AAVN

SONE Community
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[PIC][05-08-2017]SNSD trở thành khách mời cho ‘'아는 형님 Knowing Bro” của kênh JTBC Thu Aug 17, 2017 10:35 pm
[PIC][11-08-2017]SNSD trở thành khách mời trên chương trình "Running Man" Wed Aug 16, 2017 7:51 pm
[PIC][27-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Thái Lan để tham gia Concert - "PERSONA in BANGKOK" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:52 pm
[PIC][21-04-2017]Tiffany khởi hành đi LA – Mỹ để tham dự "The 15th Korea Times Music Festival 2017" vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:51 pm
[PIC][24-12-2016]Tiffany tham dự và biểu diễn tại “2016 KBS Entertainment Awards” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:49 pm
[OTHER][12-12-2013]SELCA MỚI CỦA SUNNY Sun Aug 06, 2017 9:47 pm
[PIC][20-07-2017]Sunny trở thành khách mời trên chương trình của kênh SBS - "백종원의 푸드트럭 Baek Jongwon Food Truck" Sun Aug 06, 2017 9:46 pm
[PIC][18-05-2017]TaeYeon khởi hành đi Đài Loan để biểu diễn tại 3 đêm Concert “PERSONA” vào hôm nay Sun Aug 06, 2017 9:45 pm
[PIC][12/13/14-05-2017]Hình ảnh mới nhất từ Solo Concert thứ 2 của TaeYeon tại Seoul Sun Aug 06, 2017 9:44 pm
[PIC][18-04-2017]TaeYeon tham dự sự kiện ra mắt dòng "KT Galaxy S8/S8+" tại Gwanghwamun KT Square vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:43 pm
[PIC][03-03-2017]Hình ảnh mới nhất từ chuỗi hoạt động quảng bá cho "MY VOICE" của TaeYeon Sun Aug 06, 2017 9:42 pm
[PIC][22-05-2017]TaeYeon trở về Hàn Quốc vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:41 pm
[PIC][25-03-2017]TaeYeon tham dự buổi Fansign cho dòng mỹ phẩm "Banila Co." vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:40 pm
[OTHER][28-09-2016]TaeYeon trở thành gương mặt đại diện mới của dòng mỹ phẩm "Banila Co" Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany - HyoYeon và SeoHyun tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "PUSHBUTTON" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:39 pm
[PIC][16-04-2017]TaeYeon – Sunny – Tiffany – HyoYeon và SooYoung tham dự buổi Fansign cho “G-SHOCK CRAZY TOUGHNESS” vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:38 pm
[PIC][14-07-2017]SNSD khởi hành đi Osaka – Nhật Bản để tham dự “SMTOWN LIVE WORLD TOUR VI IN OSAKA” vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:37 pm
[PIC][13-01-2017]SooYoung tổ chức Buổi hòa nhạc Từ thiện - "Beaming Effect" + Tiffany tham dự với vai trò khách mời vào tối nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][29-03-2017]Tiffany và HyoYeon tham dự sự kiện ra mắt BST Thu - Đông của thương hiệu "KYE" trong khuôn khổ "2017 S/S HERA Seoul Fashion Week" vào chiều nay Sun Aug 06, 2017 9:35 pm
[PIC][19-06-2017]TaeYeon - Tiffany - HyoYeon và YoonA khởi hành đi Jeju để tham dự "SMTOWN FRIENDS WORKSHOP IN JEJU 2017" vào sáng nay Sun Aug 06, 2017 9:34 pm


Share
 

 [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyWed Jan 30, 2013 11:08 am



Author: banhmikepthit


Disclamer: họ thuộc về
nhau


Category: general


Pairings: SooSun,
Yulsic, TaeNy, Yoonhyun


Note: tiếp tục sự nghiệp
viết fic SooSun, vì tình yêu to lớn với couple này kaka. Sau khi nghe lại “Because
of you” của Kelly Clarkson thì nảy ra ý tưởng cho fic, hy vọng các bạn thích.
Chỉ nó hơi buồn thôi :-s




PROLOGUE


“Because
of you
I'll never stray too far from the sidewalk
Because of you
I learned to play on the safe side
So I don't get hurt
Because of you
I find it hard to trust
Not only me, but everyone around me
Because of you
I am afraid”



Nỗi ám ảnh quá khứ là cái gì đó có ma lực… Nó vẫn cứ
tồn tại dù có cố quên nó đi như thế nào… Cứ ngỡ đã quên, nhưng một khắc nào đó
trong cuộc đời, nó sẽ trỗi dậy… mạnh hơn bao giờ hết… đánh gục tất cả…


“I
lose my way
And it's not too long before you point it out



Lạc… Nỗi sợ từ quá khứ đẩy người ta theo những hướng
mà người ta không muốn…


“I
watched you die
I heard you cry
Every night in your sleep
I was so young
You should have known better than to lean on me”



Đôi vai nhỏ phải chịu những gánh nặng tinh thần… Dù
có cố thế nào thì cô bé vẫn không thể hứng trọn những giọt nước mắt của mẹ… Lòng
đau xé khi thấy hai người yêu thương nhất hành hạ nhau mà không thể làm gì…


“And
now I cry
In the middle of the night
For the same damn thing”



Kinh khủng nhất là khi quá khứ lặp lại ở hiện tại… Vết
thương ngỡ đã lành nay lại rỉ máu…


Nhưng…


Khi bình tâm nghĩ lại từ đầu….


Cô bé đã từng tự hứa…


“I
will not make the same mistakes that you did
I will not let myself cause my heart so much misery
I will not break the way you did
You fell so hard
I've learned the hard way, to never let it get that far”







Được sửa bởi banhmikepthit ngày Wed Feb 20, 2013 10:17 pm; sửa lần 5.
Về Đầu Trang Go down
love_sunny_bunny
Newbie


Post : 13
Coins : 4351
Thanked : 30
Join date : 25/07/2012

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyWed Jan 30, 2013 2:05 pm

Temmmmmm ^^ người mà ngâm nữa là ta chém người đó nha. ^_^ Ta đang đợi day by day đó nha :D
Fighting!!!!
Về Đầu Trang Go down
snsd1801
Newbie


Post : 37
Coins : 4352
Thanked : 28
Join date : 21/07/2012
Age : 30

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyWed Jan 30, 2013 2:10 pm

thấy fic SooSun au biết là nhào vô liền...ủng hộ au
P/S: Au còn fic đối tác nữa đó nha!!! hihi.. :)

(Chữ màu hồng...THÍK GHÊ!!!)
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyWed Jan 30, 2013 10:18 pm

Ờ, cái fic Đối Tác :)) dạo này bỏ bê nó, lo cái threeshot này nè :D
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyThu Jan 31, 2013 9:58 pm

Shot 1


Sân bay quốc tế Incheon vào lúc nửa đêm vẫn tấp nập người bay kẻ đáp. Dòng hành khách vừa đáp chuyến bay từ San Francisco đổ ra cổng đón khách số 9. Người người í ới gọi nhau, bảng tên đủ màu đủ kiểu giơ tán loạn. Lẫn trong dòng người đó, một người dáng cao cao, khoác áo da, đeo kính đen lạnh lùng bước thẳng mà không mảy may liếc mắt tìm người thân. Choi Sooyoung vừa đi công tác về. Cô bay cũng không cần ai tiễn và lúc về cũng chẳng cần ai đón. Cô đón một chiếc taxi rồi nói địa điểm muốn đến một cách ngắn gọn.


Taxi đỗ kịch trước nhà hàng Sunny Summer. Sooyoung kéo vali đi thẳng vào nhà hàng, rồi đi sâu vào trong xuống hầm rượu. Sooyoung đi dọc cái dãy rượu rồi dừng lại ở giữa hầm, nơi có một người đang quay lưng lại, loay hoay ghi chép sổ sách. Sooyoung vừa định vỗ vai hù thì người đó lên tiếng làm cô giật nảy mình:


- Đừng giở trò, Choi Sooyoung!


- Cậu thật lợi hại, Kwon Yuri! – Sooyoung cười hì hì


- Về trễ vậy? Giờ là 1 giờ sáng rồi. – Yuri đóng sổ sách lại, đưa mắt nhìn Sooyoung


- Lẽ ra sáng mai mới về, nhưng mình muốn về sớm. Cậu thức khuya vậy?


- Làm tròn trách nhiệm vậy thôi chứ! Cậu phải trả lương hậu hĩnh cho mình thì may ra mình sẽ tiếp tục làm cho cậu.


- Thôi đi, mình không muốn cô công chúa của cậu giết mình đâu! – Sooyoung le lưỡi – giờ cậu đi nghỉ đi, phần việc còn lại mình làm cho.





Yuri gạt tay Sooyoung ra khỏi đống sổ sách, rồi nhanh tay thu gọn chúng. Cô khoác vai Sooyoung đi ngược lên nhà hàng.


- Mình làm xong cả rồi, cậu vừa về mà làm gì nổi. Cứ về nhà đi!


Sooyoung chùn lại:


- Mình không muốn về…


- Hai cậu vẫn chưa làm lành à? – Yuri ngạc nhiên


- Tụi mình có cãi nhau đâu mà làm lành với chẳng làm hòa. Mỗi tháng nói với nhau chưa được mười câu. Nơi đó không còn là nhà nữa rồi.





Yuri gật đầu thông cảm, rồi ngồi xuống ghế, duỗi người thoải mái:


- Bếp trưởng kiêm Giám đốc Choi, ngài vui lòng nấu cho tôi cái gì đó ăn đi, tôi đói quá rồi!


- Được thôi, cũng lâu rồi mình không trổ tài lắc chảo – Sooyoung xắn tay áo đi thẳng vào bếp





Nằm dài ra bàn nghĩ ngợi một hồi, Yuri lại lên tiếng:


- Sooyoung này…


- Sao? – Sooyoung ậm ừ trả lời


- Chuyện của hai cậu ấy mà… mình nghĩ, cũng là do cậu mà, cậu nên hạ mình chút chứ để vậy hoài không được đâu.


- Mình đã hạ mình lắm rồi, cậu không nhớ mình đã ngồi cả mấy ngày liền để xin lỗi cô ấy sao? Mình đã xin lỗi như thế nào?


- Biết là vậy, nhưng cậu ấy bắt gặp cậu đang… ừm… ý mình là… tình tứ với cô bồ của cậu… Cậu nghĩ coi…


- Mình biết – Sooyoung nóng nảy ngắt ngang – từ đó đến giờ, mình có dám lăng nhăng lần nào nữa đâu! Vậy mà cô ấy vẫn không tha thứ cho mình!


- Thôi bỏ đi, nấu nhanh cho mình ăn rồi mình còn ngủ!!! Mình mệt rồi! – Yuri đập bàn than thở





--------


Bệnh viện Quốc gia Seoul, bác sĩ Lee Sunny vừa hoàn thành một ca phẫu thuật. Bệnh nhân nhí của cô leo trèo té gãy chân và phải phẫu thuật chỉnh hình. Sunny uể oải ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của mình, dựa vào lưng ghế, tay xoa xoa thái dương.


- Cà phê nóng cho bác sĩ Lee!





Sunny mở mắt, cô mỉm cười với người đang đứng đối diện bàn làm việc của mình:


- Hyoyeon! Cảm ơn cậu! Đến sớm vậy?


- Mình đến sớm lắm, từ trưa hôm qua lận. Tối qua mình cũng có ca trực bên khoa của mình mà. – bác sĩ Kim Hyoyeon vui vẻ nói trong khi ngồi xuống ghế dành cho khách – cậu có vẻ mệt?


- Ừ, mấy hôm nay mình mất ngủ. – Sunny nhấm nháp ly cà phê


- Vậy mà mình còn mua cà phê cho cậu, mình thật tốt – Hyoyeon nhún vai nói – nếu mệt thì xin về đi, bác sĩ mà không biết chăm sóc sức khỏe cho mình gì hết vậy!





Sunny nhe răng cười trừ:


- Lát hết ca mình về luôn.


- Cậu nên nói bếp trưởng Choi của cậu nấu gì đó bổ bổ cho cậu ăn – Hyoyeon nói, rồi nhận ra vẻ mặt của Sunny, cô rụt rè hỏi – hai cậu… vẫn chưa…


- Cả tuần rồi mình có thấy người đó về nhà đâu – Sunny lạnh lùng – chắc lại tìm được cái gì đó vui vẻ rồi .


- Lỡ cậu ấy bận việc gì thì sao? Đừng nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy chứ!


- Đâu có tiêu cực, mình nghĩ theo hướng trung lập! Đó là trường hợp có thể xảy ra mà. Nhiều khả năng xảy ra nữa là đằng khác!


- Sunny! Chuyện gì đã qua rồi thì cậu để nó qua luôn đi! Ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là mình phải cho người ta cơ hội sửa sai! Sooyoung đã cố gắng lắm rồi, cậu không thể tha thứ được sao?


- Không! – Sunny lạnh lùng đáp rồi cúi mặt vào đống hồ sơ trên bàn





Hyoyeon thở dài, rồi tiến tới vỗ vai bạn:


- Thôi mình về khoa đây! Lát về mà không muốn lái xe thì gọi cho mình, mình chở cậu về, hôm nay mình cũng làm ca sáng.


- Cảm ơn cậu, Hyoyeon! – Sunny mỉm cười


------


Sunny mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà, trên tay là hộp thức ăn cho bữa tối cô vừa mua. Lúc đi ngang
qua phòng khách, Sunny thấy một cái vali nhỏ để ở chân ghế sofa. Cô im lặng đi vào bếp, để hộp thức ăn lên bàn rồi lên phòng ngủ ở tầng hai.


Ngâm mình trong bồn tắm, Sunny nhắm hờ mắt, để cho làn nước ấm xoa dịu sự mệt mỏi đang căng cứng trong cơ thể mình. Cô hồi tưởng lại lý do khiến cho căn nhà này trở nên lạnh lẽo…


Flashback


Nửa năm trước…


Tận dụng ngày hiếm hoi được về sớm, Sunny hào hứng đi mua sắm, lâu rồi cô chưa tặng quà cho Sooyoung của cô. Đang hí hửng chọn cho cả hai một cặp áo hoodie rất dễ thương, Sunny tình cờ thấy Sooyoung – seobang của cô – đang vui vẻ nắm tay một cô gái trẻ. Họ cùng đi vào quán kem gần đó, trong lúc chọn kem, Sooyoung của cô còn hứng chí hôn vào má cô gái. Chưa dừng lại ở đó, Sooyoung cười khoái chí khi
cô nàng kiễng chân hôn lên môi mình. Sunny thả hai cái áo xuống, cô từ tốn bước đến sau lưng họ:


- Sooyoung!





Sooyoung quay lại, mặt biến sắc khi nhận ra người vừa gọi mình. Cô vội buông bàn tay cô gái kia ra, lắp bắp:


- Ơ… Su… Sunny…


- Đi dạo cùng bạn gái hả? Thích thật nha! – Sunny mỉm cười, mắt nhìn xoáy vào mắt Sooyoung


- Ơ… Soo…


- Xin chào, tôi là bạn của Sooyoung – Sunny vui vẻ nói với cô gái kia rồi nghiêng đầu nói với cả hai người – tôi có việc đi trước đây, hẹn gặp lại nhé!





Nói rồi cô quay lưng bước thẳng, không ngoái lại. Có ai biết được rằng nước mắt Sunny đang rơi lã chã. Cắn chặt môi cố không bật ra tiếng nấc, cô không muốn hai người phía sau nghe thấy sự yếu đuối của mình. Cô không về nhà, cô không muốn đối mặt với Sooyoung vào lúc này. Cô tìm đến nhà Taeyeon và Tiffany. Cửa nhà họ vừa mở, Sunny đã ôm chầm lấy Tiffany mà khóc nức nở khiến hai người bạn lo sốt vó. Tối hôm đó, cô đã ở lại nhà của hai người bạn thân. Cô tắt luôn điện thoại để Sooyoung không liên lạc được, cô dặn Taeyeon và Tiffany không được nói với Sooyoung là cô đang ở đây. Cô đã lén hai người uống thuốc ngủ trước khi vào phòng ngủ dành cho khách. Hôm đó, Sunny có thể ngủ, nhưng là một giấc ngủ bất an nhất từ trước đến giờ.





Hôm sau, vừa đến bệnh viện Sunny đã thấy Sooyoung ngồi thất thần trước của phòng làm việc của cô. Thoáng thấy Sunny, Sooyoung lật đật đứng dậy:


- Em đã ở đâu tối qua vậy? Soo không tìm được em…





Sunny im lặng, bình thản bước qua Sooyoung, vào phòng làm việc.


- Soo rất lo cho em… Em…





Sunny ngước lên nhìn khiến Sooyoung im bặt. Cô chưa bao giờ thấy một ánh mắt chứa nhiều cảm xúc đến thế. Nó đầy nỗi buồn, ngập trong sự thất vọng, sóng sánh nỗi đau khôn tả và bao phủ bởi sự giận dữ tột cùng. Sooyoung nuốt khan rồi khó khăn nói tiếp:


- Làm ơn, Soo biết sai rồi, em nghe Soo nói được không? Sunny, Soo xin em…


- Đang trong giờ làm việc, nếu không có việc gì khác nữa, xin vui lòng ra ngoài – Sunny lạnh lùng nói rồi tiếp tục xem hồ sơ bệnh án





Sooyoung đứng tần ngần vài giây rồi lủi thủi bước ra ngoài, không quên nói thêm:


- Soo đợi em ở nhà. Em làm ơn nghe Soo nói lần này…





Lưng Sooyoung vừa khuất sau cánh cửa đóng lại, Sunny gục xuống bàn và bắt đầu khóc. Ban đầu chỉ là những tiếng nhỏ thổn thức rồi dần dần thành tiếng nức nở và lát sau thì nín bặt, nước mắt vẫn chảy, nhưng không thể thành tiếng nữa rồi. Sooyoung đã đạp đổ toàn bộ lòng tin Sunny dành cho cô, xé nát tình yêu tha thiết của hai người. Sunny đã làm gì sai chứ? Họ vẫn đang rất hạnh phúc mà? Nhưng sao sau lưng cô, Sooyoung lại làm vậy? Sunny khóc cho cái lòng tự trọng bị tổn thương một, khóc cho những mảnh niềm tin vỡ vụn mười và khóc cho tình yêu mà cả hai đã từng tôn thờ trăm, ngàn lần…





Tối hôm đó, Sunny về nhà thì thấy Sooyoung đang ngồi ở sofa đợi. Cô im lặng đi thẳng vào phòng ngủ, không nhìn Sooyoung lấy một cái. Sooyoung đã đứng ở cửa phòng ngủ xin lỗi suốt cả đêm. Thế nhưng tuyệt nhiên, Sunny không mảy may động lòng. Kể từ ngày hôm đó, Sunny chỉ nói vài câu với Sooyoung khi cần thiết, không còn những bữa cơm vui vẻ mặc dù Sooyoung đã không ít lần tốn công chuẩn bị. Buổi tối, nếu Sooyoung ngủ ở giường thì Sunny lẳng lặng xách gối qua phòng ngủ dành cho khách. Vài lần như vậy,
Sooyoung không dám ngủ ở phòng của họ nữa mà chuyển qua phòng ngủ dành cho khách hoặc có khi ngủ trong phòng đọc sách hoặc sofa phòng khách. Có mấy lần Sooyoung tỏ ý muốn nói chuyện rõ ràng để cải thiện tình hình nhưng Sunny lạnh lùng bỏ đi hoặc im lặng nghe rồi vẫn không thay đổi thái độ. Họ còn yêu nhau nhưng lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn của lòng tự trọng – sự tổn thương – những đêm khóc một mình – ánh mắt dõi theo đối phương.


End flashback



Vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo, Sunny đứng dậy lau khô người, mặc quần áo và đi xuống bếp. Vừa đặt chân xuống bếp, cô thấy Sooyoung đang loay hoay chuẩn bị thức ăn. Nhác thấy cô, Sooyoung hắng giọng rồi nhẹ nhàng nói, có phần hơi căng thẳng:


- Soo thấy em mua thức ăn, nhưng nó không tốt cho sức khỏe đâu. Soo nấu nhanh cho em đây, đợi khoảng vài phút nữa thôi!


- Không cần đâu, tôi ăn gì cũng được.





Sunny nói rồi cầm hộp thức ăn ra khỏi bếp, nửa chừng, cô đứng lại rồi ngập ngừng nói dù không quay lại:


- Dù sao… cũng cảm ơn…





Nói rồi cô bước vội vào phòng ngủ mà không biết rằng Sooyoung dù có đau lòng nhưng vẫn mỉm cười lẩm bẩm:


- Cô ấy cảm ơn mình! Cô ấy cảm ơn mình!


------------


Giờ tan tầm ở Seoul là một cực hình đối với Sunny. Sốt ruột gõ mấy ngón tay lên vô lăng, Sunny ngóng cổ nhìn dòng xe cộ trước mặt. Việc mất ngủ liên mien khiến thể trạng cô không được tốt, cả ngày hôm nay còn tất bật chạy đi khám cho các bệnh nhân nhí của mình khiến Sunny cảm thấy toàn thân sắp không
cử động nổi nữa. Khi gặp những đứa trẻ ấy, Sunny vẫn là nguồn năng lượng của chúng, cô hào hứng nghe những câu chuyện khó hiểu của chúng, sẵn sàng ca hát nhảy múa theo chúng, cốt để tâm trạng chúng vui vẻ và chịu uống thuốc để mau khỏe. Nhưng khi hết giờ làm việc, cô như một con người khác vậy.


Điện thoại reo, Sunny bấm nút trả lời ở tai nghe đang đeo:


- Xin chào? Lee Sunny nghe ạ!


- Là mình đây! – tiếng Tiffany oang oang khiến Sunny hơi giật mình – cậu xong việc chưa?


- Xong rồi! Mình đang trên đường về nhà, nhưng lại bị kẹt xe đây!


- Thế tốt quá! Bọn mình định mời cậu đi ăn tối! Mình có tin mừng muốn báo cho cậu! – Tiffany vẫn cứ vô tư hét vào điện thoại


- Vậy à? – Sunny nhìn đồng hồ - được rồi, mình tới đây! Các cậu đang ở đâu?


- Ở nhà hàng của vợ chồng cậu, cái gần nhà mình ấy. Sunny Summer No. 2!


- Ồ, thế à… - Sunny ngập ngừng rồi lại nghĩ tới đôi mắt cười đang cong lên vì vui làm cô không nỡ từ chối - ừ, vậy khoảng 30 phút nữa mình có mặt nhé!


- Okay! See you! – Tiffany vui vẻ nói rồi cúp máy


Sunny mở xi nhan rẽ vào đường hướng tới nhà hàng Sunny Summer No. 2 – nơi kỉ niệm của hai người.



Khi Sunny đến nơi thì mọi người vẫn còn đang trò chuyện rôm rả chứ chưa nhập tiệc. Hôm nay ngoài Taeyeon và Tiffany, còn có hai nhóc maknae Yoona và Seohyun, Hyoyeon và Jessica. Họ đã chơi với nhau được hơn 6 năm nay rồi. Sunny chào mọi người rồi kéo ghế ngồi cạnh Yoona.


- Mình đã gọi món, đang đợi khi đông đủ sẽ bắt đầu – Tiffany nói rồi đưa tay ngoắc ngoắc ai đó





Yuri đủng đỉnh ôm hai chai rượu tây xuất hiện, miệng cười toe toét:


- Giúp Sooyoung coi sóc hầm rượu mấy hôm quả thật có nhiều lợi ích. Mình chọn được hai chai tuyệt ngon cho bọn mình nè.


- Yah! Hai chai đó mình để dành lâu lắm rồi mà, đợi dịp đặc biệt mới dám lấy ra đó. Ai cho cậu lấy? – Sooyoung hùng hổ sấn tới giật lấy nhưng Yuri đã kịp né


- Hôm nay cũng là dịp đặc biệt vậy! Lâu rồi mới tụ họp được tất cả mà!


- Gì chứ? Mình định để kỉ niệm 5 năm với 10 năm ngày cưới mà! – Sooyoung bực bội nói, cố chụp lại hai chai rượu


- Thôi! Cho bọn mình đi! Dù gì hôm nay hai cậu cũng được uống mà, đúng không Sunny? – Taeyeon dụ dỗ





Sooyoung ngạc nhiên nhìn qua, cô không biết Sunny đã đến:


- Ơ, em đến rồi à?


Sunny không trả lời, mà chỉ tránh ánh mắt của Sooyoung đang nhìn mình.


- Vậy… mình ăn được chưa? – Yoona ngó nghiêng – em đói lắm rồi!


- Vậy thì đợi chút, unnie mang ra ngay – Sooyoung nhanh chóng quay đi – hôm nay đích thân bếp trưởng Choi nấu đó nha.


Sau khi ăn no nê, mọi người cùng ngồi nhâm nhi thức uống. Hai chai rượu Yuri chọn quả là rất ngon. Ai cũng khen, chỉ có Sooyoung là còn hậm hực, liên tục liếc xéo Yuri. Tiffany vui vẻ vỗ tay gây sự chú ý:


- Giờ mình thông báo tin vui nha!


- Mém tí mình quên mất cái lý do của ngày hôm nay – Jessica nhướng mày nói, rồi dựa vào vai Yuri – nói đi Nấm!


- Tae nói hay em nói? – Tiffany nhìn Taeyeon rồi nhận được nhướng mày của Taeyeon, cô tiếp tục – thật ra, bọn mình, ý là hai đứa mình muốn báo cho mọi người biết là Taeyeon sắp thành appa, còn mình sắp thành umma sau khoảng 9 tháng nữa!





Nói xong Tiffany mắc cỡ úp mặt vào vai Taeyeon cười khúc khích. Những người khác sau vài giây ngỡ ngàng thì bắt đầu ồ lên rồi la hét chúc mừng.


- Woa! Đậu con sắp ra đời rồi! – Hyoyeon vỗ tay hào hứng


- Cũng có thể là Nấm con chứ! – Yoona khoe điệu cười cá sấu đặc trưng


- Đậu hay Nấm gì cũng được, nói chung là một đứa con sắp ra đời – Jessica gõ tay lên bàn – thích quá! Em bé!


- Hy vọng nó không thừa hưởng chiều cao của cậu, Tae lùn! – Sooyoung vỗ vai Taeyeon rồi nhanh chóng né cái đánh của Taeyeon



- Yah! Quá đáng! Nói đi rồi sau này con của cậu lùn giống Sunny cho xem! – Taeyeon dẩu môi





Không khí chợt chùn lại vài giây, mọi người ở đây đều biết tình trạng chiến tranh lạnh của vợ chồng nhà họ Choi. Taeyeon nhìn Tiffany cầu cứu, cô biết mình đã lỡ miệng. Sooyoung cười hề hề phá vỡ không khí khó xử:


- Tầm bậy! Nó sẽ cao như mình và có cơ thể hoàn hảo của mẹ nó! À, để mình đi lấy bánh cho các cậu ăn. Món bánh này mình tự nghĩ ra, đang rất được ưa chuộng đó nha.


- Để em phụ với! – Yoona nghe đồ ăn nên chạy theo Sooyoung


Phần còn lại của buổi tối diễn ra khá nhẹ nhàng. Đến khoảng 10g30, mọi người tạm biệt nhau ra về. Sunny tự lái xe về nhà, còn Sooyoung vẫn ở lại nhà hàng để tổng kết doanh thu trong ngày. Đang loạn cào cào với những con số, Sooyoung giật mình khi có tiếng mở cửa. Cô ngước lên nhìn thì nhận ra đó là Han Eunjin, người đã từng xen vào mối quan hệ của cô và Sunny nửa năm trước.


- Bếp trưởng Choi! Lâu quá không gặp! – Eunjin vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện


- Chào em, lâu quá không gặp rồi! Em khỏe không? – Sooyoung với tay lấy bình nước rót cho khách


- Em vẫn khỏe, Soo vẫn khỏe chứ?


- Khỏe re – Sooyoung cười – em về nước bao giờ?


- Hôm qua thôi. Sau khi Soo cương quyết bỏ rơi em thì mãi tới giờ em mới đủ dũng cảm quay về Hàn Quốc. Cô ấy thế nào rồi?


- Sunny à? Cô ấy vẫn khỏe.


- Lúc nãy trên đường đến đây, em thấy cô ấy ghé mua đồ ở siêu thị. Cô ấy có vẻ hốc hác. – Eunjin chống cằm nhìn Sooyoung vẻ tò mò


- Ừ thì… sau lần đó thì vẫn cứ chiến tranh lạnh. Soo đã cố…


- Là em quyến rũ Soo, sau khi cô ấy phát hiện thì Soo đã một mực chia tay em, dù em có năn nỉ như thế nào. Cô ấy không biết Soo yêu cô ấy thế nào sao?


- Là do Soo sai trước mà! Đáng lẽ ra Soo không được làm vậy! Soo đã làm tổn thương cô ấy! – Sooyoung mỉm cười, nhún vai


- Soo nói vậy không sợ em buồn sao? Soo hối hận khi đã quen em à? – Eunjun vờ giận dỗi


- Soo không có ý đó – Sooyoung nhe răng cười trừ - em ăn gì không? Soo làm cho em ăn.





Eunjin gật đầu rồi nói đùa:


- Em không từ chối đâu! Được ăn món Soo làm là một hạnh phúc của em mà!


Cửa lại mở, Sunny đứng ngỡ ngàng ở đó, cô bối rối đi vội tới bàn lúc nãy họ ngồi ăn, vừa nói:


- Xin lỗi đã làm phiền, tôi để quên cái áo khoác!


- Soo định lát sẽ mang về cho em, lúc nãy có thấy – Sooyoung ngập ngừng nói, tất cả những gì cô có thể nghĩ bây giờ là: “Sunny sẽ lại hiểu lầm”


- À, do tôi để ví trong túi áo, tôi cần mua chút đồ. – Sunny cúi mặt đi ra cửa – xin lỗi lần nữa vì đã làm phiền! – rồi cô vừa đi vừa chạy đến chỗ để xe


- Sunny! Sunny à! – Sooyoung gọi với theo nhưng không được





Eunjin thở dài nhìn Sooyoung với vẻ có lỗi:


- Em xin lỗi, em lại là nguyên nhân làm hai người gặp rắc rối rồi!


- Không sao đâu, hiểu lầm thôi mà! – Sooyoung thở dài buồn bã – em đợi chút, Soo làm thức ăn cho em ngay!


---------------


Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyThu Jan 31, 2013 10:14 pm

Có ai giúp au không? Sao copy từ word qua nó cứ bị xuống hàng, kéo hết sang bên trái T____T mỗi lần up ngồi chỉnh muốn xù đầu T____T
Về Đầu Trang Go down
love_sunny_bunny
Newbie


Post : 13
Coins : 4351
Thanked : 30
Join date : 25/07/2012

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyThu Jan 31, 2013 10:57 pm

Iu người quá đê! Hí hí. Phải vậy ta mới thích nè. Mà tội cho Sunny bé nhỏ của ta quá :(
Về Đầu Trang Go down
snsd1801
Newbie


Post : 37
Coins : 4352
Thanked : 28
Join date : 21/07/2012
Age : 30

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyFri Feb 01, 2013 6:22 pm

hóng shot sau của ss
HE nha ss ơi..chứ để SE tội sún của e lắm...huhu
Về Đầu Trang Go down
||iloveTAETAE||SNSD4ever
Member 3
Member 3


Post : 314
Coins : 4532
Thanked : 0
Join date : 25/09/2012
Age : 23

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptySat Feb 02, 2013 10:32 am

hóng chap mới của au
ta rất pấn couple này đó nha ủng hộ au hết mình
Về Đầu Trang Go down
love_sothieugia
Member 2
Member 2


Post : 200
Coins : 4418
Thanked : 12
Join date : 07/12/2012

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptySat Feb 02, 2013 12:25 pm

hiazzzzzzz chap nì seo mới zô là pùn ùi jk

seo 2 người nì cố chấp wà jk nek

còn yêu nhau mà cứ làm cho nhau đau khổ hok hà là seo

s0` cũng thiệt là seo lại đin ngoại tình chứ, mà suuny cố chấp hok chịu cho s0` cơ hội jk hết

jk là lại hiểu làm nữa ùi ah, s0` không theo giải thích mà chất giải thích sun cũng có tin chân thật là

mình chờ xem âu sẽ giải wuyết rất rối của âu ra seo nha :D :P
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyTue Feb 05, 2013 11:13 pm

Nãy giờ cố gắng up shot 2-1 tới 3 lần mà đều ko đc ="= au ko biết lý do, thôi thì các rds cố đợi nha, ko phải lỗi của au T____T
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyTue Feb 05, 2013 11:28 pm

Shot 2 – part 1
Bệnh viện Quốc gia Seoul, khoa Nhi…
- Có thật là con sẽ cao hơn cô không? – đứa trẻ mở to mắt nhìn bác sĩ của mình
- Tất nhiên rồi – Sunny vuốt đầu nó đầy âu yếm – cứ đều đặn uống thuốc như lời cô nói, khoảng một thời gian nữa là con sẽ khỏi bệnh và sau này sẽ cao hơn cô!
- Nhưng con ở đây lâu lắm rồi! – đứa trẻ nhăn nhó – con nhớ các bạn ở lớp lắm!
- Nhóc con ngoan nào – Sunny dỗ ngọt – con cứ nhăn nhó vậy cũng sẽ làm chậm việc hết bệnh đấy!
- Thế ạ? – đứa trẻ tròn mắt rồi cười toe toét – à mà, con muốn cao như Siêu Nhân Hamburger cơ!
- Ai cơ?
- Siêu Nhân Hamburger! Lần con phải phẫu thuật, có một Siêu Nhân đến truyền sức mạnh cho con, nhờ vậy mà con không sợ phẫu thuật đấy! – đứa trẻ hào hứng – Siêu Nhân cao hơn cô nhiều, Siêu Nhân nói vì Siêu Nhân ăn nhiều lắm nên mới cao vậy! Nhưng Siêu Nhân nói Siêu Nhân không thích ăn hamburger, tại do người Siêu Nhân yêu thích ăn món đó nên Siêu Nhân mới đặt tên vậy thôi!

Lần phẫu thuật trước của đứa nhỏ này là khoảng 7 tháng trước. Sunny lờ mờ đoán ra được Siêu Nhân Hamburger là ai… Chỉ có người đó mới lắm trò tới vậy thôi. Sunny mỉm cười nói với nó:
- Ừ vậy con phải uống thuốc và ăn nhiều vào, rồi sẽ cao như Siêu Nhân Hamburger!
- Hôm nào cô gọi Siêu Nhân đến chơi với con nha, lâu rồi con không thấy Siêu Nhân đến, các bạn phòng khác cũng nhớ Siêu Nhân nữa! Có mấy bạn xuất viện rồi mà vẫn không được gặp lại Siêu Nhân.
- Được rồi nhóc con – Sunny kéo chăn đắp ngang người đứa trẻ - con cứ ngoan, nghe lời người lớn thì cô sẽ nói Siêu Nhân đến đây. Được chưa? Giờ thì ngủ chút đi!
- Dạ được – đứa trẻ vội nhắm mắt – tạm biệt cô!
Sunny mỉm cười đóng cửa phòng bệnh lại sau lưng. Mẹ của đứa trẻ đang ngồi bên ngoài chờ, vừa thấy Sunny, người phụ nữ ấy hấp tấp hỏi han tình hình con mình. Sunny kiên nhẫn giải thích cho người phụ nữ ấy rồi trở về phòng làm việc. Cô vừa hoàn thành buổi đi thăm các bệnh nhân nhí hàng ngày của mình. Chúng thật đáng yêu! Nhưng đáng buồn là chúng cứ phải ở bệnh viện, có đứa bệnh nặng, đã ở đây gần cả năm… Khi Sunny đang thưởng thức chút cà phê nóng thì điện thoại reo:
- Xin chào?
- Sunkyu à? Là chị Jinkyu đây!
- A! Chị Jinkyu! Chị khỏe không? – Sunny cảm thấy phấn chấn lên hẳn vì được nghe giọng chị mình
- Chị khỏe, nhưng appa thì không.
- Sao ạ?
- Appa ấy mà. Chị đang ở chỗ appa đây. Appa đang bệnh, appa nói nhớ em. Em thu xếp đến thăm appa được không?
- Ơ… để em xem sao rồi báo lại cho chị nhé! Chào chị!
Sunny gác máy và dựa lưng vào ghế. Nên hay không nên? Cũng nhiều năm rồi…
---------------
Cổng nhà màu trắng quen thuộc… Nhớ hồi nhỏ Sunny chỉ đứng đến nửa chiều cao của cánh cổng thôi… Cũng gần hai mươi năm rồi chứ ít ỏi gì. Đẩy nhẹ cổng bước vào trong, Sunny phóng tầm mắt quan sát khu vườn trong sân. Cái cây ở góc kia là do cô và ông nội trồng khi cô mới 4 tuổi. Ông nói ông trồng để khi Sunny lớn lên thành thiếu nữ thì có bóng mát cho cô ngồi chơi với ông. Vậy mà… thời Sunny là thiếu nữ, Sunny không có ở đây, và bây giờ khi Sunny ở đây thì ông đã đi mất rồi.
Chị Jinkyu đang đứng trước của đợi Sunny, cô mỉm cười khi đáp lại cái ôm của chị rồi ngoan ngoãn theo chị vào trong. Sunny ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Trong trí nhớ của cô, người đàn ông đó từng rất cao to, vạm vỡ. Cô lúc còn nhỏ vẫn thường đu trên cánh tay ông mà cười giòn giã. Cô vẫn nhớ mình lọt thỏm trong vòng tay ông như thế nào, nhỏ bé trên lưng ông ra sao. Vậy mà giờ ông ốm và yếu quá!
- Sunkyu à! – ông Lee gọi, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc

Sunny nhích từng bước đến bên giường, tay ông Lee đang giơ ra chờ đợi cô nắm lấy. Sunny khó khăn lắm mới thốt ra được tiếng “Appa!” rồi nắm lấy bàn tay khô ráp của ông.
- Con đây rồi! Appa nhớ con lắm! – ông vuốt tóc cô trìu mến
- Appa đã uống thuốc chưa? – Sunny hỏi
- Đúng là bác sĩ! – ông cười vui vẻ - appa uống rồi con gái à!
Sunny ngồi đó với ông mãi đến khi ông ngủ thiếp đi.
---
Sunny cảm nhận được từng luồng hơi nước mát lạnh qua đôi chân trần bước trên cỏ. Khu vườn này đã lâu lắm rồi Sunny mới lại được thấy. Ngồi dưới gốc cây mà cô và ông nội đã trồng, Sunny nhắm mắt tận hưởng sự yên bình mà đã một khoảng thời gian khá dài rồi cô mới lại có được. Nơi này cất giữ rất nhiều kỉ niệm đẹp tuổi thơ cô và cũng thấm đẫm biết bao nhiêu nước mắt của cô…

Flashback
- Sunkyu giỏi quá! Cố bước đến đây với appa nào!
---

- Chúc mừng sinh nhật lần thứ 5 của Sunkyu! Con gái yêu của mẹ lớn nhanh quá!
---
- Đi xe đạp thì phải té chứ! Appa biết con đau nhưng mạnh mẽ lên nào con gái!
---

- Dù Sunkyu có lớn thế nào thì vẫn mãi là con gái út bé nhỏ của appa! Gia đình năm người chúng ta sẽ mãi hạnh phúc!

-----
- Anh lăng nhăng với thứ mèo mả gà đồng đấy rồi còn về lớn tiếng với tôi sao?

Sunkyu 8 tuổi giật mình tỉnh giấc vì tiếng gào của mẹ. Sunkyu rón rén bước xuống ngồi nhìn qua cái lỗ nhỏ tí ở cầu thang xem chuyện gì xảy ra.

- Anh không lớn tiếng! Nhưng gì thì gì, em cũng nên giữ thể diện cho anh chứ! – ông Lee nhăn nhó nhìn bà Lee - em nạt anh trước mặt bạn bè như vậy thì làm sao anh còn có thể gặp họ?
- Thể diện? Loại lăng nhăng mèo mỡ thì cần gì giữ thể diện?
“Chát”
Cô bé sững sờ không thể chớp mắt, “appa vừa đánh mẹ”! Sunkyu òa khóc rồi chạy vội đến chỗ ba mẹ đang cãi nhau. Sunkyu ôm lấy chân ba khóc nức nở. Ông bà Lee có vẻ hốt hoảng và ngạc nhiên với sự xuất hiện của con gái út. Ông Lee thở dài rồi cúi xuống vuốt đầu cô bé:
- Appa xin lỗi, con gái!
- Appa đừng giận! Appa đừng đánh mẹ! Appa đánh Sunkyu đi!
- Nín đi, con gái của appa! – ông ôm Sunkyu vào lòng – appa xin lỗi! Appa sai rồi!
- Mẹ ơi! – Sunkyu buông ba ra rồi chạy qua ôm lấy mẹ, bà Lee vẫn còn vịn tay vào 5 vết hằn đỏ trên mặt, mắt nhìn hai cha con, Sunkyu thấy mẹ khóc – appa xin lỗi rồi! Mẹ đừng khóc mà!
Ông Lee nhìn hai mẹ con rồi lắc đầu, ông quay ra cửa thì bắt gặp hai chị của Sunkyu đang đứng đấy. Ông buồn bã vuốt đầu từng đứa con gái của mình rồi bỏ ra khỏi nhà. Hai chị chạy đến ôm Sunkyu và mẹ. Bà Lee khóc. Lần đầu tiên trong đời, Sunkyu – một đứa trẻ 8 tuổi – phải dỗ mẹ. Cô bé bàng hoàng với những gì vừa thấy. Ông Lee chưa bao giờ đánh chị em cô, mà giờ lại đánh mẹ cô. Bà Lee ít khi nổi giận với mọi lỗi lầm của con mình, mà giờ lại gào lên với ông Lee. Bàn tay bé nhỏ của Sunkyu không thể nào lau hết nước mắt trên mặt mẹ…
---
- Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa đây? Hôm đó tôi lỡ tay thôi mà!
- Xin lỗi là xong sao? Anh vẫn còn qua lại với ả đó mà! Anh kí vào đơn đi, rồi mẹ con tôi sẽ đi!
- Chúng nó là con tôi! Cô không có quyền mang bất kì đứa nào đi!
- Anh không có tư cách làm cha của chúng nó!
- Có chết tôi cũng không bỏ con!
Ngay khi ông Lee quay lưng đi thì bà Lee ném cả cái ly thủy tinh trên bàn về phía ông. May mà sải chân ông dài nên không trúng được. Sunkyu, ngồi ở góc phòng, khóc thút thít, Sunkyu sợ mẹ nghe thấy tiếng khóc của cô bé sẽ lại nổi giận. Dạo này bà Lee rất hay nổi giận. Mím môi kiềm dòng nước mắt, Sunkyu rụt rè tiếng về phía mẹ, dọn từng mảnh thủy tinh vỡ. Một mảnh thủy tinh nhỏ cắt vào tay cô bé, đau ứa nước mắt, Sunkyu mếu máo nhìn máu chảy trên tay mình.
- Vỡ hết rồi, còn nhặt làm gì hả con? – bà Lee chụp khăn lên vết cắt trên tay Sunkyu – cứ để đó lát mẹ quét. Con lên phòng đi!
---
- Con nghe nói chỉ có chị Jinkyu được ở với appa thôi, phải không ạ?
- Sunkyu của appa! – ông Lee ôm Sunkyu vào lòng, tựa cằm lên đầu cô bé – appa yêu con lắm! Appa không để ai mang con đi đâu!
- Nhưng mẹ muốn đi! Sunkyu muốn ở với appa và mẹ! – Sunkyu lại khóc
- Sunkyu ngoan! Không khóc nhè! Appa không cho ai đi hết! Tất cả phải ở cùng nhau, được chưa?
- Appa hứa với con đi! – Sunkyu giơ ngón út nhỏ xíu móc vào ngón tay của ba
- Appa hứa mà, con gái yêu!
---
- Sunkyu nhanh lên con!
- Appa với chị Jinkyu vẫn chưa về! Con muốn đợi! – Sunkyu bám chắc vào chân bàn ăn trong bếp
- Không đợi được! Đi nhanh nào, chị Eunkyu đang đợi chúng ta ngoài xe đấy!
- Mẹ nói dối con! Chị Eunkyu đang ở trường! Con không muốn đi! Appa không cho con đi đâu!
- Sunkyu có thương mẹ không? – bà Lee nhìn con gái
- Sunkyu thương mẹ, nhưng Sunkyu cũng thương appa nữa! – Sunkyu òa khóc
- Mẹ biết, nhưng Sunkyu không nghe lời là không thương mẹ!
Bà Lee dùng sức gỡ tay chân của Sunkyu đang bám vào chân bàn. Một đứa trẻ 8 tuổi như Sunkyu tất nhiên không thể khỏe hơn mẹ. Bà Lee bế cô bé ra xe, mặc cho cô bé giãy giụa như thế nào. Dù khóc to hết cỡ, Sunkyu vẫn có thể nghe mẹ liên tục nói: “Mẹ xin lỗi, Sunkyu à! Mẹ xin lỗi, Jinkyu à! Mẹ xin lỗi, Eunkyu à! Mẹ không ra gì!”
End flashback

Đã biết bao nhiêu đêm Sunny nằm nghe tiếng mẹ khóc mà nước mắt cô chảy ướt cả gối. Cô tự hứa sẽ không bao giờ tin ai để không lâm vào tình cảnh như mẹ. Vậy mà… Sooyoung… đã khiến cô như vậy… Xin lỗi à? Tha thứ sao? Cô cũng mềm lòng rồi chứ, nhưng Sooyoung đâu biết Sooyoung đã rạch vào vết thương cũ một nhát sâu hoắm. Làm sao Sunny dám tin một lần nữa? Bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu lời đảm bảo, để lúc bên cô gái kia, Sooyoung có nhớ tới không? Tất nhiên không! Rồi bao nhiêu lời xin lỗi, giải thích, để rồi một lần nữa, cô bắt gặp họ bên nhau. Mỉm cười chua chát cho số phận của mình. Đau đớn là vậy, xót xa là vậy, nhưng cô cũng không đủ dũng cảm buông tay Sooyoung. Buông làm sao khi trái tim ngu ngốc này dù mang bao nhiêu sẹo vẫn chỉ hướng về con người đó? Buông làm sao khi lý trí dại khờ này chỉ biết nghĩ tới một người? Sunny biết rõ cả hai vẫn còn yêu nhau, nhưng cứ vô tình làm đau nhau… Ừ mà… Ai biết được Sooyoung vô tình hay cố ý? Có người yêu khác làm sao có thể là vô tình kia chứ? Nửa năm qua và Sooyoung vẫn qua lại với cô gái ấy… Tối đó, tiếng Sooyoung gọi cô có nghe nhưng không dám quay lại. Quay lại thì đã sao? Giải thích? Đáng tin không? Hay cũng chỉ là những lời sáo rỗng? “Niềm tin vỡ rồi, nhặt làm gì cho xước nữa bàn tay?”

- Con gái à!

Sunkyu giật mình thoát khỏi kí ức và suy nghĩ đầy nước mắt ấy. Là ông Lee, ông đã tự đi xe lăn đến bên cô từ lúc nào mà cô không biết.
- Appa!
- Đang nghĩ gì vậy con?
- Con đang nghĩ linh tinh thôi, sao appa ra ngoài này?
- Appa muốn nói chuyện với con, cũng lâu rồi không gặp nhau mà. – ông cười hiền từ, ông đưa tay vuốt đầu cô như lúc cô còn nhỏ
- Con xin lỗi, con không đến đây thường…

Sunny cúi đầu, cô thật sự thấy có lỗi với ba mình. Dù biết nơi ở của ông nhưng Sunny chẳng bao giờ ghé qua thăm. Đứa con gái út bám theo ba nay đâu rồi? Ông Lee vuốt nhẹ đầu Sunny lần nữa rồi ôn tồn nói:
- Là appa nên xin lỗi con, Sunkyu à! Năm đó, appa đã không thể giữ con lại bên cạnh. Appa cũng không thể tìm ra chỗ ở của mẹ con con được. Appa mất liên lạc. Appa vô dụng quá, đúng không? Là do appa thôi.
- Là do mẹ muốn tránh appa mà. Sau này con tình cờ gặp lại chị Jinkyu, cũng không tới thăm appa lần nào… Con… đã nghĩ appa không muốn tìm con…
- Con gái khờ! – ông Lee lại vuốt đầu Sunny rồi cười – thật ra, chuyện xảy ra mười mấy năm trước là do appa. Appa làm mất lòng tin của mẹ. Đáng ra appa nên biết sai mà van xin mẹ con tha thứ mới đúng, appa đã vì chút sỉ diện mà đánh mất cả gia đình. Đôi khi con người ta quá đề cao cái lòng tự trọng mà quên mất có nhiều thứ còn quan trọng hơn. Appa hối hận lắm con à. Phạm sai lầm là thói quen của con người, phạm sai lầm thật ra không đáng trách. Đáng trách là khi biết sai mà không sửa, không nhận sai. Appa biết, ta và mẹ con đã gây ra cho con một nỗi đau, nỗi ám ảnh mà có lẽ con sẽ không bao giờ thoát ra được. Con tha lỗi cho appa được không?
- Appa à – Sunny xúc động, choàng tay ôm lấy ba mình – con không giận appa mà!

Ông ôm Sunny, cô lại trở về là đứa con gái bé nhỏ của ba. Cái cảm giác bình yên này, không là appa thì không ai có thể mang đến cho cô được. Sunny nhớ cái cảm giác này biết bao nhiêu!
- Appa có nghe nói chuyện của con – ông Lee nói khi buông Sunny ra – appa không rõ là hai đứa có chuyện gì, nhưng tha thứ là một hình phạt tốt nhất cho bất kì sai lầm nào, con gái ạ! Một khi con đã cho người ta ánh sáng để thoát khỏi sai lầm của mình, appa chắc chắn rằng không ai muốn phạm sai lầm một lần nào nữa! Với lại, nếu không là người đó, con muôn đời cũng không thể hiểu hay biết bất cứ cái gì về họ, nên đừng suy bụng ta ra bụng người. Tin tưởng nhiều khi là mạo hiểm, nhưng mạo hiểm không phải lúc nào cũng mang đến rủi ro. Con hiểu ý appa chứ?
- Dạ… con hiểu…
- Giỏi lắm! Thôi chúng ta vào trong ăn cơm! Tối nay con ngủ lại được không? Để appa nói Jinkyu dọn phòng cho con. Sáng mai, appa muốn đi dạo với con, như ngày xưa vậy!
- Dạ được! Để con giúp appa vào trong!

------

Khuya…
Sunny ngồi bó gối nhìn ra ngoài cửa sổ. Sooyoung đã không có ở nhà mấy ngày rồi. Từ hôm từ nhà ba về, Sunny đã không thấy Sooyoung ở nhà. Mà vậy cũng tốt! Cô cần thời gian một mình. Ừ mà nói đúng ra thì hai người họ cũng có bao giờ làm phiền đến cuộc sống của nhau đâu… Sunny xin nghỉ phép vài ngày để giảm căng thẳng. Dạo này Sunny bị stress nặng, giấc ngủ đến vô cùng khó khăn… Nhưng mấy hôm nay cô vẫn không thể ngủ, lời nói của ba cứ văng vẳng… Hay là Sunny đã quá khắt khe? Vì một lỗi lầm mà quên đi rất nhiều kỉ niệm ngọt ngào cả hai đã có?

Flashback
- Cậu cười rất đẹp, đừng giấu nó chứ! Tên của cậu là Ánh Nắng, và ánh nắng thì phải rạng ngời. Hiểu không?
---
- Dù ốm tong teo nhưng mình vẫn cao hơn cậu nhiều, do đó, mình tự tin là sẽ bảo vệ được cho cậu. Tin ở mình, được chứ?
---
Mỗi khi trời mưa, dù có bận đến mấy, Sooyoung cũng tìm cách đến bên Sunny để đề phòng lỡ có sấm sét thì còn ôm Sunny được. Sooyoung luôn biết cô sợ cái gì để bảo vệ cô…
- Đang mưa hả em? – Sooyoung hốt hoảng hỏi qua điện thoại
- Ừ, trời đang mưa lớn lắm!
- Chết rồi, Soo đang ở Pháp, sao về kịp đây? Em đừng cúp máy nha, Soo ở đây nè, Soo nói chuyện với em nè, đừng có nghe cái gì khác ngoài giọng của Soo nghe chưa?

Trời chớp nháng rồi đánh ầm…
- Không sao, không sao! Có Soo nè, yên tâm đi! Soo hát em nghe nha!
---
- Em có phải là gánh nặng của Soo không? Lúc nào Soo cũng hết lòng lo cho em, mà em thì cứ làm Soo buồn… Em… có nên buông tay Soo ra không?
- Soo yêu em, Ánh Nắng của Soo! Soo sẽ cứ nắm tay em dù em có buông ra thì cũng không thoát được Soo đâu. Vì vậy, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó!
---
Ngày khai trương nhà hàng Sunny Summer No. 2…
- Nhà hàng số 1 thành công rực rỡ vì nó có tên em, em không nhận ra sao? Em là bùa may mắn của Soo! Đi theo Soo nào!
- Dẫn em đi đâu vậy? Em chưa ăn xong mà? – Sunny mè nheo
- Yên nào, Soo mới là Shikshin chứ không phải em đâu mà đòi ăn! Chuyện này quan trọng hơn cả đồ ăn đấy!

Sooyoung dẫn Sunny ra sảnh sân phía sau của nhà hàng, khu vực có hồ nước ở giữa các vòm nhà bằng gỗ nơi khách thưởng thức các món ăn… Hồ nước hôm nay rải đầy hoa hồng… Hoa hồng xếp theo hình trái tim… Choi Sooyoung, định làm gì đây?
- Lee Sunkyu! Em đồng ý cưới Soo chứ?
- Em… - Sunny ngỡ ngàng khi Sooyoung đột nhiên quỳ xuống, nắm tay cô nói lớn
- Soo biết Soo tệ lắm, Soo ăn nhiều, mà Soo lại không mập lên được. Soo nói nhiều nữa, Soo hay chọc ghẹo người khác, Soo hay bày bừa lung tung. Nhưng mà em làm ơn cứu vớt đời Soo được không? Không có em, Soo còn tệ hơn nữa đó. Tội nghiệp Soo lắm, cưới Soo nhé?
---
- Vợ ơi, Soo đói bụng!
- Soo mới là đầu bếp chứ không phải em!
- Soo không muốn ăn thức ăn, Soo muốn ăn em! Em bỏ cái máy game ra cho Soo ăn em điiiii!
---
- Baby à, Soo yêu em! Em ngủ ngon nha!
Mỗi tối, Sooyoung đều nói câu đó kèm một nụ hôn lên trán…
---
- Nắng của Soo dậy đi, Soo yêu em hơn hôm qua mất rồi!
- Ngày nào Soo cũng nói vậy, không sợ em chán hả?
- Em chán thì Soo cũng nói. Thói quen của Soo thì làm sao bỏ được, mà Soo biết em không chán đâu, vì ngày mai Soo còn yêu em hơn hôm nay, nó luôn thay đổi mà, sao chán được chứ!
- Dẻo miệng!
- Môi em ngọt thì miệng Soo cũng phải dẻo mới hợp chứ!
Sau đó là một nụ hôn dài chào buổi sáng…

End flashback

Nước mắt chảy dài và nụ cười vô thức xuất hiện. Sunny nhớ Sooyoung. Sunny nhớ người luôn nhường nhịn cô dù cô có làm cái gì đi nữa. Sunny nhớ người luôn sẵn sàng vì cô mà làm tất cả, không ngại bất kì khó khăn nào. Sunny nhớ người luôn mang lại hơi ấm trong mỗi cái ôm và ngọt ngào trong từng nụ hôn. Sunny nhớ nụ cười ngây ngô, nhớ đôi mắt nâu luôn nhìn cô trìu mến. Sunny nhớ mỗi lúc Sooyoung bật cười giòn tan, nhớ mỗi cái aegyo kinh khủng. Sunny nhớ từng hành động, từng ánh mắt, từng cử chỉ đáng tin cậy. Sunny nhớ người duy nhất cố gắng làm mọi cách để Sunny tin. Cô lại nhớ lúc Sooyoung ngồi cả buổi tối trước cửa phòng ngủ xin lỗi cô. Sunny nhớ Sooyoung đã bao nhiêu lần năn nỉ, cầu xin sự tha thứ. Sunny nhớ hàng trăm lần Sooyoung cố tạo ra hành động giảng hòa…. Lòng Sunny quặn lên niềm xót xa, cô hối hận… Cô hối hận vì đã không trân trọng thứ quý giá mà nhiều người hằng ao ước. Ba cô nói đúng “Đôi khi con người ta quá đề cao cái lòng tự trọng mà quên mất có nhiều thứ còn quan trọng hơn…Tin tưởng nhiều khi là mạo hiểm, nhưng mạo hiểm không phải lúc nào cũng mang đến rủi ro”. Cô đã bỏ rơi tình yêu của mình bao nhiêu tháng trời… Cô tuyên án tử hình cho nó mà không cho nó một lần được bào chữa. Hy vọng là tình yêu đó đủ kiên nhẫn để đợi cô tới ngày hôm nay…
Sunny với tay lấy điện thoại, bấm nhanh dãy số mà cô thuộc nằm lòng…


Được sửa bởi banhmikepthit ngày Wed Feb 06, 2013 12:48 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
shin_iu_soshi
Member 5
Member 5


Post : 502
Coins : 5077
Thanked : 311
Join date : 17/08/2012

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyTue Feb 05, 2013 11:44 pm

tem~~~
là cú đêm nên dể dựt tem ,hehe

P/s : fic hay quá đi au ơi~~~~~~ ,cơ mà mau ra chap nha ,Shin mong Soosun hòa nhau quá
Về Đầu Trang Go down
ImmortalityPink_SooFany
Newbie


Post : 69
Coins : 4329
Thanked : 1
Join date : 22/07/2012
Age : 26

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyFri Feb 08, 2013 4:03 pm

mau ra chap nhaz au :gau1:
Về Đầu Trang Go down
||iloveTAETAE||SNSD4ever
Member 3
Member 3


Post : 314
Coins : 4532
Thanked : 0
Join date : 25/09/2012
Age : 23

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyFri Feb 08, 2013 7:50 pm

hóng chap mới của au lém đó nha
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptySun Feb 10, 2013 11:01 pm

Shot 2 part 2

Ly sữa nóng bốc khói nghi ngút, Sooyoung đang ngồi quay mặt về phía cửa sổ. Cô đã cho thiết kế văn phòng làm việc ở nhà hàng Sunny Summer No. 1 có một cửa sổ kính cực rộng ở bức tường phía sau lưng. Cô muốn bao quanh mình luôn là ánh nắng. Chỉ có ánh nắng mới làm cho Sooyoung hạnh phúc. Ừ mà có lẽ, cũng chỉ vì tên của một người là Ánh Nắng. “Dự án nhà hàng Sunny Summer No. 3” đang nằm trên bàn. Sooyoung nhắm mắt nghĩ về nó. Sunny luôn thích biển. Sooyoung đang có ý định mở một nhà hàng gần biển, Sunny chắc chắn sẽ rất hài lòng. Nhưng mà… chắc gì cô ấy sẽ để tâm tới nó chứ? Khẽ nhếch một nụ cười buồn bã, Sooyoung với tay lấy điện thoại trên bàn. Có một tin nhắn mới.

“Tối nay đi ăn với em chứ, đầu bếp Choi?” – message from Eunjin
“Soo bận. Xin lỗi.”

Bấm nhanh tin nhắn trả lời, Sooyoung đứng dậy lấy áo khoác để ra ngoài. Sooyoung vừa định mở cửa thì cửa cũng bật mở.

- Yoong?
- Chào unnie! – Yoona cười toe toét – unnie định đi đâu ạ?
- À, không có gì quan trọng đâu – Sooyoung quay ngược vào trong, ngồi vào ghế - có chuyện gì mà tới tận đây vậy?
- Em có chuyện muốn nhờ! – Yoona cười tít cả mắt
- Sao? Nói đi!
- Chủ nhật tuần tới, em định đặt một bữa tối ở đây…
- Ủa thì nhân viên ở đây đều biết em quen unnie mà? Em cứ đặt thoải mái, sao phải nhờ ghê vậy? – Sooyoung thắc mắc
- Chuyện là… em muốn cầu hôn Hyunie… - Yoona đỏ mặt ấp úng
- Woa! – Sooyoung nhảy cẫng lên – thiệt hả? Cầu hôn hả? Mèn ơi!

Yoona bật cười với phản ứng của Sooyoung:
- Unnie làm gì mừng dữ vậy? Là em cầu hôn Hyunie chứ có cầu hôn unnie đâu! Em định hôm đó thuê cả sảnh sau của nhà hàng để trang trí bóng bay và thả banner bay lên trời.
- Em muốn cả nhà hàng cũng được! Sẵn sàng! – Sooyoung hào hứng
- Thôi, cả nhà hàng Hyunie sẽ nghi ngờ rồi không có bất ngờ đâu! – Yoona xua tay – à mà, sao mấy hôm nay em không liên lạc được với Sunny unnie vậy?

Mặt Sooyoung xụ xuống, cô nhún vai:
- Làm sao unnie biết! Mấy hôm nay cũng thắc mắc cô ấy đi đâu, không có về nhà, cũng không liên lạc gì hết.
- Hay ở bệnh viện?
- Không! Hyoyeon nói Sunny nghỉ phép mấy hôm rồi.
- Có khi nào Sunny unnie về nhà mẹ không? – Yoona gợi ý
- Nghĩ tới rồi đó chứ! Unnie cũng muốn đi tìm mà sợ cô ấy lại giận!
- Vậy unnie đi tìm đi! Không sao đâu! Phải để cho unnie ấy biết là unnie lo lắng chứ! – Yoona vỗ vai Sooyoung – thôi em về công ty nha! Có gì em sẽ liên lạc với unnie sau để nói vụ cầu hôn. Vận mệnh đời em đặt vô buổi tối đó hết đó!
Sau khi Yoona đi khỏi, Sooyoung ngồi trầm ngâm. Cô nhìn tấm ảnh của hai người trên bàn làm việc thật lâu rồi quyết định lấy áo khoác ra ngoài.

-----------
Sooyoung đang lang thang ở bờ biển. Cô đã một mạch chạy tới nhà mẹ Sunny nhưng bà Lee lại không có nhà. Thất vọng, cô lái xe ra biển hưởng tí hơi muối. Sooyoung đứng ở mép nước, dùng chân nghịch cho nước văng tung tóe. Đây là hành động mà Sunny hay làm khi ra biển…

Flashback
- Ướt!
- Đi biển mà không ướt thì đi làm gì chứ? Choi Sooyoung, mau xuống đây! – Sunny gào to
- Cậu đừng hành hạ mình chứ! Mình không muốn ướt, chính cậu là người đòi ra biển chứ không phải mình! – Sooyoung nhất quyết đứng lì trên bãi cát
- Giờ có tới đây mau không? – Sunny chống nạnh
- Ừ… đây! Đừng cáu mà!
-----
- Đừng đa nghi quá, thỏ con! Không phải ai cũng là người xấu!
- Mình không có thói quen tin người khác! Sẽ chỉ bị tổn thương thôi!
- Dù ốm tong teo nhưng mình vẫn cao hơn cậu nhiều, do đó, mình tự tin là sẽ bảo vệ được cho cậu. Tin ở mình, được chứ?
-----
- Cậu yêu mình đúng không?
Sooyoung ngẩn người với câu hỏi của Sunny đến nỗi suýt cắt vào tay khi đang cắt trái cây:
- Ơ… mình…
- Cậu cứ im lặng nên … à mà… mình chỉ hỏi vậy thôi – Sunny mỉm cười – quên đi, mình bị mất trí ấy mà.
- Cậu không mất trí đâu! Mình yêu cậu! – Sooyoung nói nhanh
- Hả?
- Mình yêu cậu!
-----
- Soo hứa sẽ không bao giờ làm em buồn hay thất vọng! Tin Soo, được chứ? Không biết trong quá khứ em đã gặp chuyện gì, nhưng em chỉ cần nghĩ tới hiện tại và tương lai thôi. Bên Soo, hiện tại và tương lai của em chắc chắn được an toàn.
-----
- Soo có mình em thôi, thỏ con à! Không ai so sánh được đâu! Mùa Hè thì phải có Ánh Nắng mới là Mùa Hè chứ!
-----
- Soo biết Soo tệ lắm, Soo ăn nhiều, mà Soo lại không mập lên được. Soo nói nhiều nữa, Soo hay chọc ghẹo người khác, Soo hay bày bừa lung tung. Nhưng mà em làm ơn cứu vớt đời Soo được không? Không có em, Soo còn tệ hơn nữa đó. Tội nghiệp Soo lắm, cưới Soo nhé?
- Soo tệ lắm! Soo làm em tin Soo, Soo làm em yêu Soo. Soo nói nhiều làm em vui, Soo chọc em làm em tức, rồi Soo lại dỗ ngọt em. Soo nấu tất cả mọi món mà em thích cho em. Soo chăm sóc em chu đáo nhất từ trước đến giờ. Nếu em không đồng ý thì tội nghiệp em lắm! Cho nên, em đồng ý!
-----
- Em yêu Soo!
- Soo yêu em hơn! – Sooyoung ôm chầm lấy Sunny
- Soo là cứu tinh của em đó, biết không?
- Còn em là ân nhân của Soo đó, không biết hả?
-----
- Soo đã chấm dứt với cô ấy rồi! – Sooyoung khóc
- Vậy à? – Sunny nhếch mép cười
- Sunny à, em tha thứ cho Soo được không? Một lần này thôi! Soo hứa sẽ không có lần nào nữa!
- Hứa? Lời hứa đó đáng bao nhiêu với Choi Sooyoung? Tôi đã tin, và xem tôi nhận được gì? Chính tay cô đã đập nát niềm tin tôi dành cho cô! Đừng bao giờ nói ra câu đó với tôi nữa!
End flashback

Sooyoung lấy tay lau dòng nước mắt đang chảy xuống má. Là lỗi ở cô! Sooyoung biết. Chỉ vì một chút bồng bột, ham vui mà cô đã đánh mất thứ quý giá nhất của mình. Cô không yêu Eunjin. Nửa năm trước, Eunjin nói đùa là muốn cái cảm giác có người yêu, cô ấy nói Sooyoung chơi một trò chơi: giả vờ làm người yêu trong một tuần. Tất cả những gì Sooyoung nghĩ lúc đó là: trò chơi thôi mà, dù sao cũng không mất gì, Sunny cũng sẽ không biết vì chỉ có một tuần mà thôi. Sooyoung đã đồng ý, và chỉ sau hai ngày làm người yêu, họ đã gặp Sunny… Sooyoung bật cười chua chát cho sự ngu ngốc của mình.
“Soo luôn chờ ngày em tha thứ cho Soo, baby à! Bao lâu cũng được, có phải tốn cả phần đời còn lại để xây dựng lại niềm tin trong em, Soo cũng sẵn sàng”

-----

Đậu xe trước nhà, Sooyoung nhanh chóng mở cửa rồi bước vội đến cửa ra vào, trời khuya hôm nay khá lạnh. Vừa tra chìa vào ổ khóa vào thì có tiếng gọi:
- Sooyoung phải không?
- Mẹ? – Sooyoung ngạc nhiên khi bà Lee đang từ từ bước đến
- Mẹ chờ hai con cả buổi, hai đứa đi đâu cả vậy?
Sooyoung mời bà Lee vào nhà rồi lễ phép rót trà mời bà uống. Bà Lee nhâm nhi tách trà, nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu hỏi chuyện khi Sooyoung ngồi xuống ghế đối diện:
- Sunkyu đâu con?
- Ơ… dạ… cô ấy đi công việc ạ… - Sooyoung ấp úng
- Hai đứa có chuyện gì đúng không? – bà Lee nheo mắt nghi ngờ
- Dạ không - Sooyoung cười trừ - cô ấy bận việc thật mà mẹ. Mẹ đến có chuyện gì ạ?
- Không, lâu ngày không thấy hai đứa đến nên bà già này tự đi tìm thôi. – bà Lee xua tay, vẫn nhìn Sooyoung dò xét
- Con xin lỗi. Tụi con bận quá… lại để mẹ đến thăm, con xin lỗi.
- Có sao đâu. Sẵn không có nó ở đây hôm nay, chúng ta nhậu đi!
- Dạ? – Sooyoung trố mắt nhìn mẹ vợ
- Mẹ nói chúng ta nhậu đi – bà Lee nhắc lại rồi chỉ tay vào bếp – đi lấy rượu ra đây!

Sooyoung phải công nhận Sunny thừa hưởng tửu lượng của mẹ. Đã uống rất nhiều rồi mà bà Lee vẫn tỉnh táo, trong khi đầu óc Sooyoung bắt đầu xoay mòng mòng, cô cũng không thể ngồi vững nữa. Ngửa cổ dựa vào ghế, Sooyoung nghe bà Lee than phiền:
- Sunkyu ấy mà, con bé ấy nó thật khó chiều!
- Mẹ nói rất đúng, điểm này con hoàn toàn đồng ý – Sooyoung lè nhè đáp lại
- Nó làm gì con à?
- Cô ấy không làm gì con, thế con mới buồn, mẹ à! – Sooyoung nhắm mắt
- Có chuyện gì sao?

Im lặng một hồi, Sooyoung nói trong khi mắt vẫn nhắm chặt:
- Con biết là con sai, nhưng cô ấy nhất định không tha thứ cho con… Con đau lắm, mẹ ơi! – nước mắt bắt đầu chảy – con rất yêu cô ấy… nhưng con lại làm tổn thương cô ấy… Con chỉ cần một cơ hội thôi, một cơ hội để sửa sai… Sunny… cô ấy… không cho… Con không biết phải làm sao bây giờ…
- Lỗi của con là gì mà nó không tha thứ cho con? – bà Lee hỏi
- Cô ấy bắt gặp con ngoại tình… - Sooyoung dùng tay quệt nước mắt một cách vụng về - con không yêu người kia… suốt đời này, con chỉ yêu Sunny… nhưng là con sai, con không biết nghĩ… con sai rồi, mẹ ơi! Mẹ nói với Sunny giúp con… Con xin mẹ… Con hết cách rồi… Con không muốn mất cô ấy… Ngàn lần con không muốn…
Sooyoung khóc tu tu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

---------

Ánh nắng chiếu vào mắt làm Sooyoung thức giấc. Đầu cô đau như búa bổ. Sooyoung cố gắng lục lọi trí nhớ xem hôm qua có chuyện gì xảy ra. Mẹ vợ xuất hiện trước cửa nhà… Mẹ vợ rủ Sooyoung nhậu… và sau đó là một mớ hỗn độn… Sooyoung không nhớ nổi. Dùng hết sức lực, Sooyoung ngồi dậy rồi lết thân xuống bếp tìm nước uống.
- Dậy rồi hả con?
Sooyoung giật bắn người, khi định thần lại thì cô mới biết đó là mẹ của Sunny. Bà vẫn còn ở đây.
- Ơ… con chào mẹ!
- Ngồi đi, Sooyoung! Mẹ có nấu chút canh nóng cho con giải rượu. Tửu lượng con thấp thật đấy! – bà Lee cười khanh khách
Sooyoung gãi đầu ngượng ngùng:
- Con xin lỗi, nếu biết mẹ còn ở đây, con đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
- Không sao, không sao! Hôm qua con gục ngay ghế làm sao sáng nay dậy sớm? Ăn đi con, cho nóng!
Sooyoung ngoan ngoãn ăn sáng. Tài nấu ăn của bà Lee quả là không đùa được. Ngon cực kì! Trong bữa ăn, bà Lee vui vẻ kể chuyển ở quê cho Sooyoung nghe.
- Hôm nay ở nhà chơi với mẹ đi! Mẹ cứ phải ở một mình buồn quá! – bà Lee nói khi đang nhấm nháp ly trà nóng và Sooyoung thì dăng rửa chén
- Dạ! Con cũng định vậy mà! Để mẹ phải đi tìm tụi con là tội nặng lắm rồi! Hôm nay mẹ muốn đi đâu cứ nói, con sẽ chở mẹ đi!

Cả ngày hôm đó, hai người đã đi rất nhiều nơi. Sooyoung chở bà Lee đi thăm những khu giải trí mới của Seoul, đi dạo các trung tâm mua sắm. Sooyoung đã mua rất nhiều đồ cho mẹ vợ. Họ dừng ăn trưa ở nhà hàng Sunny Summer No. 1. Đích thân bếp trưởng Sooyoung đã nấu một bữa thịnh soạn cho mẹ vợ. Sau đó bà Lee muốn đi xem phim, nên Sooyoung lại chở bà đến Lotte. Và bây giờ thì hai người đang thưởng thức cà phê ở một trong những quán nổi tiếng nhất Seoul.
- Mẹ phải công nhận, Sunkyu rất có mắt nhìn người.
- Dạ? – Sooyoung đang lơ mơ nhìn ngắm đường phố
- Nó đã chọn đúng người. Mẹ tin con có thể làm cho nó hạnh phúc. – bà Lee cười hiền từ

Sooyoung chỉ mỉm cười buồn bã. Nói gì đây khi cô là người biết rõ hơn ai hết Sunny không hề hạnh phúc. Họa chăng thì đã từng hạnh phúc, nhưng bây giờ thì…
- Con biết không? Nó không dễ tin ai cũng là do mẹ.

Bà Lee bắt đầu nói và Sooyoung im lặng lắng nghe.

- Nhiều năm trước, mẹ và ba nó cãi nhau. Ba của Sunkyu có người tình bên ngoài. Mẹ đã xông vào đánh ông ấy và cô gái đó ngay trước mặt bạn bè. Nó đã chứng kiến rất nhiều trận cãi nhau, kể cả đánh nhau của ba mẹ nó. Lúc đó nó chỉ mới 8 tuổi. Rồi mẹ dắt nó và Eunkyu đi mà không nói với ai. Mẹ cắt đứt mọi liên lạc để ông ấy không tìm ra. Ông ấy rất thương bọn trẻ, nhất là Sunkyu. Mẹ biết, mẹ làm vậy là sai lầm, nhưng thời ấy mẹ không nghĩ tới. Mẹ đã quá ích kỉ. Cũng vì vậy mà nó lớn lên với một nỗi đau. Nó đã nghĩ ba nó bỏ rơi nó. Cũng tại mẹ.
Sooyoung ngỡ ngàng, tất cả những chuyện này, Sunny chưa một lần nhắc đến.
- Đúng ra thì mẹ sai rồi, con à. Mẹ làm mất mặt ông ấy, chứ nếu không có lẽ mọi chuyện đã khác. Đáng lẽ ra mẹ nên mềm mỏng hơn. Mẹ lại ích kỉ, dắt hai đứa con xa ba của chúng. Sunkyu lớn lên thiếu thốn tình thương và trở nên người như vậy. Ngày nó giới thiệu con với mẹ, mẹ đã rất hạnh phúc. Cuối cùng thì cũng có người mở được trái tim nó. Mẹ biết, con rất quan trọng với nó. Cho nên, mẹ nhờ con, con chăm sóc nó thật tốt giúp mẹ, được không?
- Dạ… được, con hứa!
- Tạo dựng thì khó, mà phá đi thì rất dễ. Nhưng sống trên đời, đôi khi người ta không cố ý mà nó vẫn vỡ. Lúc đó sẽ có hai lựa chọn: một là cứ để đống đổ nát đó mà ra đi, hai là tạo lại từ đầu. Tạo lại sẽ khó hơn? Tất nhiên! Nhưng mẹ tin là nó cũng sẽ kiên cố hơn. Chủ yếu là sự kiên trì thôi con. Cố gắng không ngừng vì một điều quan trọng với mình, nên chứ!
Ngưng một chút, bà Lee lại tiếp:
- Sunkyu của mẹ, coi vậy chứ nó yếu đuối lắm. Nó cần được che chở hơn ai hết trong ba đứa con của mẹ. Nó chịu tổn thương quá sớm. Mới có 8 tuổi mà nó phải lau nước mắt cho mẹ nó rồi. Càng tỏ ra lạnh lùng, bất cần bao nhiêu cũng là lúc nó yếu đuối và cần sự quan tâm bấy nhiêu. Mẹ không có quyền gì trách nó khi nó trở thành người như vậy. Vì tất cả là do mẹ…
- Con sẽ bên cạnh cô ấy, mẹ đừng lo. Sunny rất thương mẹ, Sunny hiểu mà.
- Mẹ biết nó hiểu nên mẹ càng thấy có lỗi. Dù hơi vô lý, nhưng mẹ nhờ con bù đắp cho nó, được không Sooyoung?
- Dạ, tất nhiên là được.

-----
Sooyoung đang trên máy bay để sang Pháp. Thầy của cô bị bệnh nên cô sang đấy thăm gấp. Đó là người đã dạy dỗ Sooyoung rất nhiều trong thời gian cô sang đấy học nấu ăn. Sau lần trò chuyện với mẹ Sunny, Sooyoung nghiệm ra nhiều điều. Sunny khó tha thứ cho cô như vậy cũng là do Sooyoung đã vô tình chạm vào vết thương cũ. Nỗi đau lớn như vậy sao cô ấy không bao giờ chia sẻ? Sooyoung cũng giận Sunny lắm, sao lại giấu nhau những chuyện như vậy? Sooyoung không đáng để Sunny chia sẻ mọi thứ sao? Sooyoung cũng tự trách mình vì chưa bao giờ hỏi hay tìm hiểu gì về chuyện đó. Nếu biết, Sooyoung đã cố gắng hơn một trăm lần để Sunny được hạnh phúc. Lúc chở bà Lee về quê, Sooyoung đã hứa lần sau cả hai sẽ đến thăm bà, thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Sooyoung có niềm tin rằng mình có thể làm tất cả để giữ điều quan trọng nhất bên mình.
“Đợi Soo nhé, đi Pháp về Soo sẽ chuộc lỗi và bù đắp tất cả những tổn thương của em từ trước đến giờ”
Về Đầu Trang Go down
||iloveTAETAE||SNSD4ever
Member 3
Member 3


Post : 314
Coins : 4532
Thanked : 0
Join date : 25/09/2012
Age : 23

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyMon Feb 11, 2013 12:11 pm

Temmmmm fic của au hay lém đấy
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyThu Feb 14, 2013 10:53 pm


Shot 3

Sunny với tay lấy điện thoại, bấm nhanh dãy số mà cô thuộc nằm lòng. Cô hồi hộp chờ đầu dây bên kia nghe máy. Sau nhiều hồi chuông, cuối cùng cũng trả lời:
- Xin chào? Đây là điện thoại của bếp trưởng Choi!
- Ơ… xin hỏi ai đang nghe điện thoại của Sooyoung vậy ạ? – Sunny hơi hụt hẫng và ngạc nhiên khi người nghe máy không phải là Sooyoung mà là giọng một cô gái khác
- Tôi là người quen của Sooyoung, Sooyoung để điện thoại ở nhà hàng và hiện giờ thì Sooyoung đi Pháp rồi! Có chuyện gì cần nhắn lại không?
- À… không, cảm ơn! Xin chào! – Sunny lờ mờ nhận ra người đang trả lời điện thoại, cô nhếch mép cười chua chát khi tự thấy bản thân thật ngu ngốc
- Khoan đã! – đầu dây bên kia vội nói…

-----
Cả nhóm đang tụ tập ở một ngôi nhà gần bờ biển.Nhà bằng gỗ, mới toanh và rộng rãi.Trước sân nhà còn có xích đu gỗ, ghế gỗ, bàn gỗ. Nói chung toàn bộ ngôi nhà đa số đều bằng gỗ.
- Các cậu thấy nhà mới của bọn mình thế nào? – Kwon Yuri hỏi với vẻ mặt tự mãn – rất đẹp chứ gì? Chính tay mình và Sica thiết kế và chọn nội thất!
- Nếu là Sica thiết kế thì mình còn tin, chứ mắt thẩm mĩ của cậu không đạt tới mức này đâu, Kwon Yuri! – Taeyeon xua tay

Yuri liếc Taeyeon bằng nửa con mắt rồi quay qua nói tiếp:
- Thức ăn mình mua cả rồi, giờ bày ra ăn thôi!
- Em đợi mãi câu này! – Yoona cười hề hề rồi nhanh tay dọn thức ăn ra dĩa
“King coong”
- Ô, có khách! – Tiffany lăng xăng chạy ra mở cửa rồi tít mắt gào toáng lên – Sooyoung! Mình nghĩ cậu không đến đó chứ!
- Lâu lâu Kwon đại gia mời ăn tiệc, dễ gì mình không đến – Sooyoung hớn hở bước vào nhà
- Làm mình cứ ngỡ sẽ bớt được khối tiền mua thức ăn – Yuri giả vờ đau khổ
- Mình vừa đáp máy bay là đi ngay đến đây – Sooyoung lấy tay quạt quạt – mình thương các cậu vậy thôi chứ!
Mọi người bắt đầu cùng nhau dọn bàn để chuẩn bị cho bữa tiệc tân gia.Sooyoung trộm nhìn Sunny. Điều Sooyoung muốn làm nhất bây giờ là lao đến ôm lấy con người nhỏ bé kia, nhưng lại sợ bị từ chối. Sunny đang bận rộn xếp chén lên bàn nên không để ý có người đang nhìn mình bằng ánh mắt tha thiết.
Mọi người bắt đầu nhập tiệc, bắt đầu bằng việc nâng ly chúc mừng Yuri và Jessica có thêm một ngôi nhà mới.
- Vậy là sau này mỗi khi muốn đi chơi biển, chúng ta có nơi ở miễn phí rồi – Taeyeon gật gù hài lòng – Fany, sau này Tae sẽ chở em và con đến đây mỗi tuần.
- Bọn mình làm gì có thời gian mà đi mỗi tuần? – Jessica tròn mắt
- Đâu cần hai người đi cùng, cho mình mượn chìa khóa nhà là được rồi – Taeyeon tỉnh bơ đáp
Yuri tiện tay ném khúc bánh mì vào mặt Taeyeon:
- Đừng có mà mơ!

Hai người đó bắt đầu cãi nhau, trong khi 7 người còn lại bình thản ăn uống, nhất là Sooyoung và Yoona đang rất miệt mài. Yuri cãi nhau xong thì nói tiếp:
- Tối nay có một chú rủ mình đi đánh cá đêm. Ai muốn tham gia không? Khoảng sáng sớm mai là về rồi.
- Em ở nhà ngủ! – Jessica lạnh lùng phán
- Mình không đi đâu! Mình phải ru Fany với bé Khoai Lang trong bụng ngủ! – Taeyeon cười hề hề đầy hãnh diện
- Em no rồi thì chỉ muốn ngủ - Yoona vươn vai ngáp dài – nên unnie chịu khó đi một mình đi nha.

Lần lượt từng người từ chối làm Yuri tiu nghỉu, bĩu môi liếc hết người này tới người khác. Sooyoung bật cười rồi vỗ vai bạn:
- Thôi, mình đi với cậu là được chứ gì? Khi nào đi thì sang gọi mình, giờ mình ngủ chút nha. Đi máy bay đường dài mệt quá!
---
Sau khi giúp dọn dẹp, Sunny vào phòng dành riêng cho cô và Sooyoung. Sooyoung đã lót nệm ngủ dưới sàn nhà và đang ngủ rất say. Sunny mỉm cười rồi ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc Sooyoung:
- Lâu rồi em mới gần Soo thế này… Sao lại ngủ dưới sàn? Sợ em còn giận sao? Soo ngốc! Khi nào về Seoul, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện và trở lại là Đôi-Đũa-Lệch-hạnh-phúc-nhất-thế-gian nhé. Soo ngủ ngon!
Kết thúc câu nói, Sunny cúi xuống hôn lên trán Sooyoung rồi đi ngủ.Sooyoung khẽ cựa mình rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

-----
Sunny bị thức giấc vì tiếng mưa xối xả bên ngoài.Cô rúc vào chăn, lo sợ có tiếng sấm sét. Sunny nhắm tịt mắt khi một đợt sấm chớp nổ vang, cô khẽ gọi trong sợ hãi:
- Soo ơi! Soo ơi! Soo đâu rồi?
- Sunny à!

Tiffany mở tung cửa chạy nhanh vào phòng rồi ôm lấy Sunny:
- Có mình đây! Fany đây! Không sao đâu!
- Sooyoung đâu rồi? – Sunny hướng ánh mắt xuống sàn nhà, chỗ Sooyoung ngủ
- Cậu ấy và Yuri đi theo tàu đánh cá rồi! Thôi ra ngoài phòng khách với bọn mình!
Những người khác đang ở ngoài phòng khách, mặt ai cũng căng thẳng.Trời còn tối thui, Sunny thầm thắc mắc sao đang nửa đêm mà lại tụ tập tại phòng khách như vậy.Sunny ngước nhìn đồng hồ. Bây giờ là 8 giờ sáng. Cái gì? 8 giờ sáng? Mà Sooyoung và Yuri vẫn chưa về? Sunny hốt hoảng quay qua nhìn Seohyun:
- Hai người đó có tin tức gì về không?
- Tụi em đang đợi. Nghe nói đi từ lúc khuya. Trời bắt đầu nổi giông lúc 3 giờ rồi unnie. Hy vọng họ tránh kịp. – Seohyun lo lắng
- Đáng lẽ khi biết sắp có giông thì tàu không được ra khơi chứ! – Hyoyeon căng thẳng
- Người rủ họ đi là một ông chú rất ngông. Ông ấy chẳng bao giờ tin vào dự báo thời tiết hay bất kì cảnh báo nào. – Jessica quệt nước mắt – đáng lẽ mình phải kiểm tra tin thời tiết trước khi cho hai người đó đi. Cứ lo lu bu chuyện ăn uống làm mình quên khuấy mất.
- Mọi người bình tĩnh đi – Taeyeon nói – dù gì ông ấy cũng đi tàu cá nhiều lần rồi, hy vọng ông ấy có đủ kinh nghiệm để họ tránh kịp cơn giông. Khi nào tạnh mưa thì tụi mình sẽ ra cảng coi sao.
Sunny cắn môi.Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?Cô vừa mới định hai người sẽ làm lại từ đầu mà.Sao bây giờ Sooyoung lại có chuyện? Không! Không! Sooyoung không gặp chuyện gì cả, chỉ là về muộn chút thôi. Sunny vẫn chưa nói với Sooyoung là cô tha thứ cho Sooyoung mà, vẫn chưa nói là cô vẫn còn yêu Sooyoung nhiều lắm mà, vẫn chưa cảm nhận lại hơi ấm yên bình khi rúc vào lòng Sooyoung mà, Sunny vẫn chưa được chạm lại đôi môi đó mà, vẫn chưa được chìm đắm trong ánh mắt màu nâu trìu mến nữa. Sooyoung nhất định không có chuyện gì hết! “Đừng rời em một bước nào nữa, nghe không Choi Sooyoung?Em không cho phép thì Soo không được bước ra khỏi cuộc đời em dù là nửa bước!”Một lát nữa tạnh mưa thì Sooyoung và Yuri sẽ về thôi, họ sẽ mang cá về cho cả nhóm làm món cá nướng.Sooyoung vẫn còn nợ Sunny rất nhiều bữa ăn. Sooyoung đã hứa sẽ nấu ăn cho Sunny cả đời, do vậy, nếu dám nuốt lời hứa thì không yên với Sunny đâu! Đúng là vậy rồi, chỉ là về muộn chút thôi…

Sunny không biết trời tạnh mưa khi nào và bằng cách nào mình đã ra được tới cảng.Cô chỉ biết hiện giờ mình đang ngóng ra biển chờ dáng người cao cao đó xuất hiện với nụ cười tươi rói.
- Đừng lo quá – Taeyeon vỗ vai Sunny – ông Trời không hại người tốt đâu!
- Ừ - Sunny mỉm cười yếu ớt – mình… nếu có chuyện gì không may… mình sẽ hối hận cả đời…
- Không có đâu mà – Taeyeon ôm Sunny vỗ về - họ sẽ trở về thôi!
Sunny gật đầu để Taeyeon yên tâm, cô cảm thấy cổ họng đắng nghét khi nghe tiếng khóc thút thít của Jessica ở đằng sau.“Con cầu xin ông Trời đừng mang bất kì ai đi xa khỏi con” Sunny cố nén giọt nước mắt sắp chảy khỏi khóe mắt.“Mạnh mẽ lên, Lee Sunny, mày là Ánh Nắng của Sooyoung! Ánh Nắng thì phải luôn rực rỡ và vui tươi! Mạnh mẽ lên!”
Những người còn lại ở cảng đến tận tối mịt nhưng vẫn chưa thấy tin tức gì.Mọi người bắt đầu đuối sức, nhưng vẫn cố động viên nhau “không có tin gì tức là tin tốt”.Chiếc thuyền cuối cùng trong đội cứu hộ vừa cập bến.Sunny cùng những người khác căng thẳng chờ đợi.Từng người lính cứu hộ rời khỏi thuyền, họ chỉ buồn bã lắc đầu để đáp trả từng ánh mắt hy vọng của mọi người.Jessica ngồi bệt xuống đất, mắt vô hồn.Sunny không tin vào những gì đang diễn ra. Chân cô đang run và không thể trụ nổi sức nặng cơ thể nữa. Khó khăn lắm cô mới điều khiển cho mình vịn chắc vào Taeyeon đang đứng bên cạnh.
- Chúng ta về thôi, ngày mai lại ra… - Yoona nói yếu ớt.

Mọi người cố nán lại thêm mươi phút nữa rồi cùng dìu nhau về.Chỉ mới có một ngày thôi mà.Chúng ta còn nhiều ngày, thậm chí cả cuộc đời để tìm. Sunny siết chặt nắm tay giữ cho mình không khuỵu xuống vì đau lòng. “Choi Sooyoung! Nhất định không được đi đâu hết, nghe rõ chưa?”.

- Chúng tôi tìm được vài người!
Một tàu đánh cá khác vừa cập bến ngay lúc cả nhóm quay lưng đi được vài bước, người đàn ông đứng ở đầu tàu hét lớn.Sunny xoay đầu lại thì thấy người ta đang cõng hai người xuống tàu. Chẳng phải… Sooyoung đó sao?Yuri phải không? Không biết sức lực ở đâu mà Sunny và những người khác lao như bay đến.
- Họ chỉ bất tỉnh. Chúng tôi tìm thấy họ ngoài biển. Tôi nghĩ họ bị ngạt nước, chúng tôi đã sơ cứu và mang về đây. Các cô là người nhà sao? – người đàn ông hỏi
- Dạ vâng! Chúng tôi là người nhà! – Taeyeon đáp

Taeyeon, Yoona nhanh chóng giúp những người dân mang Sooyoung và Yuri lên xe cứu thương sau khi Hyoyeon khám sơ qua cho hai người đó. Những người còn lại chạy theo phía sau. Sunny vừa chạy vừa khóc.Nước mắt ướt cả khuôn mặt.Lúc này đây cô muốn quỳ rạp xuống cảm ơn tất cả những thế lực thần linh đã phù hộ cho Sooyoung và Yuri.

-----

Bệnh viện quốc gia Seoul…
Sooyoung và Yuri được chuyển đến đây ngày hôm qua sau khi được khám tại bênh viện tỉnh.Họ vẫn chưa tỉnh. Hyoyeon là bác sĩ phụ trách theo dõi cho cả hai người. Hiện giờ, Sunny đang ngồi trong phòng bệnh của Sooyoung, mắt chăm chú nhìn người đang nằm trên giường bệnh, chờ đợi người đó tỉnh lại.
- Hamburger của cậu đây! – là Hyoyeon – sáng giờ cậu chưa ăn gì đúng không?
- Do mình không đói. Cảm ơn cậu! – Sunny cầm lấy cái bánh rồi lại tiếp tục nhìn Sooyoung
- Cậu cứ ngồi vậy sẽ kiệt sức mất – Hyoyeon bóp vai cho Sunny – không tin vào tay nghề của mình sao?
- Đâu có – Sunny bật cười – chỉ là mình thấy lo. Cậu cũng biết chuyện của tụi mình rồi… Mình vừa mới nghiệm ra nhiều điều, vừa định nói chuyện với Sooyoung thì lại thế này…
- Mấy ngày nghỉ phép hiệu nghiệm vậy sao? Cả nửa năm trời cậu không chịu hiểu ra, vậy mà chỉ cần vài ngày… - Hyoyeon ngạc nhiên
- Là ba mình – Sunny điềm tĩnh nói – mình đã gặp ba. Mình cứ chăm cho vết thương cũ và nỗi đau của mình mà quên mất mình đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ của ba mẹ. Nói chuyện với ba làm mình hiểu ra nhiều điều.
- Vậy tốt rồi – Hyoyeon xoa đầu Sunny – giỏi lắm, bé Sunkyu!
- Mình cũng gặp một người…

Flashback

- À… không, cảm ơn! Xin chào! – Sunny lờ mờ nhận ra người đang trả lời điện thoại, cô nhếch mép cười chua chát khi tự thấy bản thân thật ngu ngốc
- Khoan đã! – đầu dây bên kia vội nói – cô là Sunny đúng không?
- Vâng, là tôi.
- Chúng ta gặp nhau được không? Tôi có chuyện muốn nói.
- Cô là…
- Khi gặp cô sẽ biết. Sau giờ làm việc, cô cứ đến Sunny Summer No. 1, tôi chờ ở đó.
---
Sunny mở cửa bước vào trong.Nhà hàng hơi vắng khách. Cô nhìn quanh quất, có một cô gái vẫy tay với cô. Cô ấy vẫn vậy, vẫn rất xinh và luôn nở nụ cười tự tin - Nicole Jung.Nicole là người mà trước đây Sooyoung thầm thương trộm nhớ.Hai người lớn lên bên nhau.Sooyoung yêu Nicole nhưng không dám nói. Mãi cho đến khi Nicole sang nước ngoài du học và có người yêu thì Sooyoung mới vỡ òa rồi cố lao vào học mong quên đi mọi chuyện.
- Chào! Lâu rồi không gặp!
- Chào cô! – Sunny gật đầu mỉm cười
- Cô còn nhớ tôi chứ?
- Vâng, tôi nhớ. Cô là Nicole Jung.
- Cảm ơn đã nhớ tới tôi – Nicole cười – tôi hẹn cô ra đây là có một chuyện cần nói cô biết.
- Vâng, cô cứ nói. – Sunny chờ đợi
- Trước hết tôi muốn cô đừng hiểu lầm chuyện tôi ở đây! – Nicole bắt đầu – thầy của Sooyoung bên Pháp bị bệnh nên Sooyoung sang đó thăm và có nhờ tôi trông giúp nhà hàng. Tôi về đây được hai tháng rồi. Tôi có mở một nhà hàng gần đây. Cô biết đấy, chúng tôi trở thành bạn tâm giao sau khi cả hai đều có gia đình cùng tình yêu đích thực của đời mình. Trước khi ra sân bay, Sooyoung ghé qua đây nói sơ tình hình nhà hàng cho tôi. Rồi không biết vội vàng thế nào mà quên điện thoại. Đây, tôi gửi lại cho cô – Nicole đẩy điện thoại về phía Sunny
- Cảm ơn! – Sunny cầm lấy điện thoại, cho vào túi xách
- Chuyện thứ hai là chuyện cách đây nửa năm – Nicole tiếp tục – Sooyoung có tâm sự với tôi sau khi hai người cãi nhau. Cô gái tên Eunjin gì đó yêu Sooyoung, tôi nghĩ vậy. Nhưng Sooyoung thì không. Sooyoung cam đoan với tôi chỉ yêu mình cô. Chuyện cô bắt gặp là một trò đùa của họ. Eunjin yêu cầu họ làm người yêu một tuần, Sooyoung đồng ý. Tôi đã trách Sooyoung về chuyện đó rồi, cô đừng lo – Nicole tỏ ra thông cảm – nhưng sau đó Sooyoung đã nhất quyết cắt đứt hết với cô gái đó. Tôi có thể làm chứng. Cô kia lợi dụng hai người có hiểu lầm đã ra sức chèo kéo nhưng Sooyoung hoàn toàn làm lơ. Sooyoung đã suy sụp lắm. Tôi kể chuyện này hy vọng có thể giúp được hai người. Lúc đó tôi ở xa không làm gì được ngoài việc động viên Sooyoung cố gắng xin lỗi cô. Tôi nghĩ cô cũng hiểu Sooyoung là người thế nào mà. Sooyoung yêu cô hơn cả bản thân mình. Đừng bao giờ đánh mất một người như vậy, Sunny à.
Cả hai cùng im lặng, chìm vào suy nghĩ riêng của mình.Sunny không biết phải nói gì nữa.Nửa năm qua cô đã làm cái gì vậy?Suy cho cùng chính cô mới là người phá hủy hạnh phúc của hai người chứ không phải Sooyoung.Khắt khe quá làm gì?Có ngày nào Sunny hả hê, thoải mái không?Hoàn toàn không.Cuối cùng thì cả hai đều đau khổ.Đã đến lúc cùng xây dựng lại tất cả.“Better late than never”.Muộn còn hơn không.
- Khoảng ba ngày nữa Sooyoung sẽ về lại Hàn Quốc – Nicole nói – tôi nghĩ Sooyoung bị phạt đủ rồi. Tôi hy vọng khi gặp lại, hai người sẽ vô cùng hạnh phúc. Thú thật, nhiều lúc tôi thấy tiếc khi đã để vuột mất Sooyoung. À, tôi nghĩ cô nên biết cái này – Nicole đẩy một tập tài liệu về hướng Sunny
“Dự án nhà hàng Sunny Summer No. 3”, Sunny tò mò mở ra xem. Đập vào mắt cô là dòng chữ viết tay của Sooyoung ở trang đầu tiên: “Dành tặng vợ yêu”. Một thứ hạnh phúc khó tả bùng nổ bên trong Sunny.Mắt cô nhòa đi.Sau tất cả, tình yêu Sooyoung dành cho cô vẫn không thay đổi.Cô còn đòi hỏi cái gì hơn thế nữa chứ? Choi Sooyoung, đúng là đồ ngốc!

End flashback

- Cô Nicole đó, tính ra cũng tốt thật. – Hyoyeon gật gù – nếu cô ấy không nói thì cậu cũng đâu có biết. Thật ra Sooyoung suy sụp thế nào, tụi mình đều biết, nhưng không ai dám nói với cậu vì Sooyoung không cho. Giờ mình mới dám nói, mấy tháng trước có lần Sooyoung phải nhập viện để truyền nước biển…
- Cái gì? Sao cậu không nói mình? – Sunny trố mắt
- Mình định sang báo cậu rồi – Hyoyeon đau khổ - nhưng Sooyoung dọa sẽ giết mình nếu mình nói. Sooyoung không muốn cậu khó xử. Cậu thì có ngó ngàng gì tới cậu ấy đâu.
Sunny im lặng, cô thấy mình thật có lỗi. Cô lại nhìn Sooyoung rồi thở dài:
- Giờ chỉ cần Sooyoung tỉnh lại thôi, mình cần Sooyoung…
- Cậu ấy sẽ tỉnh ngay thôi. Giờ mình đi thăm các bệnh nhân khác, lát gặp lại cậu. – Hyoyeon nói rồi đi ra ngoài.
Sunny nắm tay Sooyoung, áp vào má mình. Cô nhắm mắt cảm nhận hơi ấm quen thuộc.Hồi trước ngày nào Sunny cũng bị Sooyoung nựng đến đỏ cả hai má.Rồi lần nào Sooyoung cũng xót xa ngồi xoa xoa rồi lại lén hôn chùn chụt vào đó.Sunny mỉm cười:
- Choi Sooyoung, tới lúc em cần thì Soo lại cứ ngủ. Em nhận ra em cần Soo hơn tất cả mọi thứ. Em yêu Soo lắm, có biết không hả?
- Soo biết chứ!
Sunny giật bắn.Cô mở to mắt nhìn một Choi Sooyoung đang toe toét cười với mình. Cô quẳng tay Sooyoung ra:
- Yah! Soo tỉnh lại khi nào vậy chứ?
- Soo tỉnh lúc vừa về tới Seoul rồi. Soo ngạt nước nên ngất thôi – Sooyoung nhe răng cười – Soo nhờ Hyoyeon giúp, cũng may là em đang rối trí nên không phát hiện ra Soo giả vờ. Bác sĩ như em thật nguy hiểm cho bệnh nhân nha.
- Yah! Nói cái gì vậy chứ? Tại em lo cho Soo quá nên Hyoyeon nói gì em cũng nghe mà! – Sunny nổi quạu
- Hehe, mà nếu Soo không làm vậy, Soo đâu có biết là em cần Soo chứ.
- Đáng ghét – Sunny chụp cái gối trên giường chọi thẳng vào Sooyoung – dám lừa em. Có biết em lo thế nào không hả?
- Bác sĩ mà lại đối xử với bệnh nhân thế sao? – Sooyoung ôm mũi – Soo hết cách rồi mới làm vậy mà.
- Em sẽ xử cả hai người, Soo và Hyoyeon! Vậy là nãy giờ em nói chuyện với Hyoyeon, Soo nghe hết hả? – Sunny nhìn Sooyoung chằm chằm
Sooyoung hơi sợ khi thấy ánh mắt Sunny nhìn mình, Sooyoung cười yếu ớt rồi khẽ gật đầu.Quá biết tính Sunny, trước khi để cô nàng kịp làm gì, Sooyoung nhào đến ôm chặt Sunny.
- Ôi trời ơi, Soo nhớ cái cảm giác này đến phát điên!
Sunny không phản kháng, chỉ ngồi yên. Cô cũng nhớ vòng tay này đến quay quắt. Hai người cứ ngồi yên như vậy, một lát sau, Sooyoung mới lên tiếng:
- Baby à, Soo nhớ em lắm!
- Em cũng nhớ Soo!
- Soo xin lỗi, xin lỗi tất cả mọi chuyện. Là do Soo sai, Soo hành động mà không suy nghĩ. Soo hối hận lắm rồi. Em tha cho Soo được không? Không bao giờ Soo dám tái phạm đâu. Mất em một lần là quá đủ rồi, Soo không muốn sống cuộc sống thiếu em một giây nào nữa đâu.
- Em… em cũng xin lỗi…
- Em đâu có làm gì sai. Soo đáng bị vậy mà. – Sooyoung cười hề hề - Lee Sunny, Lee Sunkyu, Soo yêu em!
- Em yêu Soo, Thực Thần của em!
Môi họ tìm thấy nhau.Sau bao nhiêu ngày tháng xa cách, hai đôi môi vẫn biết cách hòa vào nhau một cách nhịp nhàng.Hơi ấm vẫn vậy, vị ngọt vẫn thế.Duy chỉ có tình cảm là lớn hơn. Siết chặt vòng tay mình, Sooyoung chỉ mong dừng mãi ở thời khắc này. Chỉ cần có Sunny ở bên, thế giới của Sooyoung vậy là đủ, không cần gì hơn nữa.Môi vẫn quấn lấy nhau, Sooyoung rướn người đẩy Sunny ngã ra giường.Tay Sooyoung bắt đầu lần vào trong áo Sunny, vuốt ve làn da mịn màng ở vùng bụng phẳng lì. Thừa thắng xông lên, tay Sooyoung tiến dần lên phía trên…
- Mình đang ở bệnh viện mà! – Sunny gắt khẽ
- Kệ! Phòng này của Soo mà! Soo bị em bỏ đói sáu tháng rồi, biết chưa? – Sooyoung cười gian

Mọi việc cứ diễn ra theo quy luật của nó. Thời gian cứ trôi.Họ vẫn hạnh phúc.Bởi vì có nhau bên cạnh, cuộc đời hai người họ thế là hoàn hảo.




“Cũng bởi vì em, Soo tìm lại được niềm vui trong cuộc sống.
Cũng bởi vì em, Soo tìm thấy hạnh phúc đích thực của đời mình.
Cũng bởi vì em, Soo nhận ra mình còn nhiều thiếu sót.
Cũng bởi vì em, Soo tự nhủ sẽ luôn cố gắng vì một tương lai có hai đứa mình.
Cũng bởi vì em, Soo nhận ra mình có thể yêu một người hơn cả bản thân.
Cũng bởi vì em, Soo yêu cuộc sống này.
Cũng bởi vì em, cuộc đời này hoàn hảo.
Cũng bởi vì em, Soo yêu em…”

“Bởi vì Soo, em mở lòng để tin người khác.
Bởi vì Soo, em tin cuộc sống còn có ý nghĩa.
Bởi vì Soo, em cười với mỗi sớm mai.
Bởi vì Soo, em có thể vượt qua nỗi ám ảnh quá khứ.
Bởi vì Soo, em biết tha thứ là giải pháp tốt nhất cho mọi chuyện.


"Bởi vì Soo, em nhận ra điều quan trọng đời mình.
Bởi vì Soo, em nhận ra mình có thể cần một người đến thế nào.
Bởi vì Soo, cuộc đời em được lấp đầy.
Bởi vì Soo, em yêu Soo…”


Được sửa bởi banhmikepthit ngày Fri Feb 15, 2013 12:58 pm; sửa lần 2.
Về Đầu Trang Go down
trinhjen94
Newbie


Post : 12
Coins : 4132
Thanked : 5
Join date : 01/02/2013

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyFri Feb 15, 2013 11:37 am

tem tém tem
Về Đầu Trang Go down
shin_iu_soshi
Member 5
Member 5


Post : 502
Coins : 5077
Thanked : 311
Join date : 17/08/2012

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyFri Feb 15, 2013 12:24 pm

cho cái Bonus đi au......hoặc là au ra chap Đối Tác đi.....please~~~~~
P/s :chap nay hay quá ....=]]~
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyFri Feb 15, 2013 12:49 pm

Sẽ có bonus ^^, mấy ngày nữa au up, mấy nay loay hoay với cái Đối Tác mà chưa bắt lại được mạch truyện ="= đau đớn thay
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyWed Feb 20, 2013 10:15 pm

Epilogue





Trời trong xanh. Cát ươm vàng nắng.
Biển vỗ rì rào từng đợt vào bờ. Gió lồng lộng vuốt ve hàng cây xanh. Một ngày
vô cùng đẹp trời. Choi Sooyoung đạo mạo vest trắng, bốt cao cổ đứng trên sân khấu.
Sooyoung mỉm cười đầy tự mãn khi cắt băng khánh thành rồi bước tới micro:



-
Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay! Đây
là tâm huyết của tôi trong suốt một năm qua. Tôi đã cố gắng thiết kế nơi này trở
thành một nơi mang đến cảm giác yên bình nhất, thoải mái nhất và đẹp nhất. Tất
nhiên là thức ăn ở đây cũng không hề kém cạnh so với hai tiền bối trước nó. Nhà
hàng Sunny Summer No. 3 này tôi xin dành tặng cho người tôi yêu nhất, hơn cả bản
thân mình – Sooyoung nhe răng cười rồi gào to - Vợ ơi! Soo tặng em! Em thích
không?



Đứng
bên dưới, Sunny đỏ bừng cả mặt. Cô tủm tỉm cười rồi gật đầu. Sooyoung lại toe
toét cười rồi hét to:



-
Mừng khai trương nhà hàng Sunny Summer
No. 3!!!!



Vừa
dứt câu Sooyoung phóng ngay xuống ôm lấy Sunny, ôm chặt Sunny vào lòng, áp một
tai của Sunny sát vào ngực mình, một tay vòng qua bịt chặt tai kia của Sunny. Một
tràng pháo hoa nổ tưng bừng. Sunny nhắm tịt mắt. Sooyoung thì hớn hở cười không
thấy tổ quốc. Nhạc nổi lên và khách khứa bắt đầu nhảy nhót, tất nhiên là có 8
người sung nhất đang gào la hú hét các kiểu. Nhà hàng Sunny Summer No. 3 đã ra
đời như vậy đó…






-----





Sunny đang nửa nằm nửa ngồi, gác
chân lên bàn coi tivi. Tivi đang chiếu một show thực tế nào đó mà Sunny cũng
không rõ, mắt nhìn màn hình nhưng đầu óc cô đã trôi ở đâu đâu, buồn ngủ chết được.
Bây giờ là 12 giờ 30 phút rồi. Ngáp một cái rõ dài, Sunny trở mình với tay hốt
một nắm bắp rang cho vào miệng. Sunny lại nằm đó, mắt dán vào màn hình. Cô thiếp
đi lúc nào không hay. Đang lơ mơ thì một luồng hơi mát lạnh áp lên mặt, Sunny mở
mắt ra.



-
Chào baby của Soo! – Sooyoung đang ngồi kế
sofa, tay áp lên má Sunny, mắt nhìn cô trìu mến



-
Soo về rồi hả? Hội nghị diễn ra thế nào?
Em đợi nãy giờ - Sunny choàng tay ôm cổ Sooyoung, nói giọng nũng nịu pha chút
ngáy ngủ



-
Mọi chuyện khá tốt, người ta mời Soo làm
giám khảo cho một cuộc thi nấu ăn bên đó, nhưng để Soo sắp xếp coi sao. Xin lỗi
đã làm em đợi. Thời tiết xấu nên máy bay hạ cánh muộn – Sooyoung cúi xuống hôn
lên trán Sunny – Hamburger đâu?



-
Lúc nào cũng Hamburger – Sunny bĩu môi –
ngủ rồi!



-
Vậy tốt – Sooyoung bế xốc Sunny lên tay
rồi tiến về phòng ngủ - Soo nhớ em phát điên!



Một
nụ hôn dài cuồng nhiệt bắt đầu từ môi rồi di chuyển dần xuống cổ và xương đòn
và nơi nào nữa thì chỉ hai người đó biết. Đêm nay lại là một đêm dài nhưng hấp
dẫn và nóng bỏng. Hình như trời sắp có tuyết. Mà thôi, ai quan tâm khi mà hai
người họ cũng không cần quần áo. Họ quấn lấy nhau, bù đắp cho thời gian dài xa
cách thiếu hơi nhau một cách trầm trọng. Vâng, Choi Sooyoung vừa đi dự hội nghị
bên Ý, chuyến đi kéo dài tận 4 ngày…






-----





-
Hamburger!!! – Sooyoung đang nấu ăn
trong bếp, cố rướn người gọi vọng ra ngoài



-
Hamburger đang chơi game mà! – một giọng
con nít ngóng líu phát ra từ phòng khách



-
Con phải phụ Soo chứ, con chỉ biết ăn
không thôi là sao? – Sooyoung hậm hực.



-
Mommy nói Hamburger còn nhỏ, không cần
làm, chỉ cần ăn thôi – Hamburger nhe răng cười – Mommy nói Hamburger là Thực Thần
số 2 trong nhà.



-
Soo là Thực Thần số 1 đây nè, sao Soo phải
làm?



-
Tại Soo là số 1 nên phải làm, Mommy
thích thức ăn Soo nấu, Hamburger cũng thích nữa!






Sooyoung đi ra
ngoài phòng khách, thấy một đứa nhóc 2 tuổi rưỡi tròn quay, ú nù đang ngồi trước
màn hình tivi, hai bàn tay nhỏ xíu úc núc lia liên hồi trên cái controller chơi
game. Sooyoung bật cười, “đúng là con của Sunny”. Có điều tay lia nhanh vậy
thôi chứ thật ra tivi đang chiếu hoạt hình, nhân vật ngồi bấm controller game
chỉ làm màu chứ chưa biết chơi game đâu. Sooyoung lấy chân đá đá vào mông nó:



-
Nè, ở đâu ra thói Soo nói gì mà cãi lại
vậy?



-
Soo đá con! – nó mếu máo – lát con méc
Mommy!!!



-
Thôi thôi đừng méc Mommy mà – Sooyoung
cúi xuống hôn lên cái má phúng phính của nó – Soo khều nhẹ mà, có đau đâu mà ăn
vạ? Uống sữa không, Soo lấy cho con?



-
Dạ uống! – gật đầu hào hứng


Cửa
mở, Sunny tay xách nách mang bước vào nhà. Mặc dù thở không ra hơi nhưng Sunny
vẫn cười toe toét:



-
Mommy về rồi nè!


-
Mommy!!!


Sooyoung
và Hamburger chạy ào ra. Sooyoung nhanh tay đỡ lấy mấy túi đồ Sunny đang xách.
Sunny cúi xuống bế Hamburger, hôn nó chùn chụt:



-
Bé cưng ở nhà có ngoan không?


-
Dạ ngoan! Hamburger sắp uống sữa!


-
Giỏi. Thực Thần số 1 có ăn hiếp con không?


-
Lúc nãy Thực Thần số 1 đá con!


Sunny
liếc xéo Sooyoung, còn Sooyoung thì cười hề hề chạy tội. Sunny thả Hamburger xuống,
dắt nó vào phòng:



-
Thôi vào Mommy tắm cho rồi lát appa Tae
với Fany Mommy qua chở con sang chơi với Khoai Lang. Tối nay ngủ bên đó không
có quậy nghe chưa?



-
Vậy Soo nấu thức ăn nha! Nãy giờ nó quậy
làm không xong nữa.






Hamburger
đã thơm tho, quần áo tươm tất và ăn no bụng thì Taeyeon và Tiffany sang rước nó
qua nhà họ chơi. Mỗi tuần một lần, Hamburger sang đó ngủ lại và chơi với Khoai
Lang – con của Taeyeon và Tiffany. Dù Khoai Lang lớn hơn nhưng hai đứa nhỏ chơi
với nhau cực kì thân. Sunny đang dọn dẹp đồ chơi bày bừa đầy nhà, hai người này
mà ở nhà với nhau thì chỉ có ăn và bày bừa mà thôi. Trong khi Sunny đang xếp đồ
thì một vòng tay ôm cô từ phía sau. Sooyoung gác cằm lên vai Sunny:



-
Soo giận em rồi!


-
Sao giận em? – Sunny thắc mắc


-
Từ ngày có Hamburger, em không thương
Soo nữa. Đi làm về toàn bế nó mà không ngó ngàng tới Soo.



-
Vậy thôi từ mai đi làm về thì em bế Soo
ha – Sunny ngắt nhẹ má Sooyoung – nghĩ sao mà lại đi ganh tị với con mình chứ?



-
Gì chứ? Em là của Soo trước mà! Tại nó
mà em cứ liếc Soo rồi đánh Soo. – Sooyoung trề môi



-
Thôi được rồi – Sunny xoay người đối diện
với Sooyoung, choàng tay lên cổ Sooyoung – giờ Soo muốn em đền cái gì đây?



-
Soo muốn hai chuyện – Sooyoung giơ hai
ngón tay cười khì khì – một là tối nay… ờ, như thế nào thì em biết rồi đó. Hai
là em sắp xếp đi du lịch với Soo nha. Gửi Hamburger cho bà ngoại hay bà nội rồi
hai đứa mình đi. Sắp kỉ niệm 7 năm ngày cưới của mình đó. Hồi kì kỉ niệm 5 năm
Hamburger còn nhỏ quá không đi được, năm ngoái thì nó lại bệnh.



Sunny
nhìn Sooyoung, hạnh phúc này biết kiếm ở đâu khác nữa chứ? Với Sunny thế này là
quá đủ. Thật may mắn khi lúc trước cô đủ sáng suốt để cứu vãn tình yêu này.
Sunny nhón chân hôn vào môi Sooyoung:



-
Em đồng ý cả hai chuyện. Em yêu Soo!


-
Soo cũng yêu em, baby à!


-----------------
Về Đầu Trang Go down
banhmikepthit
Member
Member


Post : 121
Coins : 4457
Thanked : 98
Join date : 20/07/2012
Age : 32

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End EmptyWed Feb 20, 2013 10:16 pm

Au's note: mỗi lần au tự up (copy từ word qua) là nó lại bị vậy T_____T mấy lần trước ko bị là nhờ vả up giùm T______T rds thông cảm vậy. Fic end rồi, cảm ơn mọi người rất nhiều ^^
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End   [FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[FANFIC – THREESHOT] Because of you | SooSun | PG 13 | Epilogue | End

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [FANFIC - THREESHOT] WINTER'S LOVE STORY | Soosun | Shot 3 END
»  [FANFIC - TWOSHOT] I will always be here with you | SooSun | END | K
» [FANFIC – ONESHOT] Lễ kỉ niệm 5 năm | SooSun | K
» [FANFIC-THREESHOT] Nếu em nói: "em yêu chị" thì sao? |Yoonsic|G|Chap End
» [FANFIC-ONESHOT][TRANS] The Day Of Confessing Of My Love | SooSun | G

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
AAVN  :: Thư viện :: Fan Fiction-