 825
Coins : 4671
Thanked : 76
Join date : 08/09/2012
Age : 25

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyMon Jul 29, 2013 5:01 pm

ra chap nhanh nha au , fic hay thật đó
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyTue Jul 30, 2013 6:48 pm

 
Mai là sn của Nấm nhà ta rồi,*vỗ tay* nên au đặc biệt tặng luôn cho rds 3 chap liền trong đêm nay,quà mừng sn cái Ny.HPBD người phụ nữ của Jung Dẹo :3


 
Chap 8
Vẫn còn đang là Thứ ba, trời bắt đầu mưa tầm tã.

Khu vực cấp III, phòng dụng cụ.

- Cứu tôi với... Có ai không? Sao khu vực cấp III lại có một cái lỗ ngu ngốc như vậy chứ? Thề với trời, tôi sẽ không bao giờ tới chỗ này lần nữa đâu. Một ngày tệ hại như vậy đủ rồi. Người ta nói đúng lắm mà, làm việc tốt chỉ tổ mang họa vào thân thôi.

Trong lúc chị lớp 12 đang cố gắng trút hết những bực dọc trong người bằng cách la toáng lên như thế này thì đột nhiên, một giọng nói cũng khó chịu không kém vang lên :

- Nè...cô có thể nhỏ tiếng một chút được không? Cô đang phá rối giấc ngủ của tôi đó.

Chị lớp 12 khựng lại. Trong đầu nhá lên những suy nghĩ kì dị. Một lúc sau...

- Giấc ngủ...trong bóng tối như thế này...Cứu tôi với...Ma...Làm ơn có ai đó cứu tôi với...

Tiếng hằn học lại vang lên :

- Nè, cô ăn nói cho đàng hoàng một chút nhé! Ma hồi nào? Tôi là người!

Chị lớp 12 đợi cho tới lúc bình tâm lại một chút rồi mới rụt rè hỏi :

- Ông...là người phải không?

- Uh! Nhưng tôi chỉ mới học lớp 14 thôi, đừng gọi tôi là ông.

Im lặng...

- Anh là người thật hả? 

- Cô hai à, nếu cô không tin thì thử chạm vào tôi xem.

Chị lớp 12 tần ngần một hồi rồi nói :

- Tôi có thể thử chạm vào anh không?

- Nếu như cô muốn.

- Vậy phải làm sao để tìm thấy anh?

Chị lớp 12 huơ tay loạn xạ trong bóng tối. Bất chợt đụng vào một cái gì đó, chị ấy lập tức rụt tay lại.

- Lạnh ngắt à! Anh nói dối! Anh là Ma chứ không phải người.

Tiếng đáp lại :

- Cô vừa đập tay vào mũi tôi đau chết đi được.

- Hở? Vậy à? Xin lỗi nha! Tôi không cố ý đâu.

Chị lớp 12 cười gượng.

- Vậy bây giờ cô tin tôi là người rồi chứ? Ma thì làm gì biết đau.

- Chưa hẳn. Anh có thể để tôi chạm vào anh một lần nữa được không?

- Thôi được. Tôi nghĩ tôi đang ở trước mặt cô. Đừng có đánh đấm loạn xạ như hồi nãy nữa nhé!

- Biết rồi!

Tự nhiên chị ấy thấy vui vui. Tay chị ấy đưa ra phía trước. Cảm giác ấm áp khi chạm vào cái gì đó làm chị ấy cảm thấy yên tâm. Chị ấy biết mình đang chạm vào ngực của một người con trai, một anh chàng khá cao so với mình. Bất giác, chị ấy reo lên :

- Hay quá! Anh đúng là người thật!

- Đừng làm như cô vừa phát giác ra một chuyện vô cùng lý thú như thế. À, nghe giọng cô hồi nãy thì hình như cô không phải học sinh cấp III phải không?

Chị lớp 12 gật đầu :

- Uh! Tôi là học sinh lớp 12.

- Vậy cô sang đây làm gì?

- Tôi nhặt được một cái ví tiền của một học sinh lớp 14. Tôi chỉ muốn trả lại thôi. Phải rồi! Anh có biết người nào tên Lee Sungmin không?

Anh chàng im lặng một lúc rồi nói.

- Thì ra cái ví tiền của tôi đang ở chỗ cô.

- Anh là Sungmin à? Tốt rồi...trả lại anh nè!

Anh chàng nhận lại cái ví của mình, hình như anh ta vừa kiểm tra cái gì đó trong ví. Sau đó thở phào nhẹ nhõm :

- May quá...nó vẫn còn đây.

Chị lớp 12 nói chen vào :

- Thẻ học sinh vẫn ở đó. Tôi không xem gì trong ví của anh đâu, chỉ có thẻ học sinh thôi. Tôi thề đó!

Anh chàng phì cười :

- Cô có vẻ như rất thích thề. Cô tên gì?

- Không liên quan tới anh!

----------------------

- Anh nghĩ xem khi nào thì mới có người tới cứu chúng ta?

- Trước 6 giờ chiều!

- Sao anh biết?

- Vì giờ đó mọi người sẽ kiểm tra lai tất cả mọi thứ trước khi ra về. Họ sẽ vào đây nhanh thôi. Cô sợ à? Yên tâm đi...ở đây ngoài tôi với cô ra, không có con Ma nào đâu.

 
Chưa bao giờ nghĩ một ngày lại dài lê thê tới mức này. Chờ mãi vẫn chưa đến 6 giờ chiều. Thứ ba, một lần nữa, mưa to hơn lúc mới bắt đầu nhiều, không biết lúc nào mới tạnh.

Ngày chỉ dài lúc con người ta ngồi một chỗ và không làm gì khác hơn ngoài đợi chờ, mà lại còn là sự chờ đợi trong bóng tối nữa chứ. Vậy là ngày dài gấp đôi so với bình thường. Có người chịu không nổi, cuối cùng cũng phải lên tiếng :

- Nè! Anh nói cái gì đi chứ!

Đáp lại là một giọng nam mệt mỏi :

- Để cho tôi ngủ một chút được không? Sao tôi lại phải lên tiếng nào?

- Vì...À, để cho tôi biết chắc chắn là anh vẫn còn sống.

Có tiếng phì cười, người con gái bất chợt nhận ra lý do của mình thật là ngốc, nhưng lời đã nói thì không thể nào rút lại được. May mà nhờ có bóng tối, người còn lại mới không thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

- Chứ không phải tại cô sợ Ma sao? Thôi được...vậy cô muốn tôi nói gì nào?

Phải tốn chút thời giờ để tìm ra đề tài. 

- Anh...anh có quen hết tất cả học sinh của khối 14 không?

Tặc lưỡi :

- Tôi không phải dạng người giao thiệp rộng, nhưng tôi cũng biết hơn phân nửa. Cô muốn hỏi về ai à?

- Vậy anh có biết một chàng trai hay đeo một cái nhẫn ở cổ không?

Im lặng trong vài giây. Chắc cũng cần thời gian để nghĩ xem ai hay đeo nhẫn ở cổ.

- Có biết! Chỉ có mình thằng đó là có một chiếc nhẫn ở cổ thôi.

- Anh quen người đó à?

