AAVN

SONE Community
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[PIC][05-08-2017]SNSD trở thành khách mời cho ‘'아는 형님 Knowing Bro” của kênh JTBC Thu Aug 17, 2017 10:35 pm
[PIC][11-08-2017]SNSD trở thành khách mời trên chương trình "Running Man" Wed Aug 16, 2017 7:51 pm
[PIC][27-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Thái Lan để tham gia Concert - "PERSONA in BANGKOK" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:52 pm
[PIC][21-04-2017]Tiffany khởi hành đi LA – Mỹ để tham dự "The 15th Korea Times Music Festival 2017" vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:51 pm
[PIC][24-12-2016]Tiffany tham dự và biểu diễn tại “2016 KBS Entertainment Awards” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:49 pm
[OTHER][12-12-2013]SELCA MỚI CỦA SUNNY Sun Aug 06, 2017 9:47 pm
[PIC][20-07-2017]Sunny trở thành khách mời trên chương trình của kênh SBS - "백종원의 푸드트럭 Baek Jongwon Food Truck" Sun Aug 06, 2017 9:46 pm
[PIC][18-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Đài Loan để biểu diễn tại 3 đêm Concert “PERSONA” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:45 pm
[PIC][12/13/14-05-2017]Hình ảnh mới nhất từ Solo Concert thứ 2 của TaeYeon tại Seoul Sun Aug 06, 2017 9:44 pm
[PIC][18-04-2017]TaeYeon tham dự sự kiện ra mắt dòng "KT Galaxy S8/S8+" tại Gwanghwamun KT Square vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:43 pm
[PIC][03-03-2017]Hình ảnh mới nhất từ chuỗi hoạt động quảng bá cho "MY VOICE" của TaeYeon Sun Aug 06, 2017 9:42 pm
[PIC][22-05-2017]TaeYeon trở về Hàn Quốc vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:41 pm
[PIC][25-03-2017]TaeYeon tham dự buổi Fansign cho dòng mỹ phẩm "Banila Co." vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:40 pm
[OTHER][28-09-2016]TaeYeon trở thành gương mặt đại diện mới của dòng mỹ phẩm "Banila Co" Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany - HyoYeon và SeoHyun tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "PUSHBUTTON" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][16-04-2017]TaeYeon – Sunny – Tiffany – HyoYeon và SooYoung tham dự buổi Fansign cho “G-SHOCK CRAZY TOUGHNESS” vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:38 pm
[PIC][14-07-2017]SNSD khởi hành đi Osaka – Nhật Bản để tham dự “SMTOWN LIVE WORLD TOUR VI IN OSAKA” vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:37 pm
[PIC][13-01-2017]SooYoung tổ chức Buổi hòa nhạc Từ thiện - "Beaming Effect" + Tiffany tham dự với vai trò khách mời vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany và HyoYeon tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "KYE" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][19-06-2017]TaeYeon - Tiffany - HyoYeon và YoonA khởi hành đi Jeju để tham dự "SMTOWN FRIENDS WORKSHOP IN JEJU 2017" vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:34 pm


Share
 

 [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 7:12 am

Author: Tinh Dã Anh (cover by Alexnguyen)
Rating: PG-13
Warnings :Ngôn từ hơi bá đạo nếu ai k thik có thể click back
Pairings: Yulsic (main)
Category: Lãng mạn,hài hước cười té ghế

Note : Dạo này có trào lưu chuyển thể từ bách hợp Trung Hoa sang các ver về Yulsic nên mình cũng ham hố làm thử nên mọi người đọc thử cho ý kiến nhé chứ đừng yên lặng giữ trong lòng nhé
Teaser:



Ba quy định dành cho hầu nữ thế kỉ mới:

Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cô chủ(cái này bao gồm cả sắc sắc ấy, không nói rõ rang thế này liệu có bẫy ngầm không nhỉ)

Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cô chủ.(thế tức là chọn người yêu thế nào cũng bị cậu ấy nhúng tay vào đúng không?)

Thứ ba, tuyệt đối không được phép yêu cô chủ.(Ừm xem ra quy định cuối cùng là dễ nhất ấy nhỉ.)


Được sửa bởi alexnguyen ngày Thu Apr 25, 2013 7:43 pm; sửa lần 24.
Về Đầu Trang Go down
jennypp
Member
Member


Post : 185
Coins : 4606
Thanked : 31
Join date : 22/07/2012

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 7:45 am

sao giống cai fic cô chủ hồ đồ bên wattpat z .....?
Về Đầu Trang Go down
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 9:26 am

jennypp đã viết:
sao giống cai fic cô chủ hồ đồ bên wattpat z .....?
àh fic này là mình chuyển thể theo đúng nam hóa lun bên kia là jeyul còn mình là yulsic nếu k chê thì ủng hộ nhé tại mình thik yul làm seobang hơn sica keke :gau38:
Về Đầu Trang Go down
ken_love_snsd
Member 5
Member 5


Post : 539
Coins : 4713
Thanked : 108
Join date : 09/08/2012
Age : 23

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 10:07 am

ủng hộ bạn hết mình
Mau ra chap nha
Về Đầu Trang Go down
http://www.wattpad.com/user/ken_love_snsd_yulsic
PK.PERFECT
Newbie


Post : 23
Coins : 4110
Thanked : 6
Join date : 26/02/2013

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 10:17 am

ủng hộ hết mình mau ra chap nha Au :nam9:
Về Đầu Trang Go down
KwonBJ
Newbie


Post : 18
Coins : 4116
Thanked : 14
Join date : 12/03/2013

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 11:29 am

Ủng hộ bạn 1 phiếu...........
Về Đầu Trang Go down
Laura Hanszawa
Vk Iêu Của Nắng
 Vk Iêu Của Nắng


Post : 1043
Coins : 13981
Thanked : 857
Join date : 20/07/2012
Age : 24

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 11:42 am

Fic này là nam hóa?

Nếu như là fic nam hóa thì đề nghị bạn chủ topic chuyển về đúng GirlLove giùm mình :)

4rum cấm nam hóa Soshi

Nếu bạn chủ topic ko đồng ý thì mình buộc phải close topic và cấm bạn post fic này lên 4rum

Có gì ko hiểu bạn có thể inbox trao đổi vs mình

Thân!
Về Đầu Trang Go down
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 3:13 pm

Laura Hanszawa đã viết:
Fic này là nam hóa?

Nếu như là fic nam hóa thì đề nghị bạn chủ topic chuyển về đúng GirlLove giùm mình :)

4rum cấm nam hóa Soshi

Nếu bạn chủ topic ko đồng ý thì mình buộc phải close topic và cấm bạn post fic này lên 4rum

Có gì ko hiểu bạn có thể inbox trao đổi vs mình

Thân!
oh vậy thì mình chỉ nam hóa tính cách thôi còn giới tính thì vẫn GG :nam2:
Vậy thì xin lỗi những rds xem teaser từ đầu mình đã sửa tên lại cho phù hợp quy định vì mình xem sót luật của 4rum rất xin lỗi :gau2:
Về Đầu Trang Go down
jennypp
Member
Member


Post : 185
Coins : 4606
Thanked : 31
Join date : 22/07/2012

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 6:50 pm

tất nhiên,..hoan nghênh tinh thần sáng tạo of bạn,..fic co chu ho do minh cung chua doc het,..dung cho yul làm con trai la dc roi
Về Đầu Trang Go down
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 7:30 pm

Chương 1: Tôi là Trịnh Tú Nghiên, làm hầu nữ, ngầu không?

"Trịnh Tú Nghiên!".

"Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu! Con đã trang bị vũ trang đầy đủ rồi, lúc nào cũng có thể phục vụ Cô chủ!".

"Rất tốt! Đọc thuộc lòng ba quy định của người hầu thế kỉ mới!".

"Vâng! Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của Cô chủ, mệnh lệnh hợp lý hoàn toàn nghe theo, không hợp lý cũng phải cố nghe theo, nhưng mệnh mệnh có hợp lý hay không đều do Cô chủ quyết định!".

"Chuẩn, điều thứ hai!".

"Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của Cô chủ, Cô chủ thích con cũng thích, Cô chủ ghét con cũng ghét, Cô chủ đánh người, con
ở cạnh ném đá".

"Ngoài ném đá ra thì sao?".

"Vâng! Lúc Cô chủ đánh không lại, con phải gọi 115 (số điện thoại gọi cấp cứu) trước!".

"Lại nhớ nhầm rồi! Lúc Cô chủ đánh người, con có thể ở cạnh ném đá nhưng nếu Cô chủ đánh không lại thì con phải làm bao
cát chắn phía trước".
"...".

"Run cái gì mà run! Có ý kiến khác à?".

"Không... con có ảo giác đau thôi...".

"Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất!".

"Vâng! Điều thứ ba", đối với con bé mà nói, cũng là điều dễ nhất, "nhất định không được phép yêu Cô chủ! Kìm chế bản thân, cúc cung tận tụy, ngoan ngoãn làm một con chim sẻ nhỏ bé, tuyệt đối không tơ tưởng làm phượng hoàng!".

"Hừm, tuyệt lắm. Tẩy não xong rồi, đã chuẩn bị sắp xếp xong! Con có thể bắt đầu làm việc rồi!".

"Vâng!".

"Cô chủ,cô có khát không? Cô muốn uống hồng trà, trà sữa hay trà hoa cúc?".

"...".

"Cô chủ, Cô có đói không? Hôm nay muốn ăn món Trung Quốc, món Âu hay món Nhật?".

"...".

"Cô chủ, Cô nóng không? Cô muốn em quạt mạnh, quạt vừa hay quạt nhẹ thôi?".

"Tránh xa tôi ra một chút".

"Cô chủ! Mười mét đã đủ xa chưa?".

"... Cô chắn màn hình ti vi rồi. Tránh ra".

"Nhưng Cô chủ, thế này mới có tám mét chín mươi ba, em lấy thước dây ra đo rồi, không nhầm đâu".

"Đứng ra sau!".

"Nhưng Cô chủ, sau em là tủ ti vi...".

"Ngồi lên trên".

"Hả? Ngồi... ngồi lên trên?". Từ tủ ti vi tới sofa chỗ Cô chủ ngồi vừa đúng mười mét chuẩn, nhưng...

"Dạng chân ra... dạng thêm chút nữa".

"Cô... Cô chủ, tư thế này em... em...". Mỏi người quá, lại không thục nữ mà. Cô chủ kì cục quá, không có việc gì làm kêu nó chơi trò xoạc chân.

"Rất tốt, cứ thế đi. Cứ ở đó, đừng có qua đây".

"... Nhưng... Cảm giác coi ti vi bị em ngồi lên trên được chứ ạ?".

"Được".

"...". Được chỗ nào chứ, đũng quần con bé sắp toạc ra tới nơi rồi!
Con gái nhà họ Trịnh có cái tên may mắn - Trịnh Tú Nghiên.

Cái tên kêu tiền vẫy bạc rất hay như thế mang theo mong ước đẹp đẽ của bố mẹ, mong con gái trở thành cây tiền tài cho cả nhà. Cũng không ngờ rằng chính vì cái tên quá mức may mắn, từ nhỏ con bé đã bị mưu toan, được ngầm định làm đám nhóc người hầu phục vụ cho Cô chủ.

Lúc ấy còn nhỏ tuổi, con bé hoàn toàn chẳng hiểu hàm ý gì trong đó, mãi tới khi một quyển từ điển nặng trình trịch được đặt vào tay nó...

Người hầu trong gia đình, còn gọi là gia nhân. Ý là, người hầu sinh ra đã là người hầu. Là tầng lớp thấp nhất trong lịch sử xã hội con người.

"Cô chủ, Cô cố ý đưa từ điển cho em coi là có ý gì?". Con nhóc sáu tuổi ngay cả các bộ chữ còn chưa biết hết chứ đừng nói phải hiểu cái mớ chữ khó nhằn dài dằng dặc như trên nhưng giọng cười mỉa mai của Cô chủ vang lên bên cạnh lại khiến nó lạnh cả sống lưng, bản năng cảm thấy câu này nhất định chẳng hay ho gì.

"Hừ. Tầng lớp thấp nhất".

"... Cô chủ, nhìn mặt Cô gian lắm".

"Qua đây ngồi".

"Ấy? Em có thể ngồi cạnh Cô sao?".

"Dưới đất".

"...".

"Ngồi cạnh Trịnh Lâm Quyền".

"...". Trịnh Lâm Quyền - con chó cưng của Cô chủ, một con chó có bộ mặt già nua, ngu ngu, thịt hai bên mép rủ xuống, nhưng có người nói nó là Tàng Ngao thuần chủng còn đáng giá hơn cả con bé.Con bé không hiểu, loại chó như lén nhổ hết lông sư tử cắm quanh mặt mình chơi trò COSPLAY thì dựa vào cái gì mà đáng giá hơn mình.

"Ngồi xổm ấy".

"...".

"Tay".
"...". Đưa tay ra.

"Sủa".

"Gấu gấu, oẳng oẳng, meo meo".

"Ngoan". Cô nhóc cúi người xuống xoa đầu con bé, nhếch miệng khẽ nói, "Cả đời chó ngao chỉ nhận một chủ nhân, cho nên cô phải học nó, từ nay trở đi,cô giống Trịnh Lâm Quyền, cả đời này chỉ có thể nhận tôi là chủ nhân, thứ gì của cô đều thuộc về tôi, cái gì của cô cũng là của tôi, từ tóc tới ngón chân, cả tên đàn ông sau này của cô, con cô sinh ra cũng thuộc về tôi, nghe rõ chưa?".

"Nghe thì rõ rồi, nhưng...".

"Gì?".

"Cô chủ, giờ em mới có sáu tuổi rưỡi, cấm chòng ghẹo người dưới mười tám tuổi, chuyện này chờ em mười tám tuổi, Cô nhắc lại được không? Em sợ mình quên mất".

"...".
Về Đầu Trang Go down
15NDM08
Vip Member 5
Vip Member 5


Post : 3562
Coins : 6914
Thanked : 677
Join date : 23/07/2012
Age : 29

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyWed Apr 03, 2013 11:25 pm

A au có fic mới hả, fic kia chưa viết xong da ra fic mới

Nhưng mà mình ủng hộ au, dựt tem đã nha, đọc xong nhất định sẽ cm thêm
Về Đầu Trang Go down
ParkRinGi
Member 5
Member 5


Post : 626
Coins : 4777
Thanked : 168
Join date : 22/07/2012
Age : 29

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyThu Apr 04, 2013 11:47 am

hóng chap mới của au nhé ^^

bách hợp trung hoa hay thiệt...nhưng đôi khi vài chữ chưa hiểu >.<
Về Đầu Trang Go down
15NDM08
Vip Member 5
Vip Member 5


Post : 3562
Coins : 6914
Thanked : 677
Join date : 23/07/2012
Age : 29

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyThu Apr 04, 2013 5:33 pm

sao thấy số phân Sica có vẻ bi đát vậy

còn hơi ngố ngố nữa

nhưng mà fic cute lắm. đẻ xem sau này Yul sẽ hành hạ chị Ca như nào đây
Về Đầu Trang Go down
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyThu Apr 04, 2013 7:16 pm


Chương 2: Cô chủ về rồi?!

Trịnh Tú Nghiên từ người làm công biến thành cô hầu nhỏ, mười năm như một ngày.

AM 6:30 tỉnh dậy rửa mặt.

AM 6:45 chuẩn bị bữa sáng.

AM 6:55 lẻn vào phòng ngủ của Cô chủ, tiện chân đá một cái vào hình mẫu mỗi ngày mình phải học tập đang ngủ ở chân giường Cô chủ – Trịnh Lâm Quyền.

AM 7:00 dùng giọng dịu dàng gọi Cô chủ dậy.

AM 7:15 Cô chủ tỉnh hẳn, miễn cưỡng ngồi dậy, vươn rộng hai tay, chờ được hầu hạ.

AM 7:15:01 nhảy lên giường, cởi cúc áo ngủ của Cô chủ ra, thay quần áo cho Cô ấy ngay trên giường.

AM 7:16:03 vì chảy quá nhiều nước bọt nên bị Cô chủ đá một phát xuống giường, Cô chủ vừa mắng vừa tự mặc quần áo.

AM 7:20 Cô chủ tình cảm gọi Trịnh Lâm Quyền dậy, cùng xuống lầu ăn cơm. Trong căn phòng chỉ còn lại một bóng người thảm thương gạt nước mắt nhoài người nhặt lại áo ngủ.

AM 7:45 mở cửa xe ô tô cho Cô chủ, cung kính tiễn Cô chủ đi tới học viện quý tộc.

AM 7:50 Cô chủ đang lưu luyến chia tay với Trịnh Lâm Quyền.

Am 7:55 vẫn đang lưu luyến… đằng sau một người, một chó có một dáng người cắn khăn tay ngó đồng hồ, sốt ruột tới đỏ cả mặt.

AM 8:00 Cô chủ lượn đi.

AM 8:00:01 cắn bánh mì chạy tới trường học bình dân.

AM 9:01 tới muộn, bị chủ nhiệm lớp đuổi ra ngoài xách nước.

AM 11:39 nghỉ học sớm, vắt chân lên cổ chạy đi đưa cơm trưa cho Cô chủ, nhân thể bị vứt cho mấy món rau ghét ăn.

PM 2:00 đi muộn lần thứ hai, lại làm thân với xô nước.

PM 5:00 tan học về nhà, nhận được điện thoại đe dọa của Cô chủ, nói về nhà trễ hơn Cô ấy, cô chết là cái chắc.

PM 5:01 bị chó hoang đuổi theo, chạy về nhà như điên.

PM 6:12 chuẩn bị bữa cơm có ánh nến xong.

PM 6:15 Cô chủ về nhà, vào phòng, vơ sạch mấy ngọn nến cô cẩn thận bày biện, ném vào thùng rác, ăn bữa cơm không ánh nến rất không lãng mạn với Trịnh Lâm Quyền.

PM 6:30 ngồi xổm cạnh thùng rác, rơm rớm nước mắt nhặt lại nến.

PM 7:00 thời gian chiếu tin tức tài chính kinh tế, tin tức lá cải, đủ các thứ trò tin tức của Cô chủ.

PM 10:00 đi theo sau Cô chủ thích vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm, nhặt lại quần áo.

PM 10:05 Cô chủ tắm, Trịnh Lâm Quyền bị ép tắm chung, ai đó hai mắt rưng rưng đứng ngoài cửa liếc mắt lén ngắm nhìn đường cong tuyệt vời qua cửa kính mờ mờ.

PM 11:00 thời gian tự do mơ mộng tinh thần, đừng quấy rầy.

Một ngày đầy máu và nước mắt qua đi, thời kì nổi loạn tuổi dậy thì của Cô chủ cứ lẳng lặng mà tới, cuộc sống của cô bé người hầu càng lúc càng khó khăn.

“Cô chủ Cô chủ, hình như em lại cao lên rồi, giờ em không cần kiễng chân trên ghế cũng có thể nhoài người lên bàn bếp rồi,thế là em có thể thấy thức ăn trong nồi có cháy hay không, cũng sẽ không bị bếp gas đốt cháy tóc, lại càng không bị Trịnh Lâm Quyền chồm lên đẩy ngã từ ghế vào nồi nữa”.

“Nói ngắn gọn thôi”. Tính nhẫn nại đang giảm xuống.

“Cô chủ, Cô chủ, Cô không cảm thấy em thay đổi chỗ nào sao? Cô xem này, chỗ này của em dài hơn một tí, ở đây lại chật đi một tí, còn ở đây ngắn đi một tí đúng không? Cô chủ, Cô chủ, Cô đừng có bơ em chứ, Cô hãy nghĩ đến nỗi khổ sở của tầng lớp dưới đáy một chút đi, em sắp bị bó tới tắt thở rồi, thế này thì em thực sự rất khó phục vụ cho Cô chủ nữa!”.

“Vào điểm chính”. Tính nhẫn nại tiếp tục giảm xuống.

“Cô chủ, Cô chủ, em chỉ muốn xin một bộ quần áo người hầu mới thôi, không lẽ lại khó khăn thế sao? Tiền nong eo hẹp thế sao? Hay sở thích của Cô quá trớn lắm rồi?”.

“Câm miệng”. Tính nhẫn nại đã về không.

“Cô chủ, Cô chủ, váy quá ngắn, ngực lại quá chật, thấy em bị quần áo cỡ nhỏ ép tới đau khổ, Cô hài lòng như thế sao?! Cô chủ, Cô chủ! Đâu phải chỉ có mình Cô mới dậy thì chứ”.

“Cút”. Tính nhẫn nại đã xuống âm.

Mỗi câu trả lời lại ít đi một chữ, khiến Trịnh Tú Nghiên mười sáu tuổi mặc đồ cỡ nhỏ im lặng đi ra, cũng may dáng người của cô vẫn coi như hợp tác, dậy thì không quá dữ dội, người cứ bị ép mà vẫn chưa phá nát bộ đồng phục cỡ bé để chui ra.

Tuy bản thân oán thán cái tính keo kiệt của Cô chủ rất nhiều, nhưng vẫn không dám trễ nải chuyện phục vụ Cô ấy.

Kì nghỉ hè cuối cùng của cấp ba, Cô chủ đưa Trịnh Lâm Quyền đi nghỉ mát, nhân thể kéo cô theo.

Mây trôi vạn dặm, cảnh vật đẹp tươi, Cô chủ vô cùng hứng khởi, một tay dắt Trịnh Lâm Quyền, một tay vươn về phía cô.

Cô không nghĩ gì, đưa tay mình ra, lại bị Cô chủ kì thị gạt ra.

“Trà”.

“Vâng vâng vâng! Trà cao cấp, có ngay đây!”.

Cô quay đầu lại tìm đồ của mình – một cái túi Doraemon kì diệu thân thương thật to bằng vải bạt quân đội đang đeo trên vai cô, trên cái túi to tướng đó thêu mấy chữ cỡ bự xiêu vẹo màu đỏ đậm tươi tắn: Phục vụ Cô chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh.

Rút bình giữ nhiệt ra, lấy ấm Tử Sa ra, cầm túi trà ra, lôi cả giá nướng thịt, than củi, năm cân thịt bò tươi với cánh gà ướp sẵn ra.

“Cô chủ, Cô xem còn cần gì nữa không?”.

“… Rốt cuộc trong cái túi rách của cô đựng bao nhiêu thứ vậy?”.

“Cũng không nhiều lắm đâu. Cơm hộp, thức ăn cho chó, nước khoáng, khăn tắm, bàn chải đánh răng, ô che nắng, kem chống nắng, ghế gấp du lịch, còn có quần bơi của Cô với phao bơi của Trịnh Lâm Quyền, còn có thứ quan trọng nhất, tổng quản bảo mẫu có nhắc nhở em, thứ này nhất định phải đem theo cho Cô, vì giờ Cô chủ đang dậy thì mà!”.

“Thứ gì vậy?”.

“Tèn tén ten! Quần lót để thay! Ba cái nhé!”.

“Soạt”. Tiếng vải bông bị xé rách.

“Cô… Cô chủ, đây là quần lót của Cô đó, không thể đội lên đầu em được. Xin Cô lấy xuống cho em với. Mất mặt lắm!”.

Cho nên mới nói, con mèo máy vô dụng, ngày nào cũng lôi mấy thứ ngu ngốc chả ai biết là cái gì ra hành hạ người khác thật đúng là khiến cho người ta thấy ghét!

“Hết kì nghỉ hè, tôi muốn đi Anh”.

Cái tay đang ra sức kéo quần lót xuống ngừng lại, cô chớp mắt nhìn bóng lưng hơi mờ ảo dưới ánh hoàng hôn trước mắt mình.

Cô quay đầu lại, “Du học”.

“Vậy em…”.

“Cô không được đi theo”. Cô cau mày, “Khó lắm tôi mới xin được vào trường sống mấy ngày yên tĩnh, cả cô và tổng quản bảo mẫu không ai được theo hết”.

“… Cô chủ, bảo mẫu chắc sẽ đau lòng lắm đó. Tuy là đàn ông, nhưng ông ấy kiên quyết ôm bình sữa nuôi Cô lớn lên, ý chí của người đàn ông pha sữa bột làm bảo mẫu đáng sợ lắm, đâu phải Cô không biết? Dù ông ấy không cho Cô kết bạn, nhưng là vì sợ Cô bị bạn xấu làm hư; không cho Cô yêu đương, là sợ Cô bị mấy cô gái xấu xa lừa gạt; không cho Cô coi phim A, là sợ Cô bị nhiễm mấy thứ hư hỏng ấy, ông ấy đều vì Cô hết, Cô mà đi một cái thì kiểu gì ông ấy cũng dằn vặt em chết mất,chắc đó chắc đó!”.

“Sao tôi phải quan tâm cô sống hay chết hả?”.

“Cô chủ, đã bao nhiêu năm mà Cô vẫn chẳng thay đổi tẹo nào, vẫn quá đáng như thế, hu hu”.

“Cô dám cãi tôi à?”.

“Hu hu, không dám ạ”.

“Rất tốt, Trịnh Lâm Quyền không đi máy bay được, không thể đi cùng với tôi, cô ở đây chăm sóc nó”.

“Trịnh Lâm Quyền không đi máy bay được, nhưng Cô chủ ơi, em em em, em khỏe hơn nó nha, em có thể đi máy bay đó! Cuối cùng em cũng thắng nó một hiệp rồi!”.

“Cô đi được máy bay thật, nhưng tôi không định cho cô tiền mua vé đâu”.

“Tại sao chứ? Em còn chưa được đi máy bay mà”.

“Lãng phí”.

“… Được rồi. Cô chủ, em quyết định ở lại giữ biệt thự cố gắng hoàn thành nhiệm vụ Cô chủ giao, chăm sóc Trịnh Lâm Quyền như chăm sóc Cô chủ, trong lòng em, Trịnh Lâm Quyền quan trọng lớn lao như Cô, nó vĩnh viễn sống trong tim em như Cô, em nhìn thấy nó sẽ nhớ tới thân hình to lớn của Cô”.

“…”.

“Vậy chừng nào Cô trở về?”.

Cô liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp.

“Một tuần?”.

“…”.

“Một tháng?”.

“…”.

“Hơn nửa năm?”.

“… Không biết”.

Có khi sẽ không trở về.

Dù lúc đó Cô lảng tránh trả lời như còn cân nhắc, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại hiểu cái “không biết” chiếu lệ của Cô chủ thành như thế đấy.

Vì đã năm năm trôi qua kể từ khi ấy.

Năm nay, Cô chủ hai mươi tư tuổi, cô… ừm, hai mươi mốt rồi đấy!

“Trịnh Tú Nghiên!”. Giọng tổng quản bảo mẫu lúc nào cũng sang sảng vang vọng trong căn biệt thự không có chủ nhân.

“Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu, con đã trang bị vũ trang đầy đủ, lúc nào cũng có thể phục vụ Cô chủ Trịnh Lâm Quyền”.

“Cô cô cô, cô đúng là hầu hạ con chó ấy như Cô chủ rồi!”.

“Nhưng ngoài nó ra, con đâu còn người nào mà hầu hạ nữa!”. Lấy không tiền lương có cảm giác tội lỗi lắm.

Còn không tại tổng quản bảo mẫu quái dị, cứ giữ rịt lấy Cô chủ từ nhỏ tới lớn mà phục vụ chăm sóc, thế mới khiến Cô ấy chạy đi du học ở Anh như muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ, làm một phát tới năm năm, còn bặt vô âm tín, hình như sợ tung tích của mình mà bị phát hiện, hai người một lớn một nhỏ bọn họ sẽ gói ghém quần áo bay tới tận Anh quấn lấy Cô.

Nhưng mà, cũng đúng thôi.

Với cái bệnh yêu Cô chủ của tổng quản bảo mẫu, một khi tung tích của Cô chủ bị ông ấy phát hiện, ông ấy sẽ giống hệt mấy nhà khảo cổ chuyên nghiệp, cho dù Cô chủ có bị chôn trong đất sâu tới mấy trăm vạn năm, cũng sẽ bị ông ấy đào ra, vừa cúng bái vừa phục vụ.

“Hôm nay ta đã sắp xếp nhiệm vụ cho cô rồi phải không? Cô có chịu khó làm không đấy?”.

Cô chớp mắt mấy cái, nhìn tổng quản bảo mẫu, “Nhiệm vụ hôm nay?”.

Cô mở cái túi to của mình, trên đầu túi vẫn là dòng chữ “Phục vụ Cô chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh” nhưng Cô chủ đã đi mất rồi.

Rút sổ ghi nhớ ra, cô giở tới trang hôm nay, nét mặt đột nhiên trở nên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của tổng quản bảo mẫu.

“Hôm nay, a! Con phải đi coi mắt!”.

“Chuẩn! Thế cô còn đứng ở đây làm gì hả?”.

“Lại phải trang điểm, uốn tóc, mặc váy sao?”. Không phải đàn ông còn thích trang phục hầu nữ hơn sao?

“Đó là đương nhiên! Nắm vững thời cơ, tranh thủ cưới chồng nhanh một chút, lừa một gã đàn ông tốt về đây cho Cô chủ, nghe rõ chưa!”.

“Nhưng tổng quản bảo mẫu, lần nào con nói tới tiêu chuẩn chọn chồng, bọn họ cũng sợ chạy mất dép! Còn bảo con muốn tìm người đàn ông để cùng đi phục vụ người đàn ông khác, đúng là đồ não nhũn loạn trí tâm thần đó”.

“Hừ! Không thể theo mấy tên đàn ông con trai không chí hướng không tương lai như thế được, bạn trai của cô mặt mũi người ngợm ra sao không quan trọng, quan trọng nhất là phải giống cô, phải có sự trung thành tuyệt đối với Cô chủ, nghe rõ chưa!”.

“Ừm…”.

“Trả lời to lên cho ta!”.

“Vâng! Con nhất định sẽ lừa được một gã về phục vụ Cô chủ, tận tụy với Cô chủ, hy sinh cho Cô chủ, vì Cô chủ mà nhảy vào núi đao biển lửa cũng không từ!!!”.

“Rất tốt!”.

“Nhưng mà, Cô chủ đã thành người Anh rồi, con tìm chồng về phải tận tụy với ai đây. Dù sao cũng không thể kêu người ta tận tụy vì một con chó Tàng Ngao với con chứ?”. Cô nhỏ giọng càu nhàu, kéo kéo cái dây xích chó, than vãn cứ than vãn, nhưng công việc của mình cô cũng không dám chậm trễ.

“Trịnh Lâm Quyền, hôm nay chúng ta phải đi gặp người tên là Lâm Duẫn Nhi, đây là ảnh của cô ta, nhớ rõ nha. Tao đồng ý chăm sóc mày như chăm sóc Cô chủ, cho nên mày là người to nhất, có quyền quyết định ấy, mày đồng ý thì tao mới có thể yên tâm thích cô ta. Thích cô ta, mày chỉ cần sủa một tiếng, không thích cũng không được cắn người ta thảm thương như lần trước đó, đúng là đồ vô nhân đạo!”.

Trịnh Tú Nghiên xuất phát, dắt Trịnh Lâm Quyền đã mấp mé tuổi già chạy tới hiện trường xem mắt, lừa người ta.

Tổng quản bảo mẫu nhìn theo bóng cô dần đi xa cảm thấy yên lòng, yên lòng xong thì chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc của ông.

Việc thứ nhất, tắm cho Cô chủ – lau bức chân dung lớn của Cô chủ treo trên bức tường phía trên lò sưởi ở phòng khách một trăm lần. Gương mặt anh tuấn của Cô chủ, kia hình dáng hoàn mỹ được hoa hồng vây quanh, kia cái chân khi ngồi, cái dáng đan ngón tay vào nhau đặt bên môi gợi cảm, kia ánh mắt hoang dã tự nhiên lại tràn đầy chất manly, ôi ôi ôi, Cô chủ quyến rũ!

Việc thứ hai, pha trà cho Cô chủ – cung kính đưa tới trước bức chân dung cỡ lớn của Cô chủ.

Việc thứ ba, xức nước hoa cho Cô chủ – không thể vẩy nước lên tranh, thế thì xông hương đi, ừm ừm, đặt một cái lư hương thật lớn trước bức chân dung cỡ lớn của Cô chủ!

“Reng reng”.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, quấy rầy lịch làm việc của ông, chuyện này khiến ông rất ghét, ông cầm điện thoại tức giận nói: “A lô, ai đấy?”.

“Tôi đây”.

“Tôi đây?”. Tổng quản bảo mẫu ngẩn người ra.

“… Là tôi! Không phải ông!”.

“Sao ta lại không phải là ta chứ? Ta đã làm ta nhiều năm thế rồi, cái đồ con nít ranh gì chứ, gọi điện tới bảo ta không phải ta?”.

“… Im miệng, sân bay”.

“Sân bay cái gì chứ, mắng ai là sân bay hả!”.

“… Tôi ở sân bay!”.

“Hở?”.

“Tới đón tôi! Ngay lập tức!”.

“Há? Cô… Cô chủ!”.

“Cộp”, điện thoại rơi thẳng xuống mặt đất, tổng quản bảo mẫu lấy lại tinh thần nhặt nó lên, tiếng hét xuyên qua ống nghe,chọc thẳng vào tai đối phương.

“Cô chủ!!! Cô đã về rồi!!! Cô đã trở về rồi ồi ồi ồi ồi ồi ồi! Sao Cô không nói thêm mấy câu nữa, hại tôi không nhận ra Cô chủ là Cô chủ, ôi ôi ôi ôi ôi, giọng Cô thay đổi rồi, giọng Cô giờ gợi cảm vô cùng, trầm vô cùng, êm ái vô cùng,người lớn vô cùng, Cô chủ, Cô nói thêm mấy câu cho tôi cảm nhận chất phụ nữ thực thụ chút đi mà mà mà mà mà!”.

“Cạch. Tút…”.

Đáp lại lời ông là tiếng cúp máy thẳng thừng dứt khoát.

“A a a, tiếng dập máy có chất lãnh đạo quá!!! Tiếng cúp máy lạnh lùng trang nhã tràn ngập khí chất vương giả nam như thế, trừ Cô chủ ra không còn ai nữa!!!”.

“Toàn thể người làm nghe lệnh của ta, nghiêm, nghỉ, chuẩn bị trang bị cẩn thận, giờ chúng ta phải tới sân bay nghênh đón Cô chủ trở về!”.

“Báo cáo tổng quản, còn thiếu một người”.

“Ai? Đứa nào không muốn sống dám vắng mặt trong ngày đón Cô chủ về nhà hả!”.

“Trịnh Tú Nghiên ạ!”

“Con ranh đó lại chạy đi đâu rồi hả, bắt nó về đây!!!”.

“… Không phải ông sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt sao?”.


Chương 3: Ai cho cô đi coi mắt hả?!

Một chiếc Limousine sành điệu tiến vào sân bay.

Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay.

Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh tề như đã được huấn luyện xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay như một đoàn quân nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và tấm biển tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái rẽ dòng người mở đường máu.

Những người xung quanh đều nhìn qua.

“Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?”.

“Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả đồng phục nữa à?”.

“Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản gia à?”.

“Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?”.

“Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già cũng không tha?”.

“Coi cái ảnh ông ta giơ lên không phải biết ngay à”.

“Thế nào thế nào?”.

“… Một cô bé dễ thương”.

“Hả? Ông già năm mươi tuổi thích… cô bé dễ thương?”. Sở thích gì lạ vậy?

Không thèm để ý tới những ánh mắt chờ mong ngôi sao gợi cảm của mọi người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rada quét tìm mục tiêu.

Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng biết từ chỗ nào bay tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên cao, cán gãy, bức chân dung lớn của Cô chủ rớt xuống đất.

“Cô chủ Cô chủ gãy rồi! Tên trời đánh thánh vật nào dám làm gãy đồ của Cô chủ nhà ta hả!”.

“Bộp”.

Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp lên ảnh Cô nhóc,mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất.

“Ông nói đồ của ai bị gãy hả?”, giọng nói trầm trầm có chút bực dọc, hình như đã hoàn toàn hết nhẫn nại, lửa sắp bốc lên tới nơi.

Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người đó.

Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest màu trắng sáng, cổ áo phanh rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài.

Một tay đút vào túi quần Âu, một tay giữ tay kéo va ly, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó.

“Cô… Cô chủ!!!”.

“Không phải đã nói với ông, ném bức ảnh xấu xí ấy đi rồi à?”. Cô khinh thường, nhấc chân đá văng bức ảnh thời niên thiếu của mình, kì thị nhìn đội hình không biết là đi nghênh đón hay đi đưa ma trước mặt mình. Sắp xếp linh đường cũng không tồi, lấy hoa hồng kết xung quanh di ảnh của mình rất đáng yêu há?

“Cô chủ!!!”.

Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình, Cô lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông “Đừng có lại gần đây. Đứng xa ra một chút”.

“Cô… Cô chủ, tôi xúc động, xúc động quá! Cuối cùng Cô cũng về nhà rồi, hu hu! Cô có biết tôi nhớ thương Cô nhiều thế nào không, cái trường Via quái gì gra kia cuối cùng cũng thả Cô về nhà rồi sao?”.

“… Đại tổng quản, Cô chủ học trường Royal Holloway ở Anh, không phải là đại học Viagra”.

“Đã sao nào, dù sao chỉ cần Cô chủ trở về, tâm nguyện bao năm của ta cũng được hoàn thành rồi”.

Cô chủ chẳng thèm đáp lại nỗi nhung nhớ nhớ nhung của tổng quản bảo mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận duy nhất một chủ nhân của mình, “Trịnh Lâm Quyền đâu?”.

Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng – hộp thức ăn cho chó.

“À… Trịnh Lâm Quyền nó…”.

Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản bảo mẫu, Cô bỏ kính râm ra, cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng quản bảo mẫu.

Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ con nhóc mặc trang phục hầu nữ cỡ bé, đeo túi Doraemon to, bị Cô để lại chăm sóc Trịnh Lâm Quyền.

“Đâu rồi?”.

“À, nó đang nằm trong chuồng chờ Cô chủ về nhà ăn cơm trong ánh nến”.

“Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang hỏi ông, người hầu của tôi đâu rồi?”. Cô ta đúng là đồ to gan lớn mật, người trong nhà đều đứng ở đây đón Cô về nhà, cô ta thân là người hầu riêng của Cô lại dám vắng mặt.

Cô ta quên mình thuộc về ai rồi chắc? Chuyện gì quan trọng bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không gặp, cô ta đã ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi.

“Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!!”.

Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của Cô chủ, người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời.

“Thưa Cô chủ, cô ấy đi kiếm người tận tâm phục vụ cho Cô rồi”.

Đôi mắt đen sau cặp kính râm nheo lại, “Người tận tâm phục vụ,người nào chứ?”

“À… ý là, cô ấy đi, à… xem mắt rồi”.

“Rắc”.

Hộp thức ăn cho chó trong tay Cô chủ bị bóp nát.

“Soạt”.

Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay.

“Cô chủ Cô chủ, Cô cướp chìa khóa xe của tôi làm gì? Cô muốn đi đâu?”.

“Cô chủ! Lái xe trên đường không thể đụng vào xe khác! Cô đi ngược chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên phải!”.

Hết Chương 3
Về Đầu Trang Go down
15NDM08
Vip Member 5
Vip Member 5


Post : 3562
Coins : 6914
Thanked : 677
Join date : 23/07/2012
Age : 29

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyThu Apr 04, 2013 10:39 pm

2 chap liền hả

Dựt tem cả 2 chap nha au, đọc xong sẽ cm thêm
Về Đầu Trang Go down
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyFri Apr 05, 2013 7:17 pm

Chương 4: Cô chủ, em đi xem mắt không phải vì Cô sao?

Trong quán café Thái Mỹ Nghiên Anh, đang có một màn trình diễn quái dị.

“Thưa cô, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng cao cấp, không thể đem thú nuôi vào được”. Cô phục vụ cười áy náy.

“Ai? Nó đâu phải thú nuôi của tôi”.

“Không phải thú nuôi của cô sao? Vậy có thể xin cô dắt nó đi không? Dẫu sao cũng là cô đưa nó vào nhà hàng”.

“Dắt đi? Thế sao được”.

“Sao ạ?”.

“Sao à? Đó là Cô chủ nhà tôi đấy! Tôi phải hầu nó ăn cơm!”.

Chẳng những không thể dắt đi, cô còn phải hầu nó ngồi vào bàn, giúp nó dọn dao thìa nĩa ra, buộc khăn ăn trắng vào, lấy khăn nóng lau móng của nó.

Thế nên…

Một con chó già có cơ mặt chảy xuống, lông quanh đầu xù lên như sư tử ngồi trên ghế sofa, chân trước đặt trên bàn ăn, thè lưỡi ra, thở hồng hộc, đôi mắt như đậu đen nhìn chăm chắm vào người ngồi đối diện bên kia.

Cô phục vụ thấy bó tay với cô gái coi chó là chủ, đành chuyển ánh mắt sang người đối diện,cô ta trông bình thường hơn, cũng dễ nói chuyện hơn.

“Thưa cô,cô xem có thể khuyên bạn gái của mình được không…”.

“Không sao, cứ để Cô chủ thân yêu của cô ấy ngồi cạnh đi! Tôi không để ý”.

“Thưa… thưa cô…”. Cô không để ý, chúng tôi để ý nha!

Cô ta không để ý!Cô ta mà không để ý?

Câu trả lời này khiến Trịnh Tú Nghiên nãy giờ vẫn bận rộn chăm sóc cho Trịnh Lâm Quyền mà không nhìn người con gái này sửng sốt, cuối cùng cô cũng có hứng thú quay đầu nhìn người xem mắt ngồi đối diện với cô.

Bộ vest đen được đặt may ôm lấy dáng người cao, đôi chân dài vắt chéo, hai tay đan vào nhau, chiếc cúc bạc tinh tế ở tay áo lóe lên ánh sáng lạnh. Dưới đôi mày cao tuấn tú, cặp kính viền bạc che đi đôi mắt đen sáng có thần, nụ cười lịch sự nho nhã vẫn luôn đọng trên môi, ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt già quéo của “Cô chủ” cũng không biến mất.

Dáng vẻ bình tĩnh như không này tựa như cô ta có thể ứng phó được bất cứ tình huống nào đột nhiên xảy ra, mà cảnh xem mắt kì quặc này với cô ta mà nói, căn bản chẳng đáng kể chút nào.

Thấy cô đang đánh giá mình, cô gái kia thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, khóe môi hơi nhếch lên như có như không,cô ta cầm thực đơn trước mặt, xoay một trăm tám mươi độ đưa tới trước mặt cô, làm động tác “mời” lịch sự.

Trịnh Lâm Quyền, mau nhìn đi kìa, đây là người đầu tiên rộng lượng không thèm quan tâm tới việc ngồi dùng cơm cùng bàn với mày kìa.

Thế giới này thực sự có người phong độ khí phách tuyệt vời như thế ư,cô ấy có thể hầu hạ mày cùng tao phải không? Phải không phải không, Trịnh Lâm Quyền. Mày đừng khinh tao,ngó lơ tao như Cô chủ nhé!

“Cô cứ cố sức lắc người Cô chủ thân yêu nhà cô như thế không sao chứ? Nhìn nó như muốn cắn cô tới nơi vậy”.

“À… tôi… tôi…”.

“Bít tết thịt thăn bò không tệ, Cô chủ nhà cô thích ăn không?”.

“Tôi nghĩ có lẽ nó sẽ thích”.

“Thế còn cô?”.

“Tôi… Tôi cái gì cũng được”.

Cô ta nhếch môi cười, “Thực sự tôi thích quen với phụ nữ ngoan ngoãn, vậy tôi quyết định giùm cho cô, cô không có ý kiến chứ?”.

“À, được… được ạ”.

Cô ta thản nhiên giơ tay lên gọi bồi bàn tới, thành thạo gọi mấy món, ngay cả món điểm tâm ngọt sau bữa ăn cũng gọi giúp cô.

Lần đầu tiên cô được biết cảm giác được người khác quan tâm, mấy lần trước toàn bị người ta bỏ đi giữa chừng, toàn chỉ vào Trịnh Lâm Quyền mà mắng cô. Làm sao đây, cô hơi lâng lâng rồi.

Gọi món xong, Lâm Duẫn Nhi quay lại nhìn cô, “Cô Trịnh, tôi không thích lãng phí thời gian. Chúng ta thẳng thắn nhé”.

“Thẳng thắn? Thẳng thắn cái gì?”.

“Trước khi chúng ta hẹn hò, tôi phải cho cô biết tôi thích tuýp phụ nữ nào, nói đơn giản, là tiêu chuẩn phụ nữ của tôi”.

“Tiêu… tiêu chuẩn?”. Hóa ra không chỉ cô có điều kiện chọn seobang, cô ta cũng có tiêu chuẩn chọn phụ nữ sao?

“Thứ nhất, tôi thích phụ nữ tự do phóng khoáng, không được ngày nào cũng gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, đang làm gì, ở cùng với ai, thứ hai, tôi thích phụ nữ hiền thục một chút, tôi phải biết cô ấy đang ở đâu, đang làm gì, ở cùng với ai, thứ ba, tôi thích phụ nữ chững chạc hiền lành, biết chừng mực, không được ngày nào cũng hỏi tôi mấy chuyện vô vị như có yêu em không, yêu bao nhiêu, yêu ở chỗ nào”.

“…”.

“Há mồm ngơ ra nhìn tôi làm gì? Cô thì sao?”.Cô ta thẳng tay đánh bóng xong, giờ đã chuẩn bị đón bóng.

“Tôi? Tôi làm sao?”. Cô bị gương mặt nghiêm túc lắng nghe của anh ta làm cho đơ rồi.

“Điều kiện của cô”.

“Điều… điều kiện của tôi? À, đúng rồi, điều kiện của tôi rất đơn giản, chỉ có một thôi”.

Cô nheo mắt lại.

“Cô có đồng ý phục vụ Cô chủ với tôi, vì Cô chủ mà xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng không?”.

Đôi mắt đen sau kính thoáng dao động, liếc nhìn về phía con chó Tây Tạng đang lấy bản mặt già nua bình tĩnh nhai miếng bít tết “nhọp nhẹp”.

“… Nó sao?”.

Cô gật mạnh đầu, “Tạm thời cũng chỉ có thể là nó”.

“…”. Cô ta còn có nhiều “Cô chủ” thân thiết giống vậy sao?

“A! Cô chủ! Mày không thể bò qua ăn phần thịt của Cô Lâm được!”. Cô kéo Cô chủ không khống chế nổi của nhà mình lại, cười trừ nói, “Cô Lâm, xin lỗi nha, Cô chủ nhà tôi quá vô phép rồi! Cô đừng để ý tới nó, cứ tiếp tục ăn, tiếp tục ăn đi, ha ha”.

“…”.

Bị Cô chủ nhà cô ta liếm rồi, ăn sao được nữa?

“Này! Cô chủ, đó là miếng bít tết của tao, mày qua đây làm cái gì? Móng chân mày đè vào tao rồi. Mày quá đáng lắm, sao có thể ăn hết phần của tao chứ!”.

“…”, van xin vô ích, không thể hoãn cái sự thèm ăn của động vật được.

“Bánh ngọt là của tao! Nói sao cũng không thể cho mày cái này được, lượng đường trong máu mày đã quá cao rồi, ăn nữa sẽ mắc bệnh tiểu đường với cao huyết áp mất!”.

“…”. Dọa nạt cũng không xong, lưỡi đi một vòng, bánh ngọt đã vào bụng.

“Mày ăn đi, ăn đi, cho mày ăn hết đó! Coi tao còn giúp mày xỉa răng không nhé! Để cho sâu đục hết hàm răng mày đi!”.

Đương lúc bữa cơm sang trọng đang diễn ra hỗn loạn, đột nhiên, tiếng di động của Lâm Duẫn Nhi vang lên,cô ta gật đầu ra vẻ xin lỗi, vừa cầm khăn ăn lau miệng, vừa tiếp điện thoại, “Gì đó?”.

Cô không nghe rõ giọng người gọi điện tới, chỉ thấy phần giữa hai lông mày cô ta dần nhăn lại, “Được, tôi quay lại giải quyết ngay”.

Ngắt máy,cô ta nhìn Trịnh Tú Nghiên còn chưa ăn được miếng thịt nào, khẽ đẩy kính, biết thừa mà vẫn cố tình hỏi, “Đã ăn no chưa?”.

Đương nhiên chưa rồi! Không phải cô ta cũng thấy rõ rành rành ra sao? Vì tranh miếng bít tết với Trịnh Lâm Quyền mà cô chẳng ăn được miếng nào, còn đói bụng hơn trước khi ăn, da bụng dính với da lưng đây này. Kính cô ta có nhiều độ tới cỡ nào cũng đâu đến nỗi không thấy cô đói đỏ mắt ra chứ?

Không chờ cô mở miệng,cô ta đã giơ tay lên gọi bồi bàn trước, “Anh ơi, cho thanh toán”.

“…”.

“Cô đang chửi thề à?”.

“Há? Tôi… tôi đâu chửi?”.

“Nhưng nhìn miệng cô lúc nãy giống như nói, chết đi, đồ con ếch bốn mắt”.

“A ha a ha a ha ha ha,cô đúng thật biết nói đùa, sao tôi lại chửi thế chứ”.

“Thế thì được rồi. Tôi thích con gái thanh nhã một chút”.Cô ta đứng dậy, giúp cô kéo ghế ra.

Cô đứng dậy mới phát hiện ra thân hình của cô ta khá cao, cô đi giày cao gót mới tới vai, phải ngẩng đầu lên nhìn.

Cô ta cười, nhưng sau cặp kính lại lóe lên ánh nhìn không kiên nhẫn, “Cô Trịnh, xem ra tôi phải bổ sung một tiêu chuẩn, tôi không thích phụ nữ lãng phí thời gian của mình, dù chậm vì đi giày cao gót, dặm phấn mắt, kẻ viền mi, hay là… tán tỉnh với chó lúc ăn cơm”.

Địa điểm xem mắt đột nhiên thay đổi, Trịnh Tú Nghiên bị nhét vào trong xe Lâm Duẫn Nhi, tới nơi chẳng rõ là chỗ nào.

“Cô… cô Lâm, chúng ta đi đâu thế?”.

Lâm Duẫn Nhi nắm tay lái, “Khách sạn”.

Khách sạn? Thuê phòng? Lần đầu gặp đã…

“Không không không! Thế này thì nhanh quá rồi! Cô chủ nhà tôi sẽ không thích đâu, cô Lâm,cô không thể…”.

Cô ta cau mày, “Gì mà không thể? Hai bên đã nói điều kiện ra với nhau rồi, cô muốn cái gì, tôi muốn cái gì. Sau đó chỉ cần nói cho tôi biết, cô muốn gì ở tôi, tôi có thể cho cô cái gì, thương lượng xong xuôi, kí hợp đồng, hay cô cần giấy chứng nhận kết hôn cũng được”.

Thế này có phải năng suất quá không ta?

“Chúng ta… không phải nên yêu nhau trước, hẹn hò vài lần, cãi nhau vài bận, rồi lại làm lành mấy hồi, rồi mới nói tới chuyện kết hôn cần cấp độ cao này sao?”. Hơn nữa, Cô chủ còn chưa tỏ thái độ, cô phải về nhà lấy khúc xương có hai đầu lấy chồng và không lấy chồng ra, xem Cô chủ gặm bên nào mới có thể quyết định chứ.

“Bớt đi rồi”.

“Bớt đi rồi?”. Những việc nhỏ nhặt đáng yêu cô mong rất lâu này cứ thế mà bị bỏ đi à?

“Tôi nói rồi, tôi không thích lãng phí thời gian, những chuyện tôi làm đều đạt được kết quả cao nhất, cái gọi là xem mắt, theo ý tôi là quyết định chuyện cả đời bằng thời gian ngắn nhất mà lại có hiệu quả. Tôi có thể cho cô nhà và xe, tiền bạc cho con cái sau này, còn cô, chỉ cần tạo cho tôi hình tượng người vợ hiền mẹ đảm là được rồi, còn về phần Cô chủ của cô…”.

Cô ta hừ một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn con chó Tàng Ngao đang nằm nhoài người ra ngủ trên băng ghế sau, “Tôi có thể chịu được cô vợ tương lai yêu chó tới mê mẩn, chỉ cần cô đừng để nó nằm giữa giường cưới của vợ chồng chúng ta là được”.

Trịnh Lâm Quyền đang nhoài người ngủ trưa đột nhiên thoát khỏi tình trạng lười biếng, lắc cái đầu có bờm lông, ngẩng cái mặt già quéo của mình lên, chẳng thèm để ý tới 2 cô gái ở hàng ghế lái xe đang nói chuyện rôm rả, nó chậm rãi bò lên lưng hàng ghế sau, nhìn ra đường phố qua tấm kính sau xe.

Một chiếc xe thể thao mui trần đen bóng đang vọt lên từ phía sau, nó liên tục tăng tốc lách qua xe trước mặt, tiếng động cơ vang lên khiến đôi tai lúc nào cũng cụp xuống của Trịnh Lâm Quyền rung lên, cái lưỡi thè ra liếm liếm, quay người ngồi lại, cắn gấu váy của cô gái.

Nhưng 2 cô gái ở ghế trước kia căn bản chẳng thèm để ý tới nó, vẫn chỉ mải tìm hiểu nhau.

“Thành thật mà nói, tôi hài lòng khi thấy cô ngoan ngoãn dịu dàng như thế, tuy cô hơi ngơ ngơ, chậm chạp khiến tôi không thích, nhưng nhờ kịch bản xem mắt được dàn dựng cẩn thận của cô mà lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ cũng không tới nỗi chán”.

“Hả? Chờ một lát, tôi dàn dựng kịch bản gì?”.

“Tiết mục Cô chủ chó độc đáo của cô ấy. Đây không phải thủ đoạn của cô, muốn tôi ấn tượng à?”.

“Không,cô hiểu lầm rồi, Cô chủ của tôi không phải là giả, nó là…”.

“Tôi thích kiểu làm việc có chuẩn bị đầy đủ của cô, thái độ khi thương lượng hợp đồng rất thành thực”.Cô ta liếc nhìn dáng vẻ cào tóc ngây thơ của cô, dậm phanh đứng lại trước đèn đỏ đang đếm ngược một phút.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò, lấy đó làm tiền đề kết hôn”.

Cô ta nói xong, thừa lúc đèn đỏ hãy còn đếm ngược về không, vươn tay vòng qua vai cô, cúi người nghiêng mặt, môi sắp áp lên đôi môi hơi nhếch lên kia.

“Két”.

“Rầm”.

Tiếng phanh gấp cùng tiếng va đập rất mạnh vào tấm kính chắn gió khiến Lâm Duẫn Nhi ngừng lại, nghiêng đầu nghi hoặc, chỉ thấy cái bảng hiệu được kết hoa hồng “Cô chủ đã về!” từ từ trượt xuống tấm kính chắn gió.

Một chiếc xe thể thao mui trần quyến rũ nhưng không thực dụng chẳng biết đã vượt qua vạch chờ đèn đỏ từ khi nào, đỗ lại ngay giữa đường.

Một cô gái tỏa ra khí chất âm u ngang ngược đứng chắn trước mặt cô ta. Cặp kính râm màu trà sậm phối hợp với bộ vest màu trắng, Cô ấy kiêu ngạo giơ chân lên đá lên nắp xe phía trước của cô ta, hất hàm làm động tác tay thô bỉ.

Lâm Duẫn Nhi còn chưa kịp phản ứng,cô gái kia đã bước nhanh tới bên ghế lái phụ, thô lỗ mở cửa xe ra, túm lấy cô gái đang nửa ngồi nửa tựa trong lòng cô kéo ra ngoài xe.

“Chưa được tôi cho phép, cô dám tự ý tìm seobang?”.

Giọng nói âm u của ác ma phủ lên Trịnh Tú Nghiên như băng đá, cô không kìm được mà rùng mình một cái, trong cái oi bức của mùa hè, khí lạnh nổi lên tứ phía.

Ánh mặt trời bỏng rát hắt vào mặt cô, cô nhìn không rõ gương mặt bị khuất sáng của cô gái kia, chỉ có thể nâng mặt lên cao hơn, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc cô nàng khó đối phó này là ai.

“Cô còn dám trang điểm sau lưng tôi à?”.

Một tay kéo cổ cô, khiến cô ngẩng đầu tới gần mình hơn, tay kia tháo cặp kính râm xuống, đôi môi hé ra lạnh nhạt nói, “Tôi không ở nhà, hình như cô cũng tự do quá đáng rồi. Trịnh Tú Nghiên, tôi chưa đồng ý mà cô lại tự ý đi xem mắt à?”.

Đôi mắt đen sâu thẳm lại sắc bén này…

Sức đe dọa quen thuộc này…

Sức mạnh tạo không khí lạnh tê người khủng khiếp này…

Cùng với tiếng sủa “gâu gâu” vui vẻ làm nền của Trịnh Lâm Quyền…

Không… không lẽ… cô nàng dáng người cao lên,nước da rám nắng, giọng trầm đi, toàn thân tỏa ra thứ hormone gợi cảm, nhưng tính tình lẫn kiểu ăn nói vẫn bá đạo độc đoán đó là…

“… Cô… Cô chủ?”.

Tiếng hô khó phân biệt được là vui mừng hay buồn bực khiến Lâm Duẫn Nhi ngồi bên nhíu này, Cô chủ? Lại Cô chủ? Rốt cuộc cô ta có bao nhiêu Cô chủ thân ái đây?Cô có thể để một con chó cái nằm lên giường của mình, không có nghĩa có thể độ lượng cho một người khác nằm lên đó!
Hết chương 4
Về Đầu Trang Go down
15NDM08
Vip Member 5
Vip Member 5


Post : 3562
Coins : 6914
Thanked : 677
Join date : 23/07/2012
Age : 29

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyFri Apr 05, 2013 7:24 pm

đang định cm thì au ra chap oài

cm chap 2 với 3 trước nha, sao thấy tội nghiệp Sica quá :gau2:

ngố quá thể, nên bị cô chủ Yul bắt nạt hoài tội nghiệp quá :gau2:

ko biết sau này yêu nhau Sica có vung nên dc tí nào ko, nghi ngờ là vẫn sẽ bị bắt nạt quá :gau2:


p/s: dựt tem chap 4 đọc xong sẽ cm thêm :gau3:
Về Đầu Trang Go down
quakhubuon92
Newbie


Post : 90
Coins : 4154
Thanked : 32
Join date : 07/02/2013

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyFri Apr 05, 2013 8:59 pm

Cậu chủ hồ đồ có người convert rùi mà ta.
Về Đầu Trang Go down
ken_love_snsd
Member 5
Member 5


Post : 539
Coins : 4713
Thanked : 108
Join date : 09/08/2012
Age : 23

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyFri Apr 05, 2013 9:03 pm

Cái đó là Jeyul
Còn đây là Yulsic
Về Đầu Trang Go down
http://www.wattpad.com/user/ken_love_snsd_yulsic
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyFri Apr 05, 2013 9:45 pm

các rds có để ý tên con chó có gì đặc biệt k :nam13:
Về Đầu Trang Go down
ken_love_snsd
Member 5
Member 5


Post : 539
Coins : 4713
Thanked : 108
Join date : 09/08/2012
Age : 23

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyFri Apr 05, 2013 9:47 pm

Tên con chó là họ của Sica Yoong và Yul
Đúng hk Au
Về Đầu Trang Go down
http://www.wattpad.com/user/ken_love_snsd_yulsic
15NDM08
Vip Member 5
Vip Member 5


Post : 3562
Coins : 6914
Thanked : 677
Join date : 23/07/2012
Age : 29

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptyFri Apr 05, 2013 9:48 pm

^
^
^

giờ mới để ý nha, con chó là họ của YulSicYoon gép lại :gau38:

Thịnh Lâm Quyền, tên đẹp ghê :nam17:
Về Đầu Trang Go down
alexnguyen
Member 5
Member 5


Post : 537
Coins : 4611
Thanked : 190
Join date : 02/01/2013
Age : 30

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptySat Apr 06, 2013 7:21 pm

Chương 5: Cô chủ, sao Cô đột nhiên hôn người ta?


“Cô chủ Cô chủ! Hóa ra Cô còn sống! Hóa ra Cô còn có thể sống mà trở về!”.

“Ấu ấu, oẳng oẳng, ấu ấu ấu ấu ấu!”.

“Cô chủ! Cô chủ! Cô chủ! Ma nước Anh có bắt nạt Cô không, có không có không? Cô có bị nhuốm bẩn chỗ nào không? Cô học ở đại học Viagra có vui không?”.

“Ấu ấu ấu ấu ấu ấu ấu!”.

“Cô chủ, Cô cao lên rồi,xinh đẹp rồi, chứng tỏ Cô đã dậy thì xong, an toàn vượt qua thời kì nổi loạn tuổi dậy thì, cuộc sống tươi đẹp của em cũng tới phải không?”.

“Ấu ấu ấu ấu ấu ấu ấu ấu ấu!”.

“Trịnh Lâm Quyền, mày đừng có sủa cùng lúc với tao được không?”.

“Im miệng hết!”.

“Vâng, Cô chủ”.

“Ấu ấu…”.

Một người một chó cùng im lặng, đứng cạnh hai bên Cô chủ như hộ pháp.

Lâm Duẫn Nhi chẳng hề bị cảnh tượng quái dị trước mặt đe dọa,cô nhướn mày lên, mở cửa xe bước ra.

“Cô Trịnh, vị này là?”.

“À, Cô ấy là kẻ anh tuấn khiến người ta phải rung động bằng xương bằng thịt… A! Cô chủ, Cô làm gì vậy!”.

Còn chưa nói dứt câu, đột nhiên Cô chủ ấn đầu cô xuống trước mặt Trịnh Lâm Quyền, ngay sau đó, một mệnh lệnh vô nhân đạo bay ra khỏi miệng Cô.

“Trịnh Lâm Quyền, liếm cô ta!”.

“Ấu ấu?”.

“Lấy lưỡi của mày rửa mặt cho cô ta một lần đi!”.

“Cô… Cô chủ! Trước khi ra ngoài em có rửa mặt rồi, không… không được mà! Trịnh Lâm Quyền, cái đồ cẩu nô tài không có tình nghĩa, Cô chủ mới về mà mày đã phản bội tao rồi, phi phi phi, trên lưỡi mày còn nước sốt bít tết vừa ăn! Hôi quá! Khụ khụ khụ!”.

“Lép bép nhóp nhép ẹp ẹp”.

Một loạt tiếng liếm láp buồn nôn khiến Lâm Duẫn Nhi muốn đứng cũng không yên, đang muốn giơ tay cản cực hình đang diễn ra, đột nhiên, một gương mặt to toàn nước bọt trợn trắng mắt dí sát trước mặt cô, phóng đại ở cự ly gần…

“Nhìn cho rõ! Mặt cô ta chính là thế này!”. Mấy hiệu quả của việc hóa trang khiến mắt cô to lên, mũi thẳng ra, đôi môi chu ra đáng yêu đều là giả, là giả hết!

Cô chủ thản nhiên nói rõ rồi một tay túm cổ áo phía sau của cô kéo đi, một tay kéo Trịnh Lâm Quyền yêu mến lại biết nghe lời, quay người định bỏ đi.

Lâm Duẫn Nhi thở dài một hơi, cuối cùng mở miệng lạnh lùng nói không hề khách khí, “Chờ một lát! Cô dựa vào cái gì mà đột nhiên xông ra đưa đối tượng xem mắt của tôi đi”.

“Dựa vào cái gì à?”. Cô liếc xéo sang Lâm Duẫn Nhi, một tay kéo dây xích chó, “Dựa vào việc đây là chó của tôi, còn cái này…”.

Một tay kéo cô gái bị chó liếm cho ngất ngư, còn cố ý lắc qua lắc lại khiêu khích “Còn cái này… là hầu nữ của tôi! Cái gì của cô ta cũng là của tôi,seobang của cô ta phải thông qua sự cho phép của Cô chủ tôi đây, còn cái người vớ va vớ vẩn chẳng hiểu từ đâu chui ra lại muốn đưa người ta đi là cô!”.

Cô nói xong thì kéo một người một chó quay lại xe mình.

Cảnh tượng hoang đường trước mặt khiến Lâm Duẫn Nhi nhủ thầm trong lòng…

Hai người một chó, tổ hợp này gọi là gì?

Ash đau đầu thật!

Hừ! Đùa cái gì chứ, ai muốn cưới một cô gái đã thuộc về một người khác, còn phải cùng cô ta tận tụy với người đó chứ?

Cho dù đội mũ xanh cũng không thể cam tâm tình nguyện đội một cách đường đường chính chính như thế chứ?

Lòng vô cùng khinh bỉ, ánh mắt cũng lạnh đi, Lâm Duẫn Nhi đang định bỏ đi, lại thấy con chó tên Trịnh Lâm Quyền nhảy ra khỏi chiếc xe thể thao mui trần của Cô chủ, chạy lại xe anh như lưu luyến không nỡ đi.

Bỗng nhiên, nó giơ chân sau lên cao, dùng tư thế chuẩn của động vật tè một bãi lên bánh xe của cô.

Xả xong, Trịnh Lâm Quyền sung sướng, lại tông tốc chạy về ngồi cạnh chủ nhân.

Mây đen trên đầu Lâm Duẫn Nhi ùn ùn kéo tới, cô lạnh lùng nhìn chiếc xe mui trần ở phía đối diện, chỉ thấy tên Cô chủ nhỏ mọn thù dai kia vỗ đầu con chó vẻ tán thành, giống như khen ngợi tư thế đi tè duyên dáng của chó nhà mình, tiện thể quét ánh mắt đùa cợt qua phía cô.

Ngay sau đó, Cô khởi động xe, phóng vọt đi, chỉ để lại một làn khói đen.

Lâm Duẫn Nhi nắm chặt tay,lạnh lùng nhìn chiếc xe mui trần biến mất trong tầm mắt của mình, di động trong túi quần đổ chuông hồi lâu,cô bật máy trả lời: “A lô”.

“Phó tổng giám đốc! Sao cô còn chưa tới?”.

“Có chút chuyện”.

“Chuyện gì thế?”.

“Bị chó cắn”.

“Hả? Chó cắn? Không phải cô đi xem mắt à?”.

“Hừ, Cô đã nhìn thấy cô gái nào dắt chó hoang với một cô gái điên khác đi xem mặt chưa?”.

“Hở?”.

“Ở khách sạn có chuyện gì nói ngay đi”.

“Vâng vâng vâng, phó tổng, chuyện lớn đấy, nghe nói con gái của chủ tịch lấy được bằng quản lý ở Anh, đã về nước rồi, chủ tịch định sắp xếp Cô ta vào làm việc ở khách sạn Quyền Vương chúng ta”.

“Cô gọi cho tôi vì chuyện này à?”.

“Đúng vậy! Chủ tịch cũng không ở trong nước, phần lớn công việc trong khách sạn đều do phó tổng quản lý mà, đột nhiên nhét một cô tiểu thư chẳng biết cái gì vào quản lý, không phải chứng tỏ là không tin tưởng cô sao? Hơn nữa đột nhiên lại thêm một cô tiểu thư giơ chân ngáng, mọi người sẽ rất khó khăn phải không?”.

“Cô cũng nói Cô ta chẳng biết cái gì cơ mà, sợ gì chứ?”.

“Hừm, ý cô là?”.

““Thái tử” từ trên trời rơi xuống, cứ sắp xếp một vị trí thoải mái nhàn nhã, nuôi không Cô ta là được rồi”.

“Cô nói chúng ta lừa Cô ta à?”.

“Không phải lừa, là sợ Cô ta cực khổ quá mức, cung phụng chu đáo cho Cô ta thôi”.

“Vâng vâng vâng! Ý của phó tổng tôi đã hiểu, tôi biết xử lý ra sao rồi, ha ha ha, thật không hổ là phó tổng!”.

Chiếc xe thể thao mui trần xé gió lao về phía trước, Trịnh Tú Nghiên bị Cô chủ quăng lên ghế sau bò dậy, lau nước dãi của chó trên mặt, gạt lông mi giả đã rơi từ mắt xuống bên mép, nhoài về phía trước, sát ghế lái xe, muốn nghiên cứu cẩn thận người con gái trước mặt này.

Cô chủ thay đổi rồi.

Mái tóc mềm mại dài hơn trước theo gió quét qua mũi cô,cổ áo sơ mi khiêu khích lộ ra xương quai xanh rõ ràng, mùi vị người trưởng thành tràn ngập khiến cô không kìm được mà nuốt nước bọt.

“Cô… Cô chủ? Thật là Cô sao?”. Thứ mùi khiêu gợi trưởng thành phong trần trên người Cô từ đâu mà có vậy? Câu hỏi muốn hỏi lại không dám cứ chạy vòng quanh trong miệng cô.

“Câm miệng!”.

“Cô đang giận à?”. Thời kì nổi loạn tuổi dậy thì của Cô chủ thật dài, cô đã ngừng dậy thì rất lâu rồi.

Cô không để ý tới cô, đốt ngón tay cầm lái trở nên trắng bệch, hung hăng đạp mạnh chân ga.

“Chuyện không như Cô nghĩ đâu, em không dám tùy tiện ra ngoài tìm seobang,cô Lâm là do tổng quản bảo mẫu tự chọn đấy, ông ấy nói nếu em có thể gả cho cô ấy, là có thể giúp được nhiều cho Cô chủ rồi!”.

Cô giảm tốc độ, quay đầu nhìn cô, “Nãy cô ở trong xe cô ta làm gì hả?”.

“Hả? Bọn em? Bọn em chẳng làm gì cả”.

“Không làm gì?”.

“Vâng ạ!”.

“Rất tốt”.

“Két…”.

Tiếng phanh rít đập vào tai Trịnh Tú Nghiên, xe bỗng nhiên dừng lại khiến cô nhào về phía trước theo quán tính. Một bàn tay to đặt lên sau cổ, kéo đầu cô về phía trước, cô còn chưa kịp ổn định cơ thể, miệng đã bị ấn mạnh lên đôi môi ấm mềm.

Cô quay đầu lại từ khi nào, ôm vai cô, cắn lên miệng cô.

Cô ngừng thở, mở to mắt, đôi mắt nhắm hờ của Cô chủ chỉ cách cô có mấy milimét khẽ khàng rung lên, hàng mi dày thoáng chạm vào chóp mũi nhạy cảm của cô, còn cái miệng đại nghịch bất đạo thì bị Cô chủ ngậm lấy giữa đôi môi mà nhấp nháp.

“Cô… Cô chủ…”. Cô không dám nhúc nhích, mấp máy miệng trên môi Cô.

Sự quấy rối nơi tiếp xúc giữa hai đôi môi khiến kẻ đang chuyên tâm như Cô khẽ cau mày lại, cũng không thèm để ý.

“Nước bọt của Trịnh Lâm Quyền ngon thế sao?”.

Ý nghĩ muốn tiến sâu của Cô chủ bị cắt đứt phũ phàng, mặt Cô tối sầm.

“Bốp”.

“Á! Sao lại đánh vào đầu em chứ. Là tự Cô chủ muốn làm mà…”.

Cô trở mặt coi thường, chẳng nói gì nữa, quay đầu khởi động xe, nhưng cô gái ngồi sau lại nhộn nhạo.

“Cô chủ, sao tự dưng Cô muốn… hôn… hôn người ta?”.

“…”.

“Cô chủ Cô chủ, đó là lần đầu tiên quan trọng của người ta đó! Cô đừng bơ đi chứ!”.

“Cho cô nhớ lâu một chút”.

“Nhớ lâu?”.

“Cô mãi mãi là người hầu của tôi, tất cả những gì của cô đều thuộc về tôi, ngay cả nụ hôn đầu cũng thế!”.

“… Thế còn Trịnh Lâm Quyền thì sao?”.

“…”.

“Nụ hôn đầu của nó cũng bị Cô cướp mất sao?”.

Chương 6: Cô chủ, không nhận quà của Cô không được à?

Rất nhanh chóng, Trịnh Tú Nghiên nghĩ, không khéo nụ hôn đầu của Trịnh Lâm Quyền cũng kính dâng cho Cô chủ rồi. Nghĩ như thế, nỗi buồn vì bị ác bá cướp mất nụ hôn đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.

Tại sao lại nói vậy à?

Vì hành lý Cô chủ vô cùng bất công mang về hầu hết là quà cho Trịnh Lâm Quyền.

Xích chó hàng độc, đĩa đựng đồ ăn cho chó đắt tiền, ngay cả hộp thức ăn cho chó cũng có kí hiệu sức khỏe “Cucumber” cao cấp.

Đều là người hầu, cô không tin Trịnh Tú Nghiên cô trong lòng Cô chủ lại thua cái con chó ngu ngốc đần độn ăn tạp như thế.

Thế nên, cô mặt dày mở miệng.

“Cô chủ Cô chủ, còn em? Còn em còn em còn em?”.

Cô chủ vừa tắm xong, đang dùng khăn bông lau mái tóc mềm ướt một cách gợi cảm, “Cô cái gì?”.

“Quà đó! Tổng quản bảo mẫu có một cái đồng hồ quả quýt rồi, nhất định em cũng phải có gì chứ?”.

Cô cầm lấy điều khiển, nhìn ti vi thản nhiên đáp, “Ừ”.

“Có thật ạ? Cô chủ! Cô quả nhiên nhớ tới em! Em tận tụy vì Cô đúng là không uổng công. Là cái gì cái gì thế? Hàng của Anh nhất định là vô cùng cao cấp rồi”.

“Tự mở xem đi”. Cô thuận tay đẩy ra một cái va ly da, tiếp tục xem ti vi.

“Vâng vâng, em tự mở xem!”.

“Cạch”.

Va ly da mở ra, nước mắt Trịnh Tú Nghiên chảy ào ào.

“Cô… Cô chủ… đây là cái gì thế?”.

“Quà”. Hỏi ngớ ngẩn thế?

“Sao lại là cái này chứ?”. So với quà của Trịnh Lâm Quyền thì cái này đã là gì chứ!

“Cô thích nó”.

“Em đâu có thích túi Doraemon chứ!”. Tặng cô thứ đồ người hầu nhất định phải có này khác gì bảo cô làm thêm giờ trá hình chứ? Quá đáng hơn là, cái câu “Phục vụ Cô chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh” lại ngay ngắn in trên núi.

Mẹ ơi! Dòng chữ kia còn nạm thủy tinh, cứ lấp lóa nhức cả mắt, trông quê một cục! Cô chủ, mắt thẩm mỹ của Cô thật là chết người?

“Vì tôi nói cô thích, cho nên cô phải thích”.

“…”.

Cô còn tưởng mình đã được giải phóng khỏi ách áp bức của cái túi to kia rồi, thế này là muốn cô đeo lại sao? Gừ! Còn to hơn cái túi to ngày trước của cô! Ám chỉ gì đây? Cô chủ còn khó phục vụ hơn ngày trước, lúc phục vụ cần nhiều đồ hơn sao?

“Vui”. Cô chủ hạ lệnh.

“… Vâng. Em rất vui, cảm ơn quà của Cô chủ”. Kêu người ta làm thêm giờ còn bức người ta thích, hu hu…

“Cười”.

“Không phải em đang cười sao?”.

“Còn khó coi hơn khóc”.

“…”.

Quan hệ của con chó thối kia với Cô chủ nhất định không hề đơn giản! Khéo có khi ngay cả lần đầu tiên cũng dâng cho Cô chủ rồi mới chiếm được sự thiên vị của Cô ấy! Hừ! Đồ Trịnh Lâm Quyền xấu xa hạ lưu! Cái đồ đi cửa sau khiến người ta khinh bỉ!

“Đeo túi lên đi”.

“Không đeo được không ạ?”. Đã được giải phóng năm năm rồi, giờ lại phải vào thời kì nô lệ, rất khó để người ta chịu buông tự do nha!

“…”.

“Được rồi”. Lại dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô.

Tâm không cam tình không nguyện, Trịnh Tú Nghiên đeo cái túi hàng độc nhà quê to đùng nạm thủy tinh ấy lên lưng.

“Xoay người cho tôi xem”.

“…”. Con vịt xoay xoay.

Một lát sau, Cô chủ cười lạnh, “Hừ, quả nhiên là rất hợp”.

Hợp ở chỗ nào chứ? Phì! Cô chủ mắt lòi, cô vô cùng muốn đeo ba lô du lịch xông ra ngoài đi bụi luôn cho rồi!

Thế nên, Trịnh Tú Nghiên sau năm năm được tự do tự tại, lại phải đeo trên lưng đồ nghề làm việc, lần thứ hai đội cái mũ người hầu vĩnh viễn, trốn sau cái bóng của Cô chủ chuyên chế tà ác trồng nấm vẽ vòng tròn.

“Trịnh Tú Nghiên!”.

“Vâng vâng, ông đừng nên to tiếng như thế, tổng quản bảo mẫu”.

“Thái độ làm việc của cô sao đấy hả! Cô chủ đã tốt nghiệp về nhà rồi, cô phải chuyên tâm phục vụ, không được phép tỏ ra lười nhác! Cô chủ đưa cho cô quà từ nước Anh rồi chứ gì! Cô có thể phục vụ Cô chủ vừa thân thiện lại hấp dẫn như thế còn bất mãn gì hả?”.

Cô đâu dám bất mãn?

“Nghiên nhi này, thực ra Cô chủ đối xử tốt với cô đó, cô coi, váy áo hầu nữ mới cũng duyệt cho cô rồi, lại còn mua về cho cô cái túi đáng yêu như thế”.

“…”.

Cô bỏ năm năm tuổi thanh xuân mới xin được bộ đồ hầu nữ mới, rốt cuộc thì ai mới là người khó tính chứ?

“Từ nay trở đi, tiếp tục chăm sóc chu đáo cho Cô chủ nhé!”. Ông dứt lời, còn cố ý khom người lén lút nói thầm bên tai cô, “Cô chủ hài lòng, ta sẽ lén phát thêm tiền thưởng cho cô”.

“Úi trời, ông thôi đi cho! Năm nào cũng nói như thế, nhưng mười mấy năm qua, có lần nào ông thấy Cô chủ lộ vẻ hài lòng chưa?”.

“A…”.

“Cau mày nheo mắt bĩu môi, lúc nào cũng có vẻ vô cùng bất mãn với xã hội này”. Cứ như ngày nào cũng đau đớn như khi kì kinh nguyệt tới, “Con còn lấy tiền thưởng sao, đừng bị Cô ấy trừ tiền lương cũng cười thầm được rồi!”.

“Hèm hèm hèm! Cô chủ xuống nhà rồi, mọi người nghiêm, đứng thẳng, mỉm cười, cúi người, chào!”.

“Chúc Cô chủ một ngày tốt lành!!!”.

Toàn thể người làm trong nhà cùng gập người chín mươi độ, nghênh tiếp vị chủ nhân vừa ngáp vừa đi từ trên lầu xuống.

Cô phất tay, ý bảo bọn họ đi hết đi, ai làm việc nấy. Trịnh Tú Nghiên nhân cơ hội này cũng muốn rút đi theo đoàn người.

“Cô đi đâu đấy? Qua đây phục vụ”. Phía sau truyền tới mệnh lệnh lạnh lùng của Cô chủ.

Bĩu môi, đảo mắt, xoay người lại, cô đã đeo lên mặt nụ cười giả lả phát sáng tứ tung, vô cùng xán lạn.

“Vâng! Cô chủ, xin hỏi đêm qua Cô ngủ có ngon không? Có mơ thấy cái gì đẹp không?”.

“Không ngon”.

“Á… ha ha… ha ha…”. Cô cười gượng hai tiếng, lập tức xoay người tự đánh mình, sao lại không quản lý được cái miệng lúc nào cũng nói lung tung thế chứ, nói chuyện với Cô chủ chính là đẩy bản thân mình đâm đầu vào chỗ chết mà, “Sao, sao lại ngủ không ngon chứ?”.

“Mơ thấy cái cây tiền tài của nhà mình chìa ra ngoài tường, là cô thì cô nghĩ có được không?”. Cô lạnh nhạt nhướn mày.

Tổng quản bảo mẫu vừa nghe thấy, lập tức nói xen vào, “Ai da! Giấc mơ này đúng là điềm xấu, điềm rủi nha! Tiền sao lại chìa ra ngoài tường cho người khác được lợi chứ?”.

“Không sao”. Cô chủ khoát tay rộng lượng, “Nó còn dám chìa tiền ra ngoài tường thì lấy rìu ra”.

“Rìu?”. Tổng quản bảo mẫu ngẩn người.

“Chặt nó”. Khiến nó rụng ra một đống tiền, thổ ra một vũng máu trong sân nhà mình.

“…”. Cô hầu run rẩy.

Cô chủ còn quá đáng, ác độc, bạo lực, lạnh lùng hơn so với năm năm trước! Để giữ vận may của cô lại trong nhà, tự nhiên lại ra quyết định chặt cô đi! Cô đã nói rồi mà, muốn Cô chủ hài lòng thì đó là nhiệm vụ bất khả thi nhất trong lịch sử loài người!

Bữa sáng truyền thống nước Anh được người hầu dọn lên bàn trước mặt Cô chủ.

Café thơm nức khiến người ta tỉnh táo, không dùng thêm sữa đặc cũng không đắng quá…

Bánh mì lúa mạch xốp mềm mới ra lò thơm phưng phức, dùng kèm bơ lạnh và mật ong, có ngọt cũng sẽ không ngọt quá…

Trứng luộc lòng đào, nấm xào bơ, thịt xông khói, bánh khoai rán kĩ, dùng kèm nửa quả cà chua nướng thơm lừng.

“Đây là gì?”. Cô chủ nhíu mày.

“Bữa sáng của Cô chủ mà. Em với tổng quản bảo mẫu cả đêm lên mạng tìm được đó, bảo là người Anh ai cũng thích ăn như thế, Cô chủ ở Anh nhất định quen ăn như thế rồi, nên chúng em…”.

“Đổi đi”. Cô hét.

“Hả? Cô… Cô chủ? Đổi? Bữa sáng của Cô á?”.

“Nấu mì, không cho hành”.

“…”. Nước Anh rốt cuộc là nơi thần bí cỡ nào, có thể nhào nặn vân vê tính tình của Cô chủ méo mó tới cỡ ấy chứ?

“Nhìn cái gì. Đổi!”.

“… Vâng”.

Đúng là Cô chủ vĩ đại vô cùng truyền thống, không quên gốc rễ cội nguồn, quả là khiến người ta phải kính trọng.

Kính trọng thì kính trọng, nhưng cũng không nên vĩ tới mức quá đại như thế chứ? Không dưng lại ác độc ban thêm công việc cho người hầu!

Trịnh Tú Nghiên quay mông đi nấu bữa sáng cho con người yêu nước, Cô chủ cầm báo uống café, liếc mắt nhìn quanh, ngắm nghía lại phòng khách cũ của căn biệt thự đã khác xưa, ánh mắt dừng lại trước bức chân dung khổ lớn treo trong phòng.

“Ai biến ảnh chân dung của tôi thành linh đường thế hả”. Hoa này, hương này, lại còn thêm đồ cúng, cái này là cái gì hả?

“Á…”. Tổng quản bảo mẫu lén lút liếc mắt, “Là…Nghiên nhi đó! Vì con bé… con bé nhớ Cô chủ quá, cho nên… cho nên ngày nào cũng bò tới trước chân dung Cô chủ nhìn cho đỡ nhớ”.

“Cô ta nhớ tôi sao? Hừ”. Khóe miệng nhếch lên một góc mà phải dùng tới kính hiển vi mới có thể nhìn ra.

Vừa nghe thấy giọng điệu của Cô chủ không hề u ám lại có chút hài lòng đắc ý, tổng quản bảo mẫu lập tức tới gần nói thêm, “Tôi cũng rất nhớ Cô chủ mà! Hu hu! Nghĩ tới việc Cô chủ một thân một mình ở nơi xa như thế, lại không có ai chăm sóc Cô, quần áo ai giúp Cô giặt, chăn ai giúp Cô phơi, ăn gì ai giúp Cô làm, quần áo ai giúp Cô mặc, bồn cầu ai giúp Cô cọ! Cái chỗ xa xôi toàn là người tóc vàng đáng sợ bao nhiêu, nhỡ may có người xa lạ tiếp cận Cô thì thế nào? Nhỡ may có kẻ dám tơ tưởng tới sắc đẹp của Cô mà ra tay thì làm sao? Nhỡ may Cô đói bụng rồi nhặt đồ trên đất ăn thì…”.

“… Được rồi!”. Tâm trạng đang tốt lại bị quét sạch banh. Cô là kẻ tàn tật không thể tự lo cuộc sống hàng ngày, hay là bã già trúng gió liệt não đơ đơ đây?

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao lần này Cô chủ đột nhiên trở về vậy?”.

“Xem mắt”.

“Cái… cái gì!?”.

“Ông há hốc mồm ra làm gì chứ?”.

“Cô chủ, Cô nói Cô muốn đi xem xem xem xem xem… xem…”.

“Xem mắt”. Cô nhắc lại.

“Với ai với ai với ai chứ?”.

“Không biết”.

“Không… không không không không không biết?”.

Cô quay đầu tiếp tục đọc báo, hừ mũi nói như chuyện chẳng đáng gì, “Xem mắt ai thì là người đó. Tôi chỉ muốn kết hôn sớm một chút”.

“Kết… kết kết kết, còn muốn kết hôn nữa? Cô chủ đã muốn kết hôn rồi sao?”.

“Vớ vẩn. Không kết hôn, tôi đi xem mắt làm gì?”.

“…”.

Cô chủ của ông đã muốn làm chuyện ấy rồi, Cô chủ của ông muốn phụ nữ rồi, Cô chủ của ông muốn kết hôn rồi!!! Nhất định là Cô ấy ở nước ngoài xem trộm phim khiêu dâm không nên xem rồi!
Hết chương 6
Về Đầu Trang Go down
15NDM08
Vip Member 5
Vip Member 5


Post : 3562
Coins : 6914
Thanked : 677
Join date : 23/07/2012
Age : 29

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptySun Apr 07, 2013 9:39 am

Dựt tem chap mới nha au

Lát đọc xong sẽ cm thêm :gau11:
Về Đầu Trang Go down
Pone Jung
Newbie


Post : 4
Coins : 4201
Thanked : 0
Join date : 20/11/2012
Age : 26

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END EmptySun Apr 07, 2013 11:18 am

Là fic convert sao lại để
Trích dẫn :
Author: Alexnguyen
!????
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END   [LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[LONGFIC-FANFIC] CÔ CHỦ HỒ ĐỒ,YULSIC CHƯƠNG 41 + 42 END

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

 Similar topics

-
» [FANFIC - LONGFIC] UNDERWORLD |YulSic|PG|chương 1
» [FANFIC-LONGFIC] Huyền Thoại Chuông Gió | YulSic | Chap 1
» [Fanfic-Longfic] Duyên tình truyền kiếp (Yulsic ver) (PG) (chương 20)
» [FANFIC-LONGFIC] Nữ Vương Đích Nữ Nhân l Yulsic, Taeny..l [ M] Up Chưong 6
» [Fanfic-Longfic] Chuyện ở Kí Túc Xá I Chương 3 - Part 2 I I YulSic , TaeNy , YoonHyun I NC-17

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AAVN  :: Thư viện :: Fan Fiction-