- Nó là bạn tôi. Chúng tôi rất thân với nhau. Tôi biết về nó hơi bị rõ đó. Vậy cô hứng thú gì với nó?

Bây giờ là thời gian để ngượng, không phải để suy nghĩ câu trả lời.

- Tôi...đó là người tôi thích.

Sao không khí đột nhiên trở nên ấm áp thế nhỉ? Bên ngoài trời đang mưa mà. Oh, hình như có người nào đó đang tỏa nhiệt dữ dội lắm. Lý do là đây.

- Sao lại là thằng đó? Nó có gì đặc biệt làm cô để ý vậy?

- Là vì cái nhẫn...lúc tôi mới vào Soshi năm lớp 6, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy là lúc anh ấy đang nằm ngủ trên bãi cỏ.

- Nhìn người ta ngủ à? Rồi sao nữa? 

- Chẳng sao cả. Tôi chỉ ngắm nhìn một lúc rồi đi, trước khi anh ấy thức dậy.

- Sao cô không đánh thức nó dậy và bảo với nó là cô thích nó?

Có tiếng thở dài trong bóng tối.

- Những người bạn trong lớp bảo tôi rằng anh ấy đeo một cái nhẫn, nó có lẽ từ một người con gái hết sức quan trọng đối với anh ấy. 

Tiếng hằn giọng :

- Đồ ngốc! Sao cô không chịu suy nghĩ tích cực hơn một chút? Không chừng nó đeo chiếc nhẫn đó là để chờ đợi một người nào đó đến và trao bàn tay cho nó. Nhưng không phải chỉ vì ấn tượng chiếc nhẫn mà cô thích nó chứ?

Mấy giây hồi tưởng lại.

- Không...tôi và anh ấy đã từng nói chuyện với nhau. Anh ấy giúp tôi gỡ con sâu lông trên tóc xuống. Lúc đó tôi suýt phát khóc vì sợ. Anh ấy rất tốt bụng, và dịu dàng nữa.

Có thể tưởng tượng ra gương mặt hồ hởi của cô gái đang cười một mình.

Cánh cửa mở ra, một chút ánh sáng xuất hiện từ bên trên.

- Ah...đừng bước qua đây. Chỗ này có một cái hầm. Chúng tôi đang bị kẹt dưới này nè!

Cô gái thật nhanh nhẹn, chả bù với anh chàng lười cạnh bên.

- Hình như có người ở dưới. Chờ chút! Tụi này đi lấy đèn Pin và dây thừng đã.

Cô gái vui mừng :

- Hay quá! Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi.

Một lúc sau, sợi dây được thả xuống. Anh chàng đột nhiên bế cô gái lên :

- Nắm lấy sợi dây và leo lên trước đi!

- Còn anh?

- Tôi sẽ lên sau. Thấy cô sợ Ma như vậy, nhường cô lên trước đó.

Kì lạ, lần này thì cô gái không cãi lại chàng trai mà ngoan ngoãn làm theo lời.

- Cám ơn...

Khi cô gái đã đi được nửa đường, chàng trai bảo :

- Nếu muốn cám ơn tôi thì cô hãy trở thành bạn gái của tôi sau khi ra khỏi đây nhé!

Bị bất ngờ, cô gái hét lên :

- Không được! Tôi đã thích anh chàng đeo nhẫn rồi.

Và cũng buông tay ra một cách vô thức. Chàng trai đã hứng gọn cô gái vào lòng mình. Cả hai ngã lăn trên đất. Đèn Pin từ phía trên rọi xuống :

- Hai người không sao chứ?

Ánh sáng le lói từ ngọn đèn đã soi rõ cảnh hai người bên nhau. Cô gái đang nằm trên người chàng trai sau tai nạn. Cô gái chống tay ngồi dậy, lần đầu tiên nhìn thấy mặt của người con trai trong bóng tối...có chút ngỡ ngàng...

- Anh...

Chàng trai phì cười :

- Cô liều thật đó! Muốn tỏ tình cũng phải đợi sau khi an toàn đã chứ. 

Mặt cô gái nóng ran lên.

- Thứ lúc nãy tôi tìm trong ví không phải thẻ học sinh, mà là cái nhẫn. Nhìn xem! Nó đang nằm trong lòng bàn tay tôi nè.

Xòe ra để cô gái nhìn thấy chiếc nhẫn.

- Giờ thì cô tin chưa? Tôi đã nói vời cô là thằng đó mang nhẫn để chờ một người con gái đến bày tỏ. Tôi biết rõ nó hơn ai hết mà. Đúng không?

Mặt càng ngày càng đỏ hơn.

- Có muốn leo xuống không? Muốn đè chết tôi à?

Cuối cùng, cô gái nở nụ cười hạnh phúc và ôm lấy chàng trai.

-------------------------

- Chị đã mang trả cái ví rồi à?

- Uh! Ah, nhưng làm sao Princess biết tôi đã trả nó?

- Vì chị là người tốt! Nếu chị đã nhặt nó và nhờ em mang sang khu vực cấp III, chị nhật định có ý định trả lại nó. Vậy người chủ của cái vì đó có nói cám ơn chị không? Ơ...sao mặt chị đỏ vậy? Chị không sao chứ? Trán chị nóng quá! Chị bị sốt rồi phải không? Em đưa chị tới phòng y tế nhé!

 


Được sửa bởi tysicny062 ngày Tue Jul 30, 2013 6:53 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyTue Jul 30, 2013 6:49 pm

 
Chap 9
 
 
Hi, bạn vẫn khỏe chứ? Chuyến đi giao lưu học tập ở Anh thế nào rồi? Nghe đâu bạn vẫn là người dẫn đầu. Chúc mừng ^^

Đã gần cả năm nay bạn không đến trường rồi. Dù được ưu tiên nhưng cũng đừng lười như thế. Mai tới trường nha! Dù sao cũng nên xem mặt Princess mới của trường chúng ta chứ. Ah, nếu bạn không đến trường, bạn sẽ còn lỡ mất một dịp vui lớn nhất từ trước đến nay ở trường Soshi nữa. Bạn có nghe nói tới "Tuần Lễ Hòa Bình" và việc phá vỡ các bức tường giữa 3 cấp chưa? Nếu muốn biết thêm, tốt nhất là nên rời khỏi nhà và đến đây ngay đi. Đảm bảo sẽ rất thú vị.

Bye 

*Câu Chuyện Thứ Ba - Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng*


Học Viện Soshi, Thứ Tư, một ngày rất bình lặng.

Khắp nới bắt đầu mang "Tuần Lễ Hòa Bình" ra làm đề tài bàn tán. Cuối cùng thì quy định về hòa bình cũng được mọi người nhắc tới ở cả 3 cấp. Mọi người có nhận định và suy nghĩ khác nhau về đề nghị lần này của Princess. Ví dụ như mấy chị cấp III bên kia hình như không được vui cho lắm.

- Cái gì "Tuần Lề Hòa Bình" chứ? Vớ vẩn! Chúng ta thậm chí còn chưa biết con bé ngốc nghếch nào đã đưa ra cái đề nghị ngu xuẩn này nữa. Cứ xây lại các bức tường thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Trong khi một nhóm nữ cấp III khác lại rất hồn nhiên :

- Chúng tôi không có ý kiến! Hòa nhập với mọi người cũng là một ý hay. Vậy trường Soshi sẽ giống như những ngôi trường bình thường khác.

Và nam sinh cũng vô tư không kém :

- Mấy bé cấp II nhìn dễ thương lắm! Chắc mấy bé vẫn còn ngây thơ.

Đấy là nói riêng về khu vực cấp III. Khu vực cấp I thì không phức tạp tới mức đó.

- "Tuần Lễ Hòa Bình" là gì?

Ý nghĩa của nó còn khá là mơ hồ đối với cấp I.

- Không cần biết nó là gì. Nhưng chúng ta tin vào Princess. Chị ấy nhất định có thể đuổi hết mấy người cấp III xấu xa kia.

Và cấp I cũng quá trông chờ vào sức mạnh của Princess.

Cuối cùng, khu vực cấp II. Tưởng chừng như nơi này sẽ không có gì đáng chú ý, nhưng kì thực thì không. 

- Có người bảo đã nhìn thấy người ấy trong trường sáng nay.

Jessica đặt ly trà xuống đĩa nhỏ và mỉm cười bí ẩn. Yuri hỏi :

- Có cần tôi cho người giám sát không?

Jessica nhè nhẹ lắc đầu : 

- Vậy chẳng hóa ra xem người ta như tội phạm à?

- Nhưng người này có thể gây bất lợi cho Princess và "Tuần Lễ Hòa Bình".

Yuri nói nhanh, cứ như điều này đã sẵn nắm trong đầu bạn ấy, chỉ chờ tuôn ra. Jessica phì cười :

- Yul có vẻ lo lắng cho Fany nhỉ? Tôi không có ý gì đâu...cứ để Tiffany tự mình giải quyết vấn đề này. Princess cũng nên chứng tỏ mình không phải là người vô dụng, đúng không?

Mặc dù đã nhập học ở Soshi gần 1 năm, nhưng tôi thật sự vẫn chưa biết nhiều lắm về ngôi trường này. Bằng chứng là tôi cứ hay hỏi Yuri những câu rất ngớ ngẩn, mấy thứ mà mọi người ai cũng biết, chỉ trừ có tôi.

- "Nhóm những người không thuộc quyền Nữ Hoàng" là sao?

Bất giác, tôi nhận ra mình lại hỏi thêm một câu ngốc nữa rồi. Mọi người đang tròn mắt nhìn tôi. May mà họ chỉ tỏ ra ngạc nhiên thôi, chứ nếu là Yuri thì tôi đã nghe mắng lâu rồi.

- Chắc Princess mới đến Soshi nên chưa biết. Đấy là những người khác biệt với chúng ta. Họ không đứng về phía Jessica.

Và khi thấy tôi còn ngây ngô suy ngẫm. Họ cố nén tiếng thở dài để tiếp tục vấn đề :

- Nhóm này không đông. Chỉ chừng 5 người. Nhưng họ là những người có ảnh hưởng đến cấp II khá lớn. 

Tôi bâng quơ một hồi rồi cười rạng rỡ. Lần này, họ xụ mặt :

- Princess à, cô có thật sự hiểu chúng tôi đang nói về cái gì không? Nếu những người đó chống lại chúng ta thì sẽ bất lợi cho Princess đó. Jessica không hề đá động gì tới chuyện tiêu trừ nhóm này, nhưng Princess thì nên tìm cách đi. Trước khi họ ra tay.

Tôi đột ngột đứng lên. Tất cả nhìn tôi :

- Princess quyết định hành động rồi à?

Tôi lắc đầu :

- Không...tôi phải đi mượn sách Văn. Tiết tới là tiết Văn rồi. Tôi không mang sách.

Rồi vội vàng chạy đi. Sau lưng tôi, mấy cái mồm ngoác rộng hết cỡ đang dõi theo.

- Không hiểu Jessica thấy điểm nào đặc biệt từ cô ấy nhỉ? Yuri bảo chúng ta nói với Princess về nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng, nhưng bây giờ Princess có lẽ không hiểu gì đâu. Làm sao báo cáo với Yuri đây?

Tôi không lo lắng về những gì mà họ đề cập lúc nãy. Nếu họ là những người không thích đứng về phía Jessica thì cũng không hề hấn gì cả. Ai cũng có quyền tự do mà. Sao tất cả cứ phải nghe theo lời Jessica thì mới được nhỉ? Nhưng họ chỉ không đứng cùng phía với Jessica, điều đó không có nghĩa là họ đang chống lại Jessica. 

Thật là khó hiểu. Sao chuyện của mình lúc nào cũng phải tùy thuộc vào Jessica? Bạn ấy đâu có làm gì, sao mọi người đều nghe theo lệnh của bạn ấy? Hay là nên hỏi Yuri? Không được! Hỏi thì thế nào cũng bị la.

- Cậu làm rơi thẻ học sinh nè.

Tôi đang lang man suy nghĩ cho nên cũng không để ý đến việc này.

- Tiffany! 

Nghe gọi tôi, tôi quay lại ngay :

- Vâng!

- Bạn làm rơi thẻ.

Một cô gái mặc đồng phục cấp II mỉm cười hiền lành với tôi. Bạn ấy là người thứ hai có nụ cười làm tôi lặng người như thế này. Dĩ nhiên, người đầu tiên là Jessica. Lúc tôi mới vào trường, Jessica đã giúp tôi tìm lớp. Bạn ấy cũng dịu dàng như thế.

- Bạn học lớp 11A à? ( Au : đã trôi qua một năm rồi nhé )

Tôi gật đầu và ngượng ngùng nhận lại tấm thẻ của mình.

- Tiffany hình như là học sinh mới phải không?

Tôi nhìn lên. Hình như người này chưa gặp tôi lần nào. Bạn ấy cũng không gọi tôi là Princess như những người khác. 

- Chúng ta sẽ gặp nhau ở lớp nhanh thôi. Gần 1 năm rồi tôi không đến trường. Nơi này có nhiều thay đổi quá.

Gần 1 năm không đến trường? Ý bạn ấy là sao?

- Bạn có biết Princess mới của cấp II là ai không?

Nghĩa là bạn ấy cũng không biết tôi. Sao lại có chuyện một học sinh cả năm trời không đến trường nhỉ?

- Chuông reo vào lớp rồi kìa. Chúng ta đi thôi.

- Hả?

- Chạy nhanh lên! Muốn bị trễ à?

Rồi bạn ấy nắm tay tôi kéo đi. Tôi còn chưa hoàn hồn. Bạn ấy là ai nhỉ?         

 
Khi chúng tôi quay trở lại lớp thì nhận được thông báo về buổi tự học hôm nay. Cô giáo có việc bận cho nên không lên lớp dạy học. Thế là chúng tôi có hai tiết trống.

- Tiffany ngồi xuống đây đi!

Cô bạn đó học lớp 11A thật sao? Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn bán tín bán nghi rằng đây là bạn học cùng lớp với tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bạn ấy trong trường.

- Sao vậy?

Tôi nhìn qua dãy bàn có 3 chỗ ngồi, nơi Jessica, Yuri và tôi hay ngồi chung với nhau. Yuri và Jessica cũng không có mặt trong lớp lúc này. Tôi đoán hai bạn đó nhận được thông báo trước tôi cho nên đã đến thư viện hết rồi. Tôi ngồi xuống cạnh cô bạn mới. Cô ấy cười tít mắt :

- Tôi là IU.

- Hở?!? À, tôi là Tiffany.

IU cười :

- Bạn còn chưa nói cho tôi biết đó.

- Chuyện gì?

- New Princess!

Tôi dở khóc dở cười. Tôi phải nói như thế nào đây?

Sân thượng khu vực cấp II lúc đó, một người đang đứng hướng mặt về phía chân trời tự dưng mỉm cười :

- Tôi rất vui vì Yul đã đến đây gặp tôi.

Yuri hình như cũng vừa mới đến.

- Sao tự nhiên lại quay về trường?

Cô gái quay mặt lại :

- Nếu tôi bảo là vì nhớ Yul thì sao?

Yuri nhìn đi chỗ khác. Cô gái xuôi xị :

- Cậu vẫn như ngày nào, luôn luôn lạnh lùng với tôi. Thử hỏi trên thế gian này có ai may mắn được cậu đối xử dịu dàng đây? Queen phải không?

Khi nhắc đến Queen, cô gái lập tức thay đổi thái độ. Yuri im lặng. Cô gái nói tiếp :

- Đùa chút thôi! Tôi quay lại đây xem mặt new Princess và hưởng-ứng "Tuần Lễ Hòa Bình". Cô Princess kì này coi bộ cũng thú vị lắm. Tôi có nghe qua về "Tuần Lễ Hòa Bình" của cô ta. Ý tưởng khôi hài.

Yuri đáp lại :

- Để yên cho Princess.

Cô gái cười hiền lành :

- Tôi còn chưa có ý định làm gì Princess mà. Yul khẩn trương hơi quá mức rồi đó. Bạn quan tâm tới Princess như vậy à? Hay vì đó là mệnh lệnh của Queen?

Không khí tự nhiên trở nên nặng nề, cho tới khi Yuri đề nghị :

- Đừng chống lại Queen.

Cô gái lại gần Yuri :

- Được...nhưng với điều kiện, Yul phải rời bỏ Queen và ở bên cạnh tôi.

Yuri nghiêm mặt, rồi bỏ đi. Cô gái nhìn theo, vẻ bất mãn hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Sau đó nữa, mấy người xuất hiện.

- Sao rồi? Lại thất bại à?

- Biết mặt Princess chưa?

Cô gái lắc đầu :

- Vẫn chưa! Có tin tức gì về cái email mà chúng ta nhận được không?

Một trong số đó, người con trai nhún vai :

- Không! Nhưng hình như người này muốn mượn tay chúng ta lật đổ Princess.

Một người con gái khác nhíu mày :

- Tôi ghét bị người khác lợi dụng. Với lại xưa nay chúng ta cũng không muốn chống lại Queen.

Cô gái lúc nãy nói chuyện với Yuri tự nhiên lên tiếng :


- Bạn nói đúng. Chúng ta thật không muốn đối đầu với Queen, và tôi nghĩ cô ấy cũng vậy. Để xem Princess có vai trò như thế nào trong cuộc chơi này.

Ở một nơi khác, Jessica khẽ nhíu mày khi được tin Princess rất có thể sẽ gặp rắc rối với Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng.
       

 
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyTue Jul 30, 2013 6:50 pm

Chap 10
Thứ Tư, trời đang đẹp tự nhiên tối sầm lại. Bên ngoài, mây đen đang lũ lượt kéo đến.

- Làm ơn cho tôi biết đi mà. Princess là người như thế nào?

Tôi cười gượng trước câu hỏi này. Tôi phải nói như thế nào về bản thân tôi đây?

- Có phải cô ấy rất thông thạo mọi chuyện trong Soshi không?

- Ơ...không đâu.

- Hoặc là cô ấy rất thông minh?

- Tôi nghĩ trái lại, rất ngốc!

- Oh, vậy cô ấy có gì đặc biệt để trở thành Princess? Xinh đẹp như cậu không?

Tôi đỏ mặt. Lần đầu tiên tôi nhận được lời khen từ một người không quen biết.

- Princess tên là gì? Fany có quen biết cô ấy không? 

Tôi để mắt mình chạm vào sàn nhà. Tôi do dự một hồi rồi trả lời :

- Princess chính là...

Nhưng cô bạn đó đã biến mất tăm. Khi tôi nhìn quanh tìm kiếm, tôi thấy cô ta đang chạy hối hả qua dãy hành lang. Tôi gọi theo :

- Bạn...

Cô ta nói vọng lại :

- Tôi có việc phải đi ngay rồi! Khi khác chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhé!

Tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Cô bạn tên IU này có vẻ rất kì lạ. Bạn ấy hình như là đang chạy trốn một cái gì đó thì phải. Ngay lúc tôi định cho bạn ấy biết tôi chính là Princess. Nhưng như vậy cũng tốt. Sao càng ngày tôi lại càng có cảm giác thất vọng về bản thân nhỉ? Có phải tôi không nên trở thành Princess không?

- Chào! Princess? Đúng không?

Lại thêm một nhóm người lạ mặt đến tìm tôi. Hôm nay là ngày gì nhỉ?

IU thở phào nhẹ nhóm sau khi cảm thấy an toàn ở một địa điểm khác :

- Dai như đỉa! Nếu biết vậy thì mình sẽ không quay về trường đâu. Chỉ tại cái email quái quỷ đó làm cho mình tò mò.

- Vậy ra có người gởi email kêu gọi "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" quay về học viện Soshi sao?

IU nhìn ra sau. Ngay lập tức xuôi xị :

- Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Coi bộ nếu tôi muốn yên thân thì nên rời khỏi trường thôi. Ah, ý tôi là...lâu quá không gặp, Jessica.

Jessica mỉm cười :

- Gần cả năm nay bạn không đến trường, vậy mà chỉ vì một email, lập tức "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" tụ hội đông đủ. Tôi nghĩ chắc nội dung của bức thư điện tử đó rất thú vị. Đại loại như là "Tuần Lễ Hòa Bình" chẳng hạn.

 
Jessica nói những lời đó với một gương mặt dịu dàng và nụ cười hồn nhiên. Tuy nhiên bây nhiêu đó cũng đủ làm cho IU phải rùng mình :

- Tôi không biết! Vì có người send email cho tụi này thôi. Nhưng Princess kì này là người như thế nào vậy?

Jessica chưa vội trả lời ngay :

- "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" có ý định thử thách Princess của tôi phải không?

IU phì cười :

- Princess-của-tôi? Ai ya, coi ra cô thật sự nhắm vào con mồi lần này rồi. Chuyện có chống lại Princess hay không, tôi còn chưa biết chừng. Nhưng nếu chúng tôi thật sự muốn tạo một chút ít...khó khăn cho Công Chúa, Queen sẽ ra tay chứ?

Jessica giữ bầu không khí yên lặng trong vòng mấy giây, sau đó toàn bộ vỡ ra bằng một nụ cười tự tin :

- Không...đương nhiên không. Princess kì này không chỉ do tôi chọn. Cô ấy được cả Cấp I và Cấp II tin tưởng đó. 

- Nghĩa là "Tuần Lễ Hòa Bình" chỉ để Princess lấy luôn cấp III?

 Jessica nhún vai :

- Thực lực của Princess đến đâu, tôi cũng còn chưa biết. Nhưng "Tuần Lễ Hòa Bình" không phải là ý tưởng của tôi. Toàn bộ đều do Princess nghĩ ra cả. Tôi chỉ đến để cho các người biết là tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu. Tùy ý các người!

Xong, Jessica đi mất. IU nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Có thể khiến cho Queen tự tin như vậy, Princess kì này coi bộ rất thú vị, phải không Kimbum?

Một người con trai không biết tự lúc nào đã đứng sau lưng IU. Người có cái tên Kimbum lắc đầu :

- Tôi không có ý kiến. Nhưng mọi người đang tìm IU đó. Đừng trốn nữa!

- Chúng ta có nên đùa với Princess một chút không?

Không có câu trả lời. Họ cùng nhau rời khỏi đó...

Ở lớp 11A lúc này, không biết vì nguyên nhân gì, nhưng tất cả các học sinh trong lớp đều đứng vây quanh tôi và trao cho nhóm người kia một cái nhìn không mấy thân thiện.

- Gì vậy? Chưa chi đã lo chúng tôi sẽ làm hại Princess của mấy người rồi à?

Bọn họ là ai nhỉ? Sao mọi người lại có vẻ căng thẳng như vậy?

- Các bạn là ai?

Một trong số đó, chị học sinh lớp 12 nhoẻn miệng cười :

- Xin lỗi...chưa tự giới thiệu nhỉ? Chúng tôi là "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng". Tụi này chỉ định sang chào hỏi Princess một chút thôi. 

Tôi cười rạng rỡ :

- Vâng! Mọi người cứ gọi tôi là Tiffany cũng được. Nhưng hình như tôi mới gặp các bạn lần đầu thì phải.

- Uh! Gần 1 năm rồi chúng tôi không đến trường. Lần này vì bị thu hút bởi "Tuần Lễ Hòa Bình" của Princess cho nên mới trở lại Soshi. Phải rồi! Sao chúng ta không thử cá cược với nhau nhỉ? Nếu như "Tuần Lễ Hòa Bình" thành công, "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" sẽ biến mất khỏi Soshi, và ngược lại, nếu Princess thua, cô cũng sẽ khăn gói rời khỏi đây. Ý tưởng hay chứ?

Tôi lặng người trước lời đề nghị đầy bất ngờ này. Đây có phải là điều mà mọi người đang lo lắng? "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" sẽ chống lại tôi?

- Đừng tùy tiện đặt điều kiện với Princess!

Mọi người chung quanh đang cố gắng che chở cho tôi. Princess lúc nào cũng được bảo vệ. Giống như một con búp bê trong lồng kính vậy.

- Tôi đồng ý.

Mọi cái nhìn chuyển về phía tôi. Tôi mỉm cười :

- Tôi cũng không muốn là một Princess bù nhìn.

- Tốt lắm! Vậy phải chờ xem kết quả tuần sau rồi. Chúng ta đi thôi!

Họ rời khỏi đó. Tôi bắt đầu nhận được lời chất vấn của tất cả mọi người. Vậy là ngày thứ Tư đã trôi qua.     

 
Thứ Năm, trời đẹp, bầu không khí yên bình một cách đáng sợ bao trùm cả học viện Thiên Vũ.

Một cuộc họp bí mật của cấp II, dành cho những người thuộc phe Nữ Hoàng được tổ chức trong một phóng học kín, đây là hệ quả của việc Princess đã chấp nhận lời thách thức của "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng". Tuy nhiên, cuộc họp quan trọng này lại không có mặt của nhân vật chính.

- Princess không tham gia sao?

- Uh! Tôi nghĩ Princess quá-ngây-thơ để đảm nhận vai trò người chủ trì. Trước nay Jessica chọn Princess đều tùy hứng. Nhưng tất cả những Princess trước, không ai ngốc như Princess hiện thời hết. Nếu Yuri không bảo chúng ta coi chừng Princess thì tôi cũng không làm nhiều chuyện như vậy đâu.

- Jessica không có ý kiến về vụ này à?

Lắc đầu...Có tiếng thở dài của nhiều người, gần như tất cả những người có mặt đều cảm thấy bất an.

- Rất tiếc...Queen không nói gì về chuyện này hết. Nếu Princess yên phận làm Công Chúa thì đâu có ba cái chuyện rắc rối như bây giờ. Cũng tại cái ý tưởng "Tuần Lễ Hòa Bình" đó. Ba cấp không thể hòa với nhau được! Đây vốn là điều không tưởng.

- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Theo thống kê hiện giờ thì số lượng ủng hộ Princess ở cấp I là 100%, cấp II là 83%, trong khi đó. cấp III là 0.2%. Dựa theo kết quả này thì "Tuần Lễ Hòa Bình" thất bại là cái chắc!

- Tôi nghĩ...bằng mọi giá, "Tuần Lễ Hòa Bình" phải thành công, và đó cũng là lối đi duy nhất dành cho Prncess.

Tôi không có mặt trong cuộc họp của hôm nay. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi không biết mọi người đang rất lo cho tôi. Tôi biết chứ! Thậm chí tôi còn biết mình vừa hành động ngu ngốc như thế nào nữa. "Tuần Lễ Hòa Bình" có lẽ sẽ thất bại. Nhưng tôi không cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm. Nếu như có thể đổi được một tuần lễ để mọi người có dịp tìm hiểu nhau, tôi chấp nhận rời khỏi học viện Soshi. Dù sao thì ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã không cho rằng mình có thể đi đến đoạn cuối của ngôi trường này. Tôi tự cảm thấy mãn nguyện với những gì mình đã có. Tôi rất may mắn phải không? Vì tôi có những người bạn thật tốt giống như Jesisca và Yuri.

- Là cô hẹn tôi ra đây à?

Đến rồi...trước khi rời khỏi trường Soshi, đây là chuyện tôi muốn làm nhất.

- Cám ơn anh đã đến.

Có tiếng cằn nhằn sau lưng tôi :

- Nói chuyện với người ta thì phải quay mặt lại chứ! Cô hơi tự cao đó. Đừng tưởng mình là Princess thì có thể lên mặt với người khác nhé!

Tôi phì cười. Anh ấy lúc nào cũng thế. Tôi thích cái tính ngay thẳng của anh ấy. Mặc dù đôi lúc tôi cũng hay bị anh ấy la mắng.

- Xin lỗi...

Tôi quay lại nhìn. Tôi đọc được trong mắt anh ấy sự ngạc nhiên tột cùng. Bộ mặt của anh ấy lúc này làm tôi không nín cười được. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này hết.

- Cô...Tiffany phải không?

Tôi gật đầu. Từ lúc những bức tường bị phá vỡ cho đến nay, chúng tôi chưa hề gặp mặt và nói chuyện với nhau lần nào.

- Princess?

Tôi mỉm cười. Tôi đoán anh ấy cũng không ngờ tôi chính là Princess mà mọi người đang nói đến trong trường.

- Em chưa có dịp đến chào anh. 

Cũng vào lúc này, ở một nơi không xa trường học cho lắm, Jessica vẫn còn đang bình thản uống trà buổi sáng.

- Hình như cấp III không hoan ngênh Princess cho lắm. Tôi đã có được số liệu của cấp III về "Tuần Lễ Hòa Bình" rồi. Không khả quan tí nào.

Jessica không nói gì, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống. Chờ một lúc không có động tĩnh, Yuri hỏi lại :

- Chúng ta thật để mặc công chúa sao?

Jessica mỉm cười :

- Nếu như Princess không đủ khả năng tham dự trò chơi của tôi thì bị loại ra khỏi trường, đó cũng là một hệ quả thích đáng. Có tin gì về bức email mà "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" nhận được chưa?

Yuri lắc đầu :

- Vẫn chưa! Nhưng khả năng lớn nhất đến từ đại diện của cấp III. Ông anh đó là người duy nhất có biểu hiện bốc đồng đối với "Tuần Lễ Hòa Bình".

Jessica đứng dậy bỏ đi :

- Điều tra thêm đi. Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.

Yuri im lặng nhìn theo bóng Jessica. Buổi sáng chỉ vừa mới bắt đầu, ngày còn dài, nhất là hôm nay.           

 
 
 
 
 
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyWed Jul 31, 2013 9:23 am

Huhu..Buồn qá sao chẳng có ai xem fic này vậy :(((( dễ lại p? đóng fic nữa r đây.Chẳng có ai coi làm au cũng chẳng có động lực để viết :(
Về Đầu Trang Go down
StephPoO_S1
Newbie


Post : 26
Coins : 4013
Thanked : 10
Join date : 15/06/2013
Age : 28

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyWed Jul 31, 2013 2:12 pm

fic hay mà, đừng đóng fic!!!cũng có nhiều ng xem fic nhưng tại lười để lại comment thôi, ra chap tiếp nha pạn dù sao cũng đi đến chap 10 oy!!<<3333 fighting
Về Đầu Trang Go down
P_Seomate
Gold Member 1
Gold Member 1


Post : 825
Coins : 4671
Thanked : 76
Join date : 08/09/2012
Age : 25

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyWed Jul 31, 2013 5:41 pm

fic hay mak , au đừng buồn nha , từ từ ùi sẽ có người xem mà
Về Đầu Trang Go down
Khách viếng thăm
Khách viếng thăm



[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptySat Aug 03, 2013 8:28 pm

Chap 11
 
Yunho quay trở lại lớp học với một cái đầu nặng trịch. Khi không tự nhiên nhận được thư của Princess cấp II hẹn ra gặp mặt đã đủ làm anh chàng ngơ ngẩn không hểu vì sao, nay lại được biết thêm rằng Princess không ai xa lạ, mà chính là cô em họ của mình, một đứa xưa nay trong mắt Yunho luôn ngốc nghếch và xấu xí. Nghĩ đến đây, Yunho tự nhiên cười một mình. Hồi trước tôi lúc nào cũng bị mọi người chung quanh ức hiếp bởi cái tính khờ khạo và nhút nhát. Nhưng nay tôi đã khá lên nhiều lắm. Tôi đã dám đối mặt với bản thân mình bằng một dáng vẻ mới đầy tự tin hơn.

- Mày cười cái gì vậy?

Yunho ngóc đầu dậy. Kibum ngồi cạnh bên khều nó hỏi nhỏ :

- Mày mới đi gặp Princess cấp II về phải không? Princess cấp II trông như thế nào?

- Rất dễ thương!

- Mày vui vẻ như vậy, chắc Princess cấp II tỏ tình với mày phải không?

Yunho nhíu mày :

- Nói tầm bậy! Sao Tiffany lại có thể tỏ tình với tao được?!? Chuyện này là không thể! Đừng ăn nói ngớ ngẩn như vậy nữa.

Thấy Yunho có vẻ cọc cằn,Kibum quay mặt lên bảng trở lại. Nó lầm bầm :

- Dù sao thì con bé đó cũng không còn ở trong trường này lâu nữa đâu.

Yunho ngạc nhiên :

- Tại sao?

- Vì nghe đâu "Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng" và Princess vừa giao ước với nhau, nếu "Tuần Lễ Hòa Bình" thất bại, Princess sẽ phải rời khỏi trường Soshi. Princess tuy có được lòng của cấp I và cấp II, nhưng tỉ lệ ủng hộ cô ta ở cấp III rất thấp, nếu không muốn nói là không có ai hết!

YUnho bỗng nhớ lại nụ cười của tôi trước đó không lâu.

"Em muốn tất cả mọi người xích lại gần nhau một chút. Nhưng em không làm được gì cả, trái lại còn gây ra thêm nhiều rắc rối. Mặc dù vậy, em sẽ cố gắng hết sức mình để những ngày còn lại là đáng nhớ nhất về Tuần Lễ Hòa Bình. Cám ơn anh đã luôn che chở cho em"

Tới lúc này, Yunho mới chợt nhận ra rằng đó là những lời chia tay mà tôi dành cho anh ấy. Yunho nói một mình :

- Vậy thì "Tuần Lễ Hòa Bình" không thể thất bại được.

- Hả?!? Mày đang nói cái gì vậy?

- Mày kêu tụi thằng Chosen đến gặp tao ngay sau tiết này.

- Ơ...vậy mình không học tiết sau à?

Nhưng đáp lại Kibum chỉ có sự im lặng và vẻ mặt hết sức nghiêm túc của Yunho...

Sau hai tiết Toán là giờ nghỉ trưa. Tôi thu dọn tập vở và đứng lên. Vừa khi ấy, một nhóm người trông rất dữ tợn đạp cửa xông vào lớp học. Họ mang theo vũ khí trên tay và hình như đang sẵn sàn thanh toán ai đó.

- Princess đâu? Kêu Princess ra đây!

Im lặng bao trùm cả lớp học. Mấy người đó tiến lại chỗ mấy đứa con gái đang đứng lặng người :

- Giữ toàn bộ mấy đứa con gái lại, mấy đứa con trai có thể ra ngoài.

Lập tức, toàn bộ con gái của lớp 11A bị lùa vào một góc. Người đó là kẻ cầm đầu. Hắn hét lớn lần nữa :

- Đứa nào là Princess trong số tụi bây?

- Các anh tìm Princess có chuyện gì?

Hắn soi đôi mắt thâm đen vì mất ngủ vào UEE, người vừa đặt câu hỏi. Hắn cười :

- Tụi này được lệnh...mần thịt Princess. Nếu không muốn bị liên can thì mau giao con nhỏ đó ra.

Dara liền kéo tôi ra phía sau lưng tất cả mọi người. UEE thì thầm :

- Chắc chắn là "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" giở trò rồi. Princess mau trốn đi!

Tôi lắc đầu :

- Không được...

Dara kéo tay tôi :

- Tôi đếm đến 3, mọi người hãy nhào vào những gã ấy. Tôi sẽ nhân cơ hội này đẩy Princess ra ngoài.

Có tiếng đếm khe khẽ :

- 1...2...Tấn công!

Lợi dụng lúc mấy người đó bị bật ngờ, tôi đã ở bên ngoài lớp an toàn cùng với Dara.

Quay lại lớp học lúc này...

- Tụi mày tính chơi tao hả? Giao Princess ra nhanh lên! Ai là Princess?

UEE hít một hơi thật sâu rồi tiến ra phía trước :

- Là tôi! Tôi chính là Princess.

Mọi cái nhìn chuyển sang UEE. Mấy người đó cười :

- Hay lắm...xử nó!

Hắn giơ thanh sắc lên cao. UEE nhắm nghiền mắt lại đón nhận. Ngay khi ấy, tôi chạy vào đẩy hắn ra :

- Không...

Hắn ngã sóng soài trên mặt đất. Mọi người nhốn nháo :

- Sao còn quay lại? Cô thật ngốc! Đã bảo trốn đi rồi mà.

Tôi lắc đầu :

- Không được! Nếu như bỏ mặc mọi người, tôi không xứng đáng là Princess nữa.

Xong, tôi tiến ra phía trước và dõng dạc tuyên bố :

- Tôi chính là Princess, người mà các người đang tìm.

Họ nhìn nhau :

- Vậy ai mới là Princess đây?

Tôi nói thêm :

- Tôi có dây nơ Princess của cấp II và vương miện của cấp I. Tôi mới thật sự là Princess.

Và họ tin tôi.

- Tôi phải làm sao thì mấy người mới chịu để yên cho các bạn ấy đây?

Tên cầm đầu trả lời tỉnh bơ :

- Tự xử đi! Nhảy xuống dưới!

Tôi nhìn ra sau lưng, đó là cửa sổ.

- Khùng hả! Đây là tầng 4 đó. Nhảy xuống đó không chết cũng tàn tật.

Tôi ngần ngừ trong mấy giây rồi nói :

- Có lẽ đây là tất cả những gì mà tôi có thể làm được cho cấp II. Anh phải giữ lời hứa nhé!

Rồi tôi leo qua cửa sổ. Có tiếng hét sau lưng :

- Đừng, Princess!

Nhưng tôi không rơi xuống. Có ai đó đã giữ lấy tôi từ phía sau. Im lặng kéo dài cho tới khi có tiếng cười nổ ra. Tôi ngơ ngác...           

 
Cuối cùng thì tôi cũng có được một lời giải thích thỏa đáng cho trò đùa này. Người cầm đầu đám người trông rất dữ tợn kết thúc câu chuyện của mình trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả những người nghe :

- Thế là sau hơn một tuần lễ đấm đá dữ dội, cấp III nhận thấy cấp II rất có khí phách! Đại ca của tụi này quyết định không đánh nhau nữa. Tụi này còn quyết định chọn thằng nhóc đại ca của cấp II làm người thừa kế mai sau nữa.

Dara là người đặt câu hỏi đầu tiên :

- Vậy mục đích của trò đùa hôm nay là gì? Các anh chỉ muốn đe dọa Princess của tụi này thôi à?

Hắn lắc đầu, nhe răng cười :

- Làm gì có...tại đại ca đột ngột bảo tụi này hãy đứng về phía "Tuần Lễ Hòa Bình", nhưng tụi này cứ thắc mắc mãi không biết Princess là người như thế nào. Mà phải công nhận, cô rất gan dạ. Rất có chí khí! Cô có muốn làm nhị ca, à không, nhị tỉ của chúng tôi không?

Tôi cười gượng :

- Ơ...không đâu. Tôi còn có nhiều chuyện phải làm. Nhưng đại ca của các anh là ai?

- Nói ra các người cũng không biết đâu. Nhưng nói cũng không sao. Đó là Yunho lớp 13K!

Những cô gái nhìn nhau :

- Đúng là chưa nghe qua cái tên này lần nào. Nhưng chắc nhìn bặm trợn lắm.

Trong khi tôi cười một mình. Dara quay sang tôi :

- Princess cười gì vậy?

Tôi xua tay :

- Không có gì. Cám ơn các anh đã đứng về phía "Tuần Lễ Hòa Bình".

Và sau đó, mấy người cấp III rời khỏi lớp 11A. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh họ của tôi lại là đại ca của mấy người như thế này. Anh ấy nhìn thế nào cũng trông giống như một thư sinh hơn là một người thô lỗ. Tuy nhiên, trong lòng tôi bây giờ cảm thấy rộn ràng một cách lạ thường. Lần đầu tiên tôi nhận được sự ủng hộ của người khác ngoài Jessica và Yuri - Những người luôn đứng bên cạnh tôi từ lúc bắt đầu cho tới giờ.

- Princess...

- Có chuyện gì?

Họ, thêm một lần nữa đứng vây quanh tôi.

- Tụi này bảo vệ Princess chỉ bởi vì bạn là công chúa mà Jessica đã chọn.

Tôi đã sớm biết chuyện này từ lâu rồi. Nhưng nghe chính miệng họ thú nhận, tôi cũng cảm thấy buồn.

- Đó là chuyện của trước đây thôi. Sau chuyện vừa rồi chúng tôi cảm thấy Jessica thật ra đã không lầm lẫn. Bạn thật sự rất xứng đáng để trở thành công chúa của cấp II. Cho nên, chúng tôi quyết định sẽ dốc hết sức mình để giúp chi Princess thành công trong cuộc chiến sắp tới.

Tôi mỉm cười. Hôm nay là ngày mà tôi cảm thấy vui nhất kể từ lúc đặt chân đến học viện Soshi. Tôi đã có bạn rồi!

Tôi bất chợt nhớ đến những lời Yunho nói.

"Nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì em không xứng đáng là Princess chút nào hết. Phải kiên cường lên chứ! Princess trong các câu chuyện cổ tích thường làm nên kì tích vào những phút cuối. Em có muốn thử một mình tự tạo nên kì tích hay không? Đừng lo! Nếu em cảm thấy mình không làm sai chuyện gì là được rồi. Cứ như vậy mà cố gắng!"

Tôi không biết mình có thể làm được những gì. Nhưng nếu có mình tôi thì sẽ không đủ. Tôi cần phải có những người bạn luôn bên cạnh và ủng hộ tôi như thế này nữa.

- Cám ơn mọi người.

Tôi cảm thấy hơi cay ở khóe mắt. Tôi khóc không phải vì buồn bực chuyện gì. Tôi khóc vì vui sướng.

- Không biết có hơi muộn không...nhưng mọi người có thể giúp tôi tìm cách để cho "Tuần Lễ Hòa Bình" giành thắng lợi hay không?

Tất cả đều nhìn tôi chăm chăm, sau đó bật cười và xoa đầu tôi :

- Ha...kể ra thì cũng hơi trễ một chút. Nhưng Princess cuối cùng đã trưởng thành. Chuyện đáng ăn mừng!

Tin đồn về những gì xảy ra ở lớp 11A cách đây 2 tiếng đã lan nhanh chưa từng thấy trong học viện Soshi. Mọi người bàn tán về nó ở khắp nơi, kể cả khu vực cấp III. Và chuyện này đã giúp cho tỉ lệ ủng hộ "Tuần Lễ Hòa Bình" ở khu vực này tăng nhanh một cách đáng kể.

- Không thể tin nổi...cô Princess này kể ra cũng không phải hạng cóc nhái ở đấy giếng. Tỉ lệ ủng hộ của cấp II bây giờ là 97%, cấp III là 25%. Nếu cứ đà này, "Tuần Lễ Hòa Bình" rất có cơ may thành công. Ah, vậy là chúng ta sẽ thua cuộc sao? Tôi ghét thua lắm!

Việc những con số tăng lên nhanh vọt đã làm cho một nhóm người không mấy hài lòng. Sau lời phát biểu của cô gái thứ nhất, cô thứ hai - người thách thức tôi, quay sang hai người con trai giống hệt nhau :

- Tôi nghĩ đã đến lúc "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" phải hành động rồi. Tôi có thể giao việc này cho hai anh được không?

- Không thành vấn đề!

Cô gái thứ nhất hân hoan :

- Hay quá! Lâu rồi không khuấy động học viện Soshi! Có cơ hội chơi rồi.

Cô gái thứ hai mỉm cười :

- Uh...một trò chơi hết-sức-thú-vị dành riêng cho Princess.

Theo như những gì tôi được biết thì "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" có 6 người và họ đều là những người đặc biệt.

- Tại sao phải đặc biệt?

Đó là điều đầu tiên mà tôi thắc mắc.

- Vì học sinh mới vào Soshi đều phải chọn theo phe nữ hoàng hay không. Chỉ có những người rất-mạnh và đủ-sức-để-đứng-vững thì mới dám đứng về phe không thuộc nữ hoàng thôi. Cho tới nay thì chỉ có 6 người.

Sau Dara, Parkbom tiếp lời :

- Người đầu tiên là IU, người có IQ trên 200 và được xem là Thiên Tài của cả nước. Người này hình như đang học lớp 11 thì phải.

Cái tên IU làm tôi dở khóc dở cười. Vậy ra chính là cô gái mà tôi gặp hôm qua sao? Nhưng tôi cảm thấy cô ấy cũng không...

- Người thứ hai là Wooyoung. Anh chàng này đáng lý học lớp 12, nhưng được đặc cách nhảy sang lớp 13 do trình độ khá cao. Wooyoung là con trai duy nhất của tập đoàn máy tính lớn nhất trên thị trường hiện nay. Nghe đâu hắn cũng thông minh lắm. IQ hình như tới 180 lận.

Vậy ra những người không thuộc phe nữ hoàng đều rất thông mình.

- Người thứ 3 là em gái của Wooyoung, Hyomin, học sinh lớp 10.Hyomin rất hay nghịch ngợm. Năm ngoái chính con bé này đã đánh sập hệ thống máy tính định dạng thẻ học sinh, báo hại không ai vào trường được. Đây là một Hacker bậc thầy.

- Kế tiếp là Suzy, học lớp 13. Chính cô gái này đã thách thức Princess.

Hình ảnh của cô gái lớp 13 hôm đó sượt qua đầu tôi.

- Suzy sinh ra trong một gia đình truyền thống nghệ thuật. Tài diễn xuất của Suzy không chê vào đâu được. Gần một năm nay không đến trường là do bận nhận lời mời sang Viện Kịch nghệ Paris học tập giao lưu.

Tôi suy tư một hồi rồi hỏi :

- Vậy những người còn lại thì sao? Sao họ cũng không đến trường trong gần một năm qua?

- À, IU và Wooyoung sang London tham gia cuộc thi trí tuệ toàn thế giới. Kết quả, họ thắng rồi. Hyomin nghỉ ở nhà nghiên cứu ra một trò chơi vi tính mới đang rất thịnh hành hiện nay. Còn hai anh em sinh đôi Jaejong và Kimbum thì bay sang Đức biểu diễn Piano và Violon. Quên mất! Jaejong và Kimbum là hai người cuối cùng trong "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Cả hai đều được công nhận là thần đồng âm nhạc. Jaejong là thần đồng Piano còn Kimbum thì Violon. Hai anh em nhà này rất đẹp trai.

Tôi ngạc nhiên khi họ dừng lại ở chi tiết này.

- Thì sao?

- Ờ...không sao cả. Princess còn muốn biết thêm về gì nữa không?

Tôi lắc đầu :

- Như vậy đủ rồi. Cám ơn sự giúp đỡ của mọi người. Bây giờ chuyện cần làm nhất là...

Ngay lúc đó thì cấp III tông cửa đi vào.

- Princess đâu? Ra đây ngay!


 
Parkbom xụ mặt :

- Lại gì nữa đây?

Tôi đứng lên :

- Vâng! Các anh tìm tôi có chuyện gì?

Họ đặt lên bàn một cái máy tính xách tay và nói :

- Cấp II mấy người vừa phải thôi nha! Cô xem đi! Có một Virus tên "Princess" đã tấn công toàn bộ hệ thống máy tính của trường. Trên hướng dẫn giải mã Virut bảo là "Hãy đến tìm Princess".

Tôi đứng yên tại chỗ. Tôi không biết gì về máy vi tính hết. Làm sao bây giờ?

Parkbom nắm chặt bàn tay :

- "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" bắt đầu ra tay rồi. Chắc chắn đây là tác phẩm của con nhóc Hyomin.

- Tôi cho cô hết ngày hôm nay để giải mã cái Virut này. Nếu không thì chúng tôi sẽ không để yên đâu.

Họ hùng hồn đi khỏi. Tôi phải làm sao đây? Chỉ còn 3 tiếng nữa là hết giờ học...           

 
Về Đầu Trang Go down
P_Seomate
Gold Member 1
Gold Member 1


Post : 825
Coins : 4671
Thanked : 76
Join date : 08/09/2012
Age : 25

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptySun Aug 04, 2013 10:48 am

fic hấp dẫn ùi đó , ra chap sớm nha au
Về Đầu Trang Go down
cua_luv_sica
Member
Member


Post : 195
Coins : 4740
Thanked : 127
Join date : 21/07/2012
Age : 27

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptySat Aug 10, 2013 10:59 am

mình thích cái kiểu post 1 loạt chap như bạn =)))))
Về Đầu Trang Go down
jeti4ever
Newbie


Post : 30
Coins : 4123
Thanked : 15
Join date : 02/03/2013

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 EmptyFri Aug 16, 2013 11:47 am

sao lâu we rùi mà Au chưa ra chap nữa mình đợi dài cả cổ rùi đó
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11   [ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[ Long fic-PG-16 ] The Dead of Queen..May be Princess – Jeti,Yulsic,Yuti l Chap 11

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [ Long fic-NC-17 ] The Prison – Jeti,Taeny l Chap 7
» [FANFIC - LONG FIC] You're mine | Hyoyoung - Taeny | [PG] [Chap 7]
» [FANFIC - LONGFIC ] The deprive and the spy? Let's make love ♥ l TaengNy , YulSic, Jeti, YoonHyun...l PG-13 l Chap 1
» [FANFIC - LONGFIC]We're So Meant To Be l JeTi l T l Chap 18(End) [up Chap 18]
» [FANFIC - LONGFIC]Unnie ah!! Em yêu chị| Yoontae-Yulsic|K|Chap 20 End Chap up bouns

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AAVN  :: Thư viện :: Fan Fiction